Chương 5: Đi ngủ
Hắn ngồi vào ghế sô pha, nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra giao diện thuộc tính và bảng nhiệm vụ.
Khi hắn giúp bà lão sửa cầu chì, hệ thống nhiệm vụ đã được kích hoạt, thanh âm trong đầu nói nhiệm vụ tân thủ sẽ giúp hắn nhanh chóng hiểu rõ về thế giới này.
Nghĩ tới đây, Hàn Phi mở bảng nhiệm vụ ra. Nhìn thấy ba nhiệm vụ tân thủ, sắc mặt hắn trở nên cổ quái.
Nhiệm vụ tân thủ 1: Tắm rửa
Nhiệm vụ tân thủ 2: Xem tivi
Nhiệm vụ tân thủ 3: Đi ngủ
Loại nhiệm vụ tân thủ này “đơn giản” đến mức không hợp thói thường. Không có giới thiệu dư thừa nào, đây đều là chuyện thường ngày trong cuộc sống sinh hoạt.
“Hay là làm nhiệm vụ đi ngủ trước nhỉ? Ta rất am hiểu việc ngủ.”
Kỳ thực Hàn Phi không tùy tiện lựa chọn nhiệm vụ. Hắn nhớ tới lời bà lão căn dặn, ban đêm đi ngủ phải khóa cửa phòng vệ sinh, lời nhắc nhở này có thể sẽ trở thành điểm mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ.
So với việc tự mình mò mẫm, Hàn Phi cảm thấy đi ngủ vẫn ổn thỏa hơn hết.
“Ta lựa chọn nhiệm vụ tân thủ 3 —— đi ngủ.”
Khi trong đầu Hàn Phi xuất hiện suy nghĩ này, trong nháy mắt thanh âm máy móc lạnh giá kia lại vang lên lần nữa.
[Người chơi số hiệu 0000 tiếp nhận nhiệm vụ tân thủ cấp G —— đi ngủ.]
[Giới thiệu nhiệm vụ: Bận rộn cả một ngày, ngươi lê tấm thân mỏi mệt lên giường nằm ngủ.]
[Yêu cầu của nhiệm vụ: Vui lòng tắt hết đèn trong nhà, trong vòng năm phút phải leo lên giường trong phòng ngủ, mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng phải ở yên trên giường trong ba tiếng đồng hồ, không được rời đi.]
“Chỉ đơn giản như vậy?” Hàn Phi kiểm tra lại, sau khi xác nhận mình không đọc thiếu thông tin quan trọng nào mới đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Trên chiếc giường đôi đầy bụi bặm có đầy đủ gối, chăn mền và ra giường màu đỏ thẫm nằm tán loạn.
“Đỏ rực rỡ thế này trông có vẻ vui nhỉ.”
Hàn Phi cau mày dọn dẹp giường chiếu rồi đi về phía phòng vệ sinh. Khi hắn định khóa cửa lại như lời bà lão dặn dò, hắn chợt phát hiện ra một vấn đề.
Cửa phòng vệ sinh chỉ có thể khóa từ bên trong, ở bên ngoài không thể khóa lại được.
Suy nghĩ một lát, Hàn Phi lấy cây lau nhà chèn vào khung cửa, giữ cho cửa phòng vệ sinh không thể mở ra, sau đó kéo tủ giày tới chắn trước cửa phòng.
“Hẳn là ổn rồi nhỉ?”
Vì lý do an toàn, hắn lại đi vào nhà bếp cầm lên một con dao phay.
“Trong trò chơi hệ chữa trị lại ôm dao phay lên giường đi ngủ có phải là hơi kỳ quái rồi không? Thôi được rồi, không có lòng hại người nhưng ít nhất cũng phải có tâm phòng bị mới được.”
Mắt thấy khoảng thời gian năm phút để chuẩn bị đã sắp hết, Hàn Phi mới tắt hết đèn trong căn hộ rồi cầm theo dao phay leo lên giường.
Trước khi tiến vào trò chơi Hoàn Mỹ Nhân Sinh, Hàn Phi từng đọc thấy trên mạng rất nhiều bình luận khen ngợi bản Closed Beta, rất nhiều người cho rằng trò chơi này là thiên đường đối với game thủ, bao hàm toàn bộ những kỳ vọng tốt đẹp của con người đối với cuộc sống.
