Chương 76: Kén người
Hàn Phi không đụng mặt cảnh sát, cảnh sát cũng không xuất hiện nhưng đã quyết định tăng cường lực lượng bảo vệ xung quanh Hàn Phi.
Là một diễn viên không có tiếng tăm, Hàn Phi chưa từng bị người ta theo dõi, lần này rốt cuộc hắn cũng có cảm giác của đại minh tinh. Chẳng qua là minh tinh bị paparazzi theo dõi, còn người theo dõi hắn có thể là sát nhân hàng loạt.
Mua đủ đồ ăn cho cả một tuần, Hàn Phi mua thêm mấy ổ khoá lớn mới trở về căn nhà trọ nhỏ của mình.
Đóng cửa phòng lại, Hàn Phi ăn một bữa đơn giản rồi gắn thêm ổ khoá cho cửa ra vào cùng cửa sổ.
“Lần này hẳn là an toàn rồi.”
Hắn bày các vật phẩm phòng vệ đã mua trên mạng ở trước mặt, sau đó bắt đầu tập luyện các động tác Lệ Tuyết đã dạy, tiếp theo lại mở những quyển sách mà Mạnh Trường An đã từng đọc ra xem.
Mãi đến gần 12 giờ đêm, Hàn Phi mới dụi dụi mắt, đặt sách xuống bàn.
“Trong mấy câu hỏi mà Hạ Thủ Nghiệp hỏi những đứa nhỏ kia, có hai điều cần chú ý tới, một là có mơ thấy chiếc hộp đen nào không, hai là có mơ thấy bươm bướm bên trong não người hay không.”
Lệ Tuyết không chơi Hoàn Mỹ Nhân Sinh nên không rõ chuyện liên quan đến hộp đen, nhưng Hàn Phi thì khác. Trong đầu hắn vẫn còn nhớ như in những điều Hoàng Doanh từng nói.
“Bươm bướm cũng đang tìm kiếm hộp đen trong đầu ta sao? Nhưng mười năm trước trò chơi Hoàn Mỹ Nhân Sinh này còn chưa xuất hiện mà, vậy là hộp đen có trước rồi mới có Hoàn Mỹ Nhân Sinh?”
“Hạ Thủ Nghiệp nhằm vào cô nhi và những đứa trẻ bị vứt bỏ, có phải là đang tìm kiếm người có thể gánh chịu được hộp đen?”
Nhìn mũ trò chơi trên bàn, Hàn Phi có một điều không nói cho Lệ Tuyết biết, đó là hắn cũng là cô nhi.
Chỉ là khi còn nhỏ hắn không sống ở viện mồ côi Bắc Nhai mà là ở một viện mồ côi địa phương có tên là Hạnh Phúc.
Viện mồ côi đó cho hắn cảm giác vô cùng vui vẻ, người bên cạnh cũng rất hạnh phúc, mọi người giống như người một nhà. Nhưng khi thời gian trôi qua, chẳng biết từ bao giờ mọi thứ lại thay đổi.
“Ta còn chưa kịp chọc cười người khác, bản thân mình đã mất đi nụ cười, cuộc đời này thật sự là long đong lận đận, đầy những việc ngoài ý muốn.”
Nối dây xong, Hàn Phi bỏ đi hết tạp niệm trong đầu, đội mũ trò chơi lên.
Thế giới màu máu xuất hiện, khi mở mắt ra, Hàn Phi nhìn thấy đồng hồ điện tử trên tường báo 12 giờ 00 phút. Hắn đứng dậy nhìn quanh căn phòng khách u ám.
“Nơi này tuy mốc meo lạnh lẽo, nhưng ở một thời gian dài lại cảm thấy có hương vị của nhà.”
Tiếng tivi loẹt xoẹt truyền vào trong tai, không biết ai đã bật nó lên, trên màn hình xuất hiện hình ảnh nhiễu sóng.
Cửa phòng ngủ sâu nhất trong nhà mở ra, một đứa nhỏ đi vào phòng khách, đầu cúi thấp như bị trúng tà. Nó lê thân thể không trọn vẹn đi tới ngồi vào ghế sô pha.
“Thôi Thiên Tứ?”
Biểu tình trên mặt đứa nhỏ không ngừng thay đổi, có khi dữ tợn doạ người, có khi lại mê mang ngơ ngác như thể nó đang cố gắng đè nén thứ gì.
