Chương 83: Đến tầng năm hơi bị nhiều
Khi đầu ngón tay hắn còn cách kén người mấy centimét, bên trong kén đột nhiên có một cây gai rất nhỏ thò ra, cây gai kia trực tiếp đâm vào ngón tay Hàn Phi.
Cơn đau kịch liệt truyền đến, Hàn Phi vội vàng rụt tay lại.
Kén người đã hấp thu rất nhiều máu tươi nên xảy ra biến hoá. Thứ ở trong kén không chỉ đã thức tỉnh mà hình như còn cảm giác được ngoại giới.
“Gia hoả này có trí tuệ thì phải, không giống một con côn trùng bình thường.” Hàn Phi nhìn vết thương trên đầu ngón tay mình, tuy không lớn nhưng lại rất sâu.
“Nó chẳng có tác dụng gì với ta mà lại còn vô cùng nguy hiểm.” Hàn Phi buồn bực lấy bật lửa trong túi ra, hắn mang theo thứ này bên người là để những lúc mấu chốt sẽ đốt thuốc.
“Ngươi rốt cuộc là côn trùng hay là quỷ?” Ngọn lửa âm lãnh bùng lên, Hàn Phi tìm kiếm một mảnh giấy vứt đi để đốt nhưng không thấy, bèn túm lấy cây chổi.
Bóng ảnh của hắn khẽ lắc lư trên vách tường, tay phải Hàn Phi cầm cây chổi bị nhen lửa, tay trái chậm rãi thò tới gần kén người.
“Ngươi thử đâm ta một cái nữa xem?”
Ánh lửa chập chờn rọi lên cái kén, bên dưới lớp vỏ ngoài mỏng manh, bóng đen nho nhỏ bên trong bất an run lên, nhưng nó không có chỗ nào để trốn.
Từng đoạn mạch máu bị đốt cháy, bên tai Hàn Phi có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết, thanh âm kia khi xa khi gần.
“Ngươi đang gào khóc sao?”
Hàn Phi không hề bị lay động, hắn đưa đầu chổi bị nhóm lửa lại gần, bàn tay còn lại đã chạm vào kén người.
[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Ngươi đã phát hiện vật phẩm huyết sắc cấp G —— kén người.]
[Kén người (vật phẩm huyết sắc cấp G): một loại kén côn trùng nào đó, đã hấp thu rất nhiều máu tươi và nguyền rủa, đang chuẩn bị để phá kén chui ra.]
Nhìn cái kén côn trùng nằm trong đống tàn chi, Hàn Phi cảm thấy xoắn xuýt. Nó đã sắp phá kén chui ra, nếu bây giờ lấy nó đi sẽ ảnh hưởng đến tốc độ sinh trưởng của nó, kỳ thực Hàn Phi cũng muốn nhìn xem bên trong sẽ chui ra thứ gì, dù sao đám người ngoại lai cũng phí bao công sức để nuôi dưỡng nó.
Thế nhưng nếu để kén côn trùng ở lại đây, Hàn Phi không thể trông chừng nó mãi được, lỡ như nó phá kén chui ra sớm rồi chạy trốn thì phải làm sao?
Nhờ Từ Cầm đến trông? Vậy cũng không thực tế.
“Kẻ ngoại lai trên tầng sáu cũng không chỉ có hai người kia, ba gian phòng còn lại ta vẫn chưa kiểm tra, nếu để kén lại đây chắc chắn bọn hắn sẽ đến trộm nó đi.”
Mấy giây sau, Hàn Phi đã có quyết định. Hắn dùng tay xé rách mạch máu trên vỏ ngoài của kén côn trùng, thu nó vào thanh vật phẩm.
Khi đám mạch máu kia bị xé rách, tiếng kêu thảm thiết bên tai hắn lại lớn hơn trước, đồng thời những gian phòng khác trên tầng sáu cũng có dị động.
“Phải rời khỏi nơi này trước đã, cho dù ta có thể rời khỏi trò chơi nhưng nếu bị nhốt trong gian phòng này thì vẫn rất nguy hiểm.”
Hàn Phi không muốn đồ mình nhặt được lại bị người khác cướp đi nên quả quyết rời khỏi nơi này.
“Gian phòng này ta đã kiểm tra hết, không còn gì để lưu luyến.”