Lúc đó Hàn Phi cũng từng tưởng tượng tới cảnh tượng khi mình tham gia trò chơi, hắn sẽ kết giao với rất nhiều bằng hữu, không cần phải buồn bã vì thiếu tiền, mỗi ngày đều sống trong nhung lụa vàng son, xa xỉ hào hoa, tận hưởng cuộc sống ảo này.
Tưởng tượng đúng là rất tốt đẹp, nhưng giờ phút này Hàn Phi lại đang cầm dao phay và nằm co quắp trong tấm chăn cũ nát, ngửi mùi nấm mốc nhàn nhạt trong không khí, hai mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ điện tử treo trên tường.
Hai giờ rưỡi sáng!
Nhiệm vụ tân thủ “đi ngủ” đã bắt đầu được một khoảng thời gian. Căn hộ im ắng vô cùng, không có chuyện bất ngờ nào xảy ra.
Hàn Phi cũng bắt đầu dao động. Tuy lời nhắc nhở của bà lão rất đáng sợ nhưng dù thế nào thì đây cũng là trò chơi hệ chữa trị và mô phỏng cuộc sống sinh hoạt cơ mà?
Cho dù cuộc sống có gian nan thì cũng đâu đến mức có người ngày ngày sống như tên biến thái sát nhân hàng loạt hoặc bị ma hù quỷ ám cả ngày chứ!
Lại trôi qua mười phút, phòng ngủ vẫn yên tĩnh không có vấn đề gì. Hàn Phi rốt cuộc cũng buông lỏng.
Không được phép rời khỏi giường, Hàn Phi nhàm chán mở giao diện thuộc tính lên, nghiêm túc nghiên cứu các thông tin trong đó.
“Loại trò chơi thực tế ảo cấp bậc này sau khi Open Beta chắc chắn sẽ nổi rần rần, ta phải tranh thủ thu thập kinh nghiệm từ sớm, nói không chừng sau này còn có thể dựa vào trò chơi này để kiếm thêm thu nhập.”
Tính danh: Hàn Phi
Số hiệu: 0000
Đẳng cấp: 1
Chức nghiệp: Không
Trí tuệ: 6 (bao gồm ký ức, tư duy, cảm xúc, năng lực tinh thần, trí lực, tâm lý, kinh nghiệm, tri thức…)
Thể lực: 4 (liên quan đến thể năng và sức mạnh)
Mị lực: -10 (mỗi người đều có một loại mị lực đặc biệt của riêng mình)
May mắn: 9 (điểm may mắn càng cao càng gặp nhiều điều tốt đẹp)
Ác niệm: 0 (đo lường xem một người có thể xấu xa đến mức nào)
Hạn ngạch tinh thần: 100 (dưới đủ loại quấy nhiễu ảnh hưởng, tinh thần của con người sẽ dao động lên xuống. Trạng thái tinh thần của một người đương nhiên sẽ thay đổi theo thời gian, sau khi nhận phải kích thích cực hạn nào đó, người chơi sẽ bị cưỡng chế rời game. Nói một cách đơn giản, khi tinh thần bị kích thích quá mức và điểm tinh thần xuống thấp, người chơi rất dễ phát điên.)
Điểm sinh mệnh: 100 (khi điểm sinh mệnh về 0, nhân vật sẽ tử vong. Chú ý, mỗi một người chơi chỉ có một mạng sống, sau khi chết toàn bộ số liệu đều về 0)
Thiên phú: hồi hồn (thiên phú không rõ đẳng cấp, không rõ hiệu quả, một số người chơi may mắn khi lập tài khoản sẽ thu hoạch được một hoặc nhiều loại thiên phú)
Kỹ năng (tất cả năng lực mà người chơi nắm giữ đều thể hiện ở đây): diễn xuất trung cấp, nấu nướng sơ cấp
Phẩm cách: không (là điểm sáng trong nhân cách của một người, có được đủ loại phẩm cách sẽ hỗ trợ rất nhiều cho nhân sinh của người chơi)
Xem xong giao diện thuộc tính, Hàn Phi có hơi bất ngờ. Nhân vật trong trò chơi của hắn chẳng biết đã khởi tạo từ bao giờ, vậy mà lại giống hệt hắn ở trong hiện thực.
“Chẳng lẽ tài khoản trò chơi này kết nối với thông tin công dân sao? Tự động quét gương mặt rồi cập nhật thông tin vào? Đã vậy người chơi còn chỉ có một sinh mạng, sau khi chết mọi số liệu đều về 0, đúng là quá tàn khốc.”