Chương 86: Hầm băng dưới mặt đất
Lấy mũ trò chơi xuống, Hàn Phi nằm yên trên giường không thèm động đậy.
So sánh với sự mệt mỏi về thể xác, cảm giác kiệt sức về tinh thần càng bào mòn Hàn Phi hơn.
“Tạm thời không cần tìm việc đóng phim, tiền tiết kiệm còn đủ cho ta sống thêm một khoảng thời gian.” Hàn Phi mở app ngân hàng lên kiểm tra tài khoản. “Hiện tại có hai cách để kiếm tiền, một là đợi đến khi Hoàn Mỹ Nhân Sinh chính thức Open Beta, dùng trò chơi này để kiếm tiền, nhưng e là đặc sản trong trò chơi âm phủ không vận chuyển sang trò chơi bình thường được. Cách còn lại là dựa vào việc phá án để kiếm tiền thưởng.”
Nhìn về phía tấm ảnh chụp của Mạnh Trường An, Hàn Phi cảm giác như mình đang nhìn vào tấm chi phiếu 50.000 tệ dán trên mặt tường.
“Kiếm tiền bằng năng lực của chính mình nha, không có gì phải ngại.”
Lần này Hàn Phi đã tìm ra được một manh mối mấu chốt —— nhà máy làm đá Đông Hoa. Ký ức đau khổ nhất của Mạnh Thi là về nhà máy làm đá này, Hàn Phi dự định ngủ một giấc dậy sẽ tự mình đến đó một chuyến.
. . .
10 giờ sáng, tiếng chuông báo thức vang lên. Hàn Phi tỉnh giấc, làm một bữa sáng nhanh gọn rồi gọi điện thoại cho Lệ Tuyết.
“Bây giờ ngươi có rảnh không? Có thể đi cùng ta đến một nơi chứ?”
Tuy Hàn Phi không tham dự phá án nhưng đã xem rất nhiều phim ảnh, nhân vật chính sau khi thu hoạch được manh mối quan trọng thường tự mình tìm tới hiện trường điều tra, sau đó sẽ khiến bản thân lâm vào tuyệt cảnh. Hắn tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này xảy ra với mình.
“Đi đâu?”
“Trong vụ án giấu xác người trong tủ lạnh, công ten nơ đông lạnh rất có thể không phải là hiện trường tử vong đầu tiên của vụ án. Thi thể của Mạnh Thi và Thần Thần đã bị dời đi.”
“Chúng ta đã biết việc này.” Lệ Tuyết đáp.
“Vậy các ngươi có biết hiện trường đầu tiên nằm ở đâu không?”
“Tạm thời còn chưa xác định được.”
“Ta đưa ngươi tới.”
Hàn Phi không mất bao nhiêu thời gian đã thuyết phục được Lệ Tuyết. Lệ Tuyết lái xe mô tô đến đón Hàn Phi rồi cùng hắn chạy ra ngoại ô phía bắc thành phố Tân Hỗ.
Ngoại trừ thành thị trung tâm và khu phố cũ Bắc Nhai, Tân Hỗ còn có bốn vùng ngoại thành ở bốn phía đông tây nam bắc.
Khi khoa học kỹ thuật phát triển, nhân khẩu ngoại thành tràn vào trong thành thị, vùng ngoại thành càng lúc càng hoang vu, có rất nhiều toà nhà và nhà máy bị bỏ hoang ở đó.
Nhà máy làm đá Đông Hoa mà Hàn Phi muốn tìm nằm ở ngoại ô phía bắc, đây là một nhà máy có quy mô nhỏ, trước đây được xây dựng ở ngoại thành là vì nơi này có giá điện thấp, nguồn nước dồi dào, xung quanh cũng không có cư dân nên không ngại quấy nhiễu đến người khác.
Rời khỏi đại lộ, Hàn Phi và Lệ Tuyết băng ngang qua nhiều toà nhà bỏ hoang, rõ ràng là ban ngày nhưng xung quanh lại không nhìn thấy một bóng người.
Lại chạy xe thêm mười mấy phút, cuối cùng hai người cũng nhìn thấy bảng hiệu của nhà máy làm đá ở phía cuối con đường.
Tấm bảng hiệu đã cũ nát rất nhiều, chữ viết trên đó loang lổ vết sơn tróc.