Trở lại tầng năm, Hàn Phi gõ nhẹ lên cửa căn hộ 1052, chính hắn cũng cảm thấy mình đến tầng năm hơi bị nhiều.
“Chị, ta tìm thấy một cái kén côn trùng trên tầng sáu.”
Cửa nhà mở ra, Hàn Phi đưa kén côn trùng cho Từ Cầm xem. Từ Cầm cũng rất muốn biết bên trong cái kén này chứa thứ gì, thế là hai người quyết định nuôi dưỡng nó trong căn hộ số 1051.
Thứ bên trong kén vô cùng thông minh, trước khi bị bỏ vào nhà 1051, nó cảm giác được nguy hiểm nên không ngừng kêu thảm, đáng tiếc nó càng kêu gào càng khiến Từ Cầm cảnh giác và tò mò hơn.
“Trong cái kén này hình như có một con quỷ bị nguyền rủa. Nó rất đặc biệt.” Từ Cầm tự mình đem kén vào trong căn hộ. “Ngươi yên tâm, ta sẽ nuôi nó lớn.”
Trở lại tầng bốn, Hàn Phi không trở về nhà ngay mà nhớ tới chuyện của Hạ Thủ Nghiệp và Hạ Vũ Hoà. Hắn nhìn xuống tầng ba, quyết định đi xuống dưới tìm Khóc.
Xuống tới nơi, Hàn Phi phát hiện cửa nhà 1034 vẫn không đóng lại, một loại khí tức lạnh lẽo từ trong nhà tản ra ngoài.
Cảm nhận được ý lạnh truyền tới từ chiếc nhẫn trên tay, Hàn Phi có hơi chùn bước. Lần trước tiến vào căn hộ 1034 hắn đã gặp tình cảnh cửu tử nhất sinh.
Trong lúc Hàn Phi còn đang do dự, tiếng bước chân quỷ dị lại vang lên trên hành lang. Lần này đối phương đang chạy thẳng về phía Hàn Phi, tốc độ còn nhanh hơn lần trước.
“Quả nhiên không thể đứng trong hành lang quá lâu.”
Hàn Phi không dám khinh thường, bèn chui tọt vào nhà Khóc.
Đóng cửa lại, Hàn Phi cảm giác như mình vừa chui vào hầm băng. Nhìn trong nhà toàn là đồ vật vụn vỡ và bùa bị xé nát, trong lòng hắn cảm thấy hơi xấu hổ.
Hắn đi tới cạnh linh vị đặt trong góc tường, chờ tiếng bước chân trong hành lang biến mất mới nhẹ giọng hỏi thăm: “Khóc, ngươi có đó không?”
Trong nhà không truyền tới lời hồi đáp nào, Khóc tuy có khát vọng kết bạn với người khác nhưng hình như cũng không thèm nhìn tới mặt Hàn Phi.
“Trước đó giữa hai chúng ta có chút hiểu lầm, ta biết một số chuyện xưa liên quan đến ngươi…” Thấy Khóc vẫn không chịu xuất hiện, Hàn Phi lui về phía cửa nhà, chậm rãi nói: “Ngươi có còn nhớ cái tên Hạ Vũ Hoà không?”
Gần như trong nháy mắt khi Hàn Phi thốt ra cái tên này, nhiệt độ trong nhà đột ngột giảm mạnh, những mảnh bùa rách nát và tiền giấy tản mát dưới đất tạo thành âm thanh cộng hưởng, trên mặt những con hình nhân bằng giấy cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Trong tấm linh vị cũ nát có một cánh tay gầy gò vươn ra, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện.
“Khóc…” Hàn Phi không hề diễn xuất, hắn thành tâm nói chuyện với đứa nhỏ. “Hạ Thủ Nghiệp chết rồi, nhưng tội của hắn còn chưa hết, có vô số oán linh đang chờ được giải oan, ta có thể hỏi ngươi mấy câu được không?”
Chỉ vừa nghe tới tên của Hạ Thủ Nghiệp, bóng đen đã bắt đầu vặn vẹo, trên người nó hiện ra gương mặt của một đứa trẻ, đứa trẻ thống khổ cào cấu vào thân thể mình, máu đen tuôn trào rơi xuống đất.
“Tỉnh táo lại nào! Ta không hỏi nữa, ngươi tỉnh táo lại một chút.”