Hàn Phi không dám tới gần, đứa nhỏ cũng không gây phiền phức gì cho hắn, không rõ là vì nó đã quen thuộc với sự tồn tại của Hàn Phi hay vì nguyên nhân nào đó mà hoàn toàn không nhìn thấy Hàn Phi.
“Hôm nay là ngày các nạn nhân xem tivi?” Hàn Phi biết các nạn nhân xem tivi không phải để giải trí mà là muốn dùng phương thức này để nhớ kỹ quá khứ của mình, không để mình mất đi một phần nhân tính cuối cùng.
Khi bọn hắn hoàn toàn đánh mất bản thân, tám người bị hại sẽ dung hợp thành một con quái vật vĩnh viễn không cách nào tách ra được nữa.
“Không biết sau khi bản án được phá, bọn hắn có tìm về được con người thật của mình không.”
Các nạn nhân lần lượt ra khỏi phòng ngủ, vào phòng khách xem tivi. Hàn Phi ngồi trên chiếc ghế bên cạnh nhìn bọn hắn với vẻ lo lắng. Một màn này trông có cảm giác hài hoà đến kỳ lạ, như thể bọn họ vốn là người một nhà.
Đợi tới ba giờ sáng, Hàn Phi mới đi về phía gian phòng ngủ ở chỗ sâu nhất trong nhà.
“Ngụy Hữu Phúc là người đặc biệt nhất, ký ức của hắn cũng nhiều hơn người khác, ta phải dựa vào điểm này để đột phá.”
Thời gian tử vong của Ngụy Hữu Phúc là 3 giờ 04 phút, giờ này hẳn là hắn vẫn còn nằm trong phòng.
Không bị những nạn nhân khác quấy rầy, Hàn Phi cảm thấy mình có thể thu hoạch được càng nhiều thông tin hơn. Hắn lặng lẽ đi vào trong phòng ngủ, lúc này Ngụy Hữu Phúc và Cốc Diệp đang đứng cạnh tường, trên làn da của hai người tràn đầy các mạch máu màu đen trông vô cùng đáng sợ.
Biểu tình trên mặt hai nạn nhân cũng rất kinh khủng, bọn hắn dường như đang đánh mất năng lực khống chế bản thân.
“Hữu Phúc?” Hàn Phi nhẹ giọng gọi.
Nghe được tiếng gọi, đôi mắt Ngụy Hữu Phúc điên cuồng chuyển động, vô số tia máu trong mắt như muốn nổ tung ra.
Hàn Phi không dám kích thích Ngụy Hữu Phúc thêm nữa, bèn chậm rãi lùi về sau. Khi hắn sắp rời khỏi phòng ngủ bỗng nhìn thấy trong một góc khuất phía sau cửa có vài bộ quần áo.
Trong đó có một bộ nhìn rất quen mắt, đó chính là quần áo của vị hàng xóm lầu sáu.
Hiện tại vị hàng xóm kia đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại một bộ quần áo nhàu nhĩ. Hàn Phi lặng lẽ nhặt bộ quần áo lên, lén lút chạy ra ngoài.
Không tiếp tục quấy rầy các bạn cùng nhà, Hàn Phi đặt bộ quần áo lên bàn ăn, bắt đầu tìm tòi xem sát nhân biến thái sẽ thích mang theo thứ gì bên người.
Bàn tay hắn thò vào túi quần, ngón tay vừa chạm phải thứ gì đó, trong đầu Hàn Phi lại vang lên giọng nói máy móc:
[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Ngươi đã phát hiện ra vật phẩm huyết sắc cấp G —— kén người.]
[Kén người (vật phẩm huyết sắc): một loại kén côn trùng nào đó.]
Hàn Phi nhìn thứ trong tay mình, đó là một khối màu vàng xám cứng như đá, to bằng ngón tay cái, bề mặt thô ráp, trên lớp vỏ có thể trông thấy mấy tia máu.
“Đây là kén? Vì sao kén côn trùng lại bị gọi là kén người?”
Hắn bỏ kén người vào thanh vật phẩm rồi tiếp tục sờ soạng túi bên kia. “NPC trong trò chơi vô tình mất mạng, di sản của hắn cũng là một loại tài phú nha, trước đó ta chỉ lo giữ mạng nên quên mất chuyện này.”