Chương 89: Đứa em trai ác ma
Nói cách khác, toàn bộ thi thể mà Mạnh Trường Hỉ chôn đều là do Mạnh Trường An giết, điều làm cho người ta buồn nôn là Mạnh Trường An biết rõ điều này lại không hối cải, còn lén lút quay chụp lại cảnh Mạnh Trường Hỉ chôn thi thể động vật.
Từ lúc còn nhỏ, Mạnh Trường An đã lợi dụng tình thương của các anh để tính đường vu oan giá hoạ cho anh trai mình.
So sánh với người có vẻ ngoài sáng láng đẹp trai như Mạnh Trường An, gương mặt có vết bớt xấu xí của Mạnh Trường Hỉ dễ khiến người ta cảm thấy Mạnh Trường Hỉ nguy hiểm hơn.
Từ khi Mạnh Trường An bắt đầu truy tìm bươm bướm, có lẽ hắn đã xem Mạnh Trường Hỉ là người chết thay cho mình.
Nghĩ tới đây, Hàn Phi cũng hiểu ra một chuyện. Mạnh Thi là người hiểu rõ ba anh em hắn nhất, cho nên bà nhất định phải chết.
“Manh mối ban đầu cảnh sát tìm được ở nhà Mạnh Trường Hỉ hẳn là do Mạnh Trường An để lại. Tên ác ma này đã lên kế hoạch từ sớm, hắn vẫn luôn cầm sẵn bằng chứng đổ tội cho Mạnh Trường Hỉ, một khi sự tình bại lộ hắn sẽ tung chứng cứ này ra ngoài.”
Điều làm cho người ta khó lòng phòng bị là chứng cứ này đều là thật. Mạnh Trường Hỉ có tội, nhưng kẻ tội không thể tha chính là Mạnh Trường An.
“Các ngươi xem này!” Một cảnh sát tìm được bản địa đồ nằm trong góc, bên trong có đánh dấu các vị trí có camera trên quảng trường quốc tế, còn có đường đi đã được chuẩn bị sẵn để tránh né camera.
“Tấm thẻ công tác kia là thẻ dành riêng cho người bị tàn tật, có một số người bị huỷ dung nên không cách nào nhận ra gương mặt, có người bị mù sẽ không thấy được màu con ngươi… Tấm thẻ của Mạnh Trường Hỉ chẳng biết lấy ở đâu ra, nếu lai lịch tấm thẻ có vấn đề, trong vòng năm phút hệ thống an ninh sẽ xuất hiện cảnh cáo!”
“Nói cách khác sau khi tiến vào quảng trường, Mạnh Trường Hỉ chỉ có năm phút để hoàn thành việc mưu sát. Con đường mà hắn đã vạch ra sẵn có thể dùng từ ‘hoàn mỹ’ để hình dung.”
Biết rõ lộ tuyến của đối phương, hai tên cảnh sát hình sự lập tức bắt đầu hành động.
Nhìn tấm địa đồ kia, Hàn Phi lặng lẽ suy tư. Hắn thử tự đặt mình vào vị trí của Mạnh Trường Hỉ, nếu là hắn muốn đi ám sát ai, sau khi nhớ kỹ đường đi chắc chắn Hàn Phi sẽ đốt tấm địa đồ, không để lại chút vết tích nào.
“Cảm giác như thể Mạnh Trường Hỉ cố ý để lại những vật này. Hắn đã đoán được nơi này rồi sẽ bị phát hiện, nếu vậy nơi hắn tới chắc chắn không phải là địa chỉ trên địa đồ này.”
“Hơn nữa Mạnh Trường An không hề che giấu tin tức tham gia vào buổi giới thiệu ra mắt sản phẩm mới. Hắn biết cảnh sát điều tra toàn thành phố sẽ khiến Mạnh Trường Hỉ bị dồn đến đường cùng, tựa như đang cố ý dẫn dụ Mạnh Trường Hỉ đi ra giết mình.”
“Hai anh em này đều không phải kẻ ngốc, hẳn là đều đoán được suy nghĩ của đối phương. Chỉ là Mạnh Trường An dùng dương mưu, Mạnh Trường Hỉ mà không đi giết hắn thì sẽ không còn cơ hội nào nữa. Dưới tình huống này, Mạnh Trường Hỉ sẽ dùng cách nào để phá tử cục?”
