Chương 84: Chuyện ta muốn ngươi làm
Trông Khóc quá đau khổ, dường như nó muốn cào nát toàn bộ thịt trên cơ thể mình, đứa bé này có vẻ vô cùng chán ghét việc thân thể mình đang chảy dòng máu của Hạ Thủ Nghiệp.
Hàn Phi không cách nào tưởng tượng được nỗi đau khổ và tuyệt vọng mà Khóc đã trải qua, Hạ Thủ Nghiệp phải tàn nhẫn đến mức nào để đến khi chết rồi Khóc vẫn hận hắn như thế.
“Khóc, kẻ đó đã chết. Sẽ không còn ai tổn thương ngươi nữa, tỉnh táo lại đi.”
Sau khi biết quá khứ của Hạ Vũ Hoà, Hàn Phi cảm thấy rất thông cảm với nó. Hắn cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, từng bước đến gần đối phương.
Bóng đen nhỏ đang không ngừng tự ngược bản thân giữa gian phòng tối đen như mực, Hàn Phi có nói gì cũng không thể ngăn Khóc tự hành hạ và xé rách da thịt mình. Nhìn thấy Khóc đã hoàn toàn lâm vào điên cuồng, Hàn Phi vô ý thức làm ra một hành động.
Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Khóc.
“Không sao, thật sự không sao nữa rồi. Ta sẽ ở bên cạnh ngươi có được không?”
Máu đen rơi lên người Hàn Phi, hắn cũng rất đau nhưng vẫn không buông tay. Thân thể hắn đã lạnh tới mức sắp đông cứng lại nhưng trái tim thì nóng rực, hắn không biết vì sao mình lại làm như thế.
Bây giờ hắn đang rất sợ hãi, cũng rất khó chịu, nhưng trong lòng lại có một tâm niệm muốn ngăn cản Khóc tự hành hạ bản thân.
Khóc chẳng làm sai điều gì, kẻ nên tiếp nhận nỗi thống khổ này là Hạ Thủ Nghiệp mới phải.
Qua mấy phút sau Khóc mới từ từ bình tĩnh lại. Lúc này Hàn Phi đã kiệt sức, hắn không còn ý định truy hỏi Khóc nữa, chuyện này quá mức đau đớn đối với một đứa trẻ.
Hàn Phi chậm rãi buông tay ra, bóng đen vẫn đứng bên cạnh linh vị, từ đầu tới cuối đều không nói một lời.
“Sau này nếu ngươi cảm thấy cô độc, ta sẽ ở bên cạnh ngươi. Chúng ta làm bạn nhé, loại bạn bè chân chính ấy.” Thấy Khóc không trả lời, Hàn Phi hít sâu một hơi rồi đi về phía cửa ra vào.
Vừa chạm tay vào tay nắm cửa, Hàn Phi đột nhiên nhớ ra một chuyện bèn quay đầu nhìn về phía Khóc đứng trơ trọi trong góc nhà.
“Lần đó chơi trốn tìm ngươi thua. Có chơi có chịu, còn nhớ ngươi đã đồng ý với ta sẽ làm ba việc không?”
Nghe nhắc tới trò trốn tìm, lúc này bóng đen gầy nhỏ kia mới có phản ứng.
Thấy Khóc rốt cuộc cũng chịu nghe mình nói chuyện, trên mặt Hàn Phi lộ vẻ hiền hoà nói: “Chuyện thứ nhất ta muốn ngươi làm chính là, sau này dù gặp phải chuyện gì đi nữa cũng không được tự thương tổn bản thân mình, ngươi hiểu không?”
Cái đầu nhỏ ngẩng lên nhìn về phía Hàn Phi nhưng lúc này hắn đã đi ra khỏi căn hộ 1034.
Lê tấm thân mệt mỏi đi trong hành lang, Hàn Phi vừa dợm bước lên cầu thang về tầng bốn thì trong đầu đã vang lên thanh âm:
[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Độ thân mật với Hạ Vũ Hoà +5. Quan hệ hàng xóm hoà thuận là bước đầu tiên để có nhân sinh hoàn mỹ.]
Hàn Phi không hề giúp Khóc làm nhiệm vụ gì, cho nên khi nghe được tiếng thông báo của Hệ thống, hắn kinh ngạc vô cùng.