“Hình như nó đã ngừng hoạt động từ lâu.”
Con đường xi măng đi vào nhà máy có nhiều vết nứt, trong khe hở mọc đầy cỏ xanh.
“Cho dù nơi này thật là hiện trường tử vong đầu tiên của hai nạn nhân thì cũng đã trôi qua mười năm, chúng ta có thể tra ra được gì đây?”
Vừa rồi lúc nhận được tin tức Lệ Tuyết rất kích động, nhưng trên đường đi nàng đã bình tĩnh trở lại. “Hàn Phi, sao ngươi biết nơi này là hiện trường đầu tiên?”
“Ta đoán ra được.” Hàn Phi thuận miệng bịa một câu, chạy lấy đà rồi nhảy qua bức tường vây cao hai mét. “Thể lực đúng là đã tốt hơn rất nhiều, trước đó ta chỉ leo cây thôi đã thấy rất mệt nhọc.”
“Ngươi đừng có xông về phía trước một mình, cũng không nên đi cách xa ta, hiểu không?” Lệ Tuyết cũng lấy đà nhảy vào trong, động tác của nàng rõ ràng thuần thục và đầy kinh nghiệm, gần như không tạo ra thanh âm nào.
“Ta biết rồi.” Hai người thấp giọng nói chuyện, đi men theo bờ tường tiến về phía khoảnh sân phía trước nhà máy.
Nhà máy làm đá không lớn, hai người cố gắng giữ im lặng, dồn toàn bộ lực chú ý lên việc tìm kiếm manh mối.
Giữa sân nhà máy là hai chiếc máy làm đá phủ bụi, xung quanh có mấy cái lều nhỏ giản dị đã đổ sụp.
“Vào trong xưởng nhìn xem sao.”
Hai người tiến vào bên trong, nhiệt độ trong này thấp hơn ở ngoài sân một chút. Bởi vì đã cách mười năm nên trong xưởng cũng chẳng để lại vết tích gì đặc biệt. Khi Hàn Phi còn đang suy nghĩ, Lệ Tuyết lại đi tới đi lui trong xưởng.
“Ngươi làm gì thế?”
“Nhà máy làm đá nhất định phải có khu vực hầm băng để cất giữ thành phẩm, nhưng từ lúc chúng ta tiến vào nơi này cũng chẳng thấy cái hầm nào.”
Lệ Tuyết đi tới góc đông bắc trong xưởng thì dừng lại, nàng vén tấm chiếu rơm cũ nát trên mặt đất ra, để lộ một cánh cửa bằng thép bên dưới.
“Để ta giúp ngươi.” Hàn Phi vừa định đi qua hỗ trợ đã thấy Lệ Tuyết giơ tay lên ngăn lại, ra hiệu cho hắn không được qua đây.
Nàng đi quanh cánh cửa thép một vòng, bật máy ghi hình bỏ túi của cảnh sát lên, sau đó lấy cây gậy sắt bên hông ra cầm trên tay.
Lúc này Hàn Phi cũng đã phát hiện điểm dị thường, phần mép cửa không có chiếu rơm bao phủ lại chẳng dính chút tro bụi nào, trông như thể gần đây đã bị người mở ra.
“Trong hầm băng dưới mặt đất có người?”
Lệ Tuyết ra hiệu cho Hàn Phi cầm thứ gì đó lên để phòng thân, sau đó nàng vươn tay mở cánh cửa thép ra thật nhẹ nhàng.
Bên dưới cánh cửa thép là một hầm băng tối đen như mực, có thể nghe được tiếng gió hú nhẹ, hầm băng này hình như được nối thông tới một địa phương khác.
Lệ Tuyết lấy điện thoại ra, báo cho đồng nghiệp toạ độ hiện tại của mình rồi mở đèn pin trên di động ra, chậm rãi đi vào trong hầm băng dưới mặt đất.
Nhà máy làm đá Đông Hoa đã đóng cửa từ rất lâu nhưng hầm băng lại vô cùng sạch sẽ, tựa như có người thường xuyên lau chùi nơi này.
“Ngươi ở yên trên đó, bảo vệ lối vào cho cẩn thận, phòng ngừa có người khoá cửa nhốt chúng ta ở dưới này. Ta đã báo cho đồng nghiệp ở gần đây, chẳng mấy chốc bọn hắn sẽ chạy tới.”