Nghĩ tới đây, Hàn Phi bất giác nhìn về phía bức ảnh chụp của mình.
“Ta là con đường cuối cùng của hắn… Chẳng lẽ hắn sẽ tìm đến ta?”
Hung thủ có khả năng sẽ gây án, Lệ Tuyết làm theo quy trình, bắt đầu báo cáo lên cấp trên.
Cảnh sát bắt đầu kéo đến. Phát hiện tung tích Mạnh Trường Hỉ là công lớn, thái độ của hai vị cảnh sát đối với Hàn Phi rất tốt, nhưng bọn hắn lại vô thức ngăn Hàn Phi ở bên ngoài gian phòng, có lẽ cảnh sát vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Hàn Phi.
“Chuyện tiếp theo giao cho chúng ta xử lý là được rồi.”
Hàn Phi cũng không định tiếp tục ở lại đây. Thân là diễn viên chuyên nghiệp, lại được trò chơi âm phủ tôi luyện nên bây giờ người khác rất khó có thể thông qua vẻ mặt để hiểu được suy nghĩ của Hàn Phi.
“Lệ Tuyết, có thể đưa ta trở về không?”
“Được.”
Lệ Tuyết lái xe mô tô đưa Hàn Phi trở về thành khu cũ. Trên đường đi hai người không nói gì, mãi cho đến khi Hàn Phi xuống xe, Lệ Tuyết mới không nhịn được mà hỏi:
“Có phải ngươi vẫn cho rằng hung thủ là Mạnh Trường An không?”
“Ta chưa từng ngừng nghi ngờ Mạnh Trường An. Nhưng các ngươi nói cũng không sai, Mạnh Trường Hỉ chôn thi thể là sự thật, hắn quả thực đã phạm tội.” Hàn Phi trả nón bảo hiểm cho Lệ Tuyết, không nói thêm gì nữa.
Đợi Lệ Tuyết rời đi, Hàn Phi nhìn khu chung cư nơi mình sống, bàn tay thò vào túi cầm lấy cây chích điện phòng thân.
Nếu đổi lại là người khác, khi biết mình bị để mắt tới, đoán chừng kẻ đó sẽ khó lòng bình tĩnh đi trên hành lang trở về nhà mình như mọi ngày. Nhưng Hàn Phi thì khác, đến đoạn hành lang đáng sợ gấp trăm lần như thế hắn cũng đã từng đi qua.
Chuẩn bị tâm lý xong, Hàn Phi vừa định đi vào toà chung cư thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Đọc tin nhắn xong, biểu tình trên mặt Hàn Phi trở nên cổ quái. “Cha của Ngụy Hữu Phúc muốn gặp ta để làm gì?”
Vừa tự hỏi một chút, Hàn Phi đã nghĩ ra được nguyên nhân. Hàn Phi là người được cảnh sát bảo vệ, xung quanh nhà hẳn là có giám sát nghiêm mật, Mạnh Trường Hỉ muốn tìm đến Hàn Phi là việc rất khó. Cho nên phương pháp hữu hiệu nhất là đến một chỗ khác, nhờ bên thứ ba hẹn Hàn Phi tới gặp mặt.
“Nếu người theo dõi ta trước đó là Mạnh Trường Hỉ, vậy hắn sẽ biết rõ quan hệ giữa ta và cha của Ngụy Hữu Phúc không tệ.”
Hàn Phi lập tức hồi âm cho đối phương, sau đó chạy đến thành khu cũ Bắc Nhai.
Khi đi ngang qua trường quay của đoàn làm phim Ác Chi Hoa, ngoài sân nhỏ vắng lặng không một bóng người, rõ ràng đoàn làm phim không hề làm việc.
“Khương đạo diễn không quay nữa sao? Hắn quyết định chờ cho vụ án có kết quả mới quay tiếp?”
Đối với Hàn Phi thì đây là tin tức tốt, nhưng bây giờ hắn không có thời gian để ý tới việc này. Hắn và Lệ Tuyết đã đến nhà ông lão một lần, ông ở cùng khu chung cư với Mạnh Thi.
Cha của Ngụy Hữu Phúc ở trên tầng bốn, nhà của Mạnh Thi ở dưới tầng ba.
Hàn Phi lặng lẽ đi lên tầng bốn mà không kinh động đến bất kỳ người nào. Hắn đưa tay lên gõ cửa, phát hiện cửa không khoá.