Vạn sự khởi đầu nan, sau khi gặp phải bao nhiêu đau đớn Khóc đã tự phong bế bản thân, Hàn Phi cảm thấy nó là một trong những hàng xóm khó tiếp cận nhất, nhưng không ngờ sau khi tiếp xúc mới biết kỳ thực Khóc không hề đáng sợ như vẻ ngoài của nó.
Quỷ trong thế giới này vẫn còn một chút ấm áp của nhân gian.
“Về sau ta phải nghĩ cách để Khóc có thể mỉm cười.”
Hàn Phi phát hiện tâm tình mình lúc này không tệ. Hắn cũng không ngờ được bây giờ mình chẳng hề thấy phiền muộn về cuộc sống hiện thực nữa, mà chỉ cần quan hệ với hàng xóm tốt lên một chút là đã thấy thoả mãn thế này.
“Có phải trước kia ta đã quá lơ là với một số điều quan trọng không? Mang nụ cười đến cho người khác chính là ước nguyện ban đầu khiến ta quyết định trở thành diễn viên hài mà.”
“Mộng tưởng của ta vẫn chưa từng thay đổi, nhưng trên con đường thực hiện ước mơ này ta lại ngày càng đau đớn, để rồi cuối cùng ngay cả nụ cười của bản thân cũng đánh mất.”
Hàn Phi quay đầu nhìn về phía cánh cửa căn hộ 1034 dán đầy lá bùa rách, trong lòng bỗng sinh ra một tia nghi hoặc.
“Đều là mang lại niềm vui cho người khác, vì sao khi đứng trên sân khấu ta cảm thấy khổ sở, mà đứng trong căn hộ đầy người chết này ta lại thấy thoả mãn?”
Trước kia hắn chỉ vội vàng kiếm tiền, vội vàng đóng phim, vội vàng quay tiết mục, chưa từng suy nghĩ kỹ về những điều này.
“Chỉ bởi vì bị uy hiếp đến tính mạng thôi sao?”
Nhìn hành lang u ám kinh khủng kia, trong đầu Hàn Phi nhớ lại từng vị hàng xóm mình đã gặp được.
Những người này không hề hoàn mỹ, nếu không phải ký ức thiếu thốn thì cũng là thân thể thiếu hụt. Hàn Phi muốn sống tốt trong khu cư xá này thì tốt nhất phải nghĩ cách chữa trị nỗi đau cho các hàng xóm, trợ giúp bọn hắn tìm về nhân tính đã đánh mất.
“Nói theo một cách nào đó thì đây quả thật là một trò chơi hệ chữa lành.”
Hôm nay Hàn Phi đã ở trong trò chơi quá lâu, hắn biết đứng trong hành lang không an toàn, vừa định lên cầu thang thì cửa căn hộ 1031 đột nhiên bật mở.
“Mau vào đây.” Bà lão Mạnh Thi xuất hiện phía sau cửa, vẫy tay với hắn. “Ngươi làm sao thế? Đừng có dừng lại trong hành lang quá lâu như vậy.”
Giọng của bà tự nhiên như thể đang nói chuyện với đứa nhỏ không nghe lời nhà mình. Bà lôi Hàn Phi vào trong nhà, miệng càu nhàu: “Sao lại chạy vào căn hộ 1034 làm gì? Trước đó ta đã nói với ngươi gian nhà đó rất nguy hiểm rồi mà!”
Hoà ái dễ gần, trong lời nói để lộ sự lo lắng rõ rệt, lại thêm cảm giác càm ràm của người già… đã rất lâu rồi Hàn Phi không được ai quan tâm như thế.
“Ta nghe thấy tiếng cửa nhà đối diện mở ra nên sợ hãi đứng rình ở ngay cửa, ta sợ có người lại không biết mà đi vào đó.” Trong nhà Mạnh Thi có rất nhiều nến đỏ. Bà là kiểu một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng, lúc nào cũng đề phòng Khóc.
“Đứa nhỏ này, ngươi thật là to gan, người khác trốn tránh còn không kịp, ngươi lại tự chạy vào đó. Không muốn sống nữa hả?”
Hàn Phi dở khóc dở cười đáp: “Bà, thật ra Khóc không phải là một linh hồn độc ác đâu.”