“Bệ hạ, bản tọa cảm thấy hơi say rồi, cho nên sẽ không bồi rượu.” Bách Lý Thanh lạnh nhạt mở miệng.
Tuy Bách Lý Thanh rất thích nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ của tiểu
hồ ly nhà mình, nhưng không có nghĩa hắn thích vật sở hữu riêng của mình bị người khác nhìn thấy dáng vẻ như thế, cho nên nói thẳng thừng.
Lời từ chối trắng trợn như vậy bình thường tương đối thất lễ, huống hồ nếu
theo tôn vị mà nói Bách Lý Thanh chỉ là một thần tử, còn Bách Lý Hách
Vân là một quân chủ.
Nhưng Bách Lý Thanh làm theo ý mình đã quen, người xung quanh không phản ứng
gì lớn, người Tây Địch thì trợn mắt nhìn Bách Lý Thanh, trong mắt đầy
bực tức vì chủ tử nhà mình bị nhục nhã.
Bách Lý Thanh vẫn bình chân như vại, thậm chí lặng lẽ liếc qua, ánh mắt giá
lạnh mang theo mùi vị của máu này làm cho người Tây Địch không tự chủ
được phải lùi hai bước.
Bách Lý Hách Vân dừng bước, nhìn về phía Bách Lý Thanh, ánh mắt thâm trầm
dừng trên gương mặt đầy mị sắc của hắn, Bách Lý Thanh không tránh, lạnh
nhạt nhìn Bách Lý Hách Vân, đôi mắt âm u lạnh lẽo như quỷ, tử khí dày
đặc làm cho Bách Lý Hách Vân cảm thấy rất không thoải mái, hắn nhăn mày, trong lòng thầm nói nam nhân này đẹp thì đẹp thật, nhưng thật sự làm
cho người ta cảm thấy vô cùng… không giống con người.
Sau đó hắn dời mắt, hướng về phía thị vệ cung kính quỳ gối trước mặt Bách Lý Thanh, không nhìn thấy mặt.
Tư thế quỳ gối của hắn nhìn có vẻ cực kỳ bình thường, giống như tất cả hạ nhân đã được huấn luyện, nhưng mà…
Bách Lý Hách Vân thoáng dừng, ánh mắt liếc qua vòng eo mảnh mai và sống lưng thẳng tắp của thị vệ đó, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, một lát sau hắn
dừng bước, mỉm cười với Bách Lý Thanh: “Nếu đã vậy đương nhiên trẫm
không gượng ép.”
Dứt lời, hắn ngửa đầu giống như muốn uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, đột nhiên lại dường như trượt tay, chén rượu đó liền rơi về phía bả vai của Tây Lương Mạt, ánh mắt Bách Lý Thanh lạnh xuống, đao phong từ đầu
ngón tay bắn ra, chén rượu kia nháy bắt đã bị hất văng trong không
trung.
Nhưng rượu bên trong vẫn rơi xuống vai Tây Lương Mạt.
“Rất xin lỗi, trẫm…” Bách Lý Hách Vân nheo mắt lại, tiến lên muốn cầm lấy bả vai Tây Lương Mạt, không ngờ có người nhanh hơn hắn một bước.
“Bệ hạ không cần để ý, chỉ là một thị vệ bình thường mà thôi, lát nữa thay
bộ y phục là được.” Chu Vân Sinh không biết đã đi lên từ phía sau Bách
Lý Hách Vân từ lúc nào, một tay ngăn trước mặt Bách Lý Hách Vân, giống
như không muốn hắn quá lo lắng, cũng vừa khéo ngăn cách Bách Lý Hách Vân và Tây Lương Mạt.
Bách Lý Hách Vân nheo mắt lạnh lùng nhìn Chu Vân Sinh một lát, sau đó bình
tĩnh lại, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh nhạt rồi phất tay áo xoay
người trở về vị trí của mình, không liếc nhìn phía trên một lần nào nữa.
Người Tây Địch khác thấy bệ hạ nhà mình không có vẻ căm tức, cũng không nói gì nữa, đồng loạt lui về vị trí của mình.
Chu Vân Sinh thấy hắn thối lui, thầm thở phào một hơi, xoay người nhìn Tây
Lương Mạt thản nhiên nói: “Vị thị vệ này, ngươi nên sớm đi thay quần áo
đi, mặc y phục ẩm ướt trên người cũng là bất kính với Thiên Tuế gia.”
Sau đó, hắn xoay người về vị trí của mình, không quay đầu liếc nhìn phía trên một lần nào nữa.
Còn Tây Lương Mạt cảm giác loại ánh mắt nóng rát đó rời khỏi mình bèn thở
phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó nàng cảm thấy lưng bị Bách Lý Thanh
nhéo mạnh một cái, nàng ngẩng đầu thì thấy Bách Lý Thanh cười giễu nhìn
nàng: “Làm sao, sợ hắn vậy à?”
Tây Lương Mạt tức giận vươn hai đầu ngón tay, cách quần áo dùng động tác
lặng lẽ kéo ngón tay dài không an phận của hắn ra, cười giả tạo nói:
“Sợ, ta sợ ngươi làm ta mất mặt.”
Chưa nói tới Bách Lý Hách Vân có nhận ra nàng hay không, chỉ nói Vân Sinh,
người tâm tư nhanh nhạy như hắn nhất định đã nhận ra nàng là ai, hơn nữa đoán được nàng đang trong tình cảnh “xấu hổ” nên mới đi lên giải vây
cho nàng.
“Có gì phải sợ, ngươi là phu nhân của ta, cho dù ở đây với ta cũng ai nói gì được.” Bách Lý Thanh cười một tiếng không đồng ý.
“Đúng vậy, thuận tiện trông thấy Phi Vũ Đốc Vệ như ta vì quá thèm khát nên
không nhịn được cô đơn một lát, nóng lòng chạy tới chính điện sờ sờ mó
mó với ngươi trước mặt công chúng!” Tây Lương Mạt không chút biểu cảm
nói.
Bách Lý Thanh nghe vậy lập tức nở nụ cười: “Ha ha…”
Cảm nhận được vẻ làm càn và cố tình gây sự trong giọng cười của hắn, Tây
Lương Mạt thầm thở dài một hơi, quên đi, nàng không nên so độ dày da mặt với lão yêu ngàn năm này.
Nàng thấp giọng lầu bầu: “Được rồi, ta không nhiều lời với ngươi nữa, biến
trước đây, chờ ngươi ở hậu điện, nơi này cũng quá nhàm chán.”
Cung yến này ước chừng phải mở ba ngày ba đêm để tỏ vẻ long trọng, nàng một ngày cũng chịu không nổi.
Lần này Bách Lý Thanh không giữ nàng lại, chỉ cười khẽ: “Được, ngươi đi đi, lát nữa ta tới tìm ngươi.”
Tây Lương Mạt gật đầu rồi cầm lấy bầu rượu, khom người thối lui tránh cho người ta phát hiện ra mình.
Sau khi Tây Lương Mạt rời khỏi chính điện, sờ vết ẩm trên bả vai mình không khỏi lắc đầu, nếu Chu Vân Sinh còn nhận ra nàng thì người tinh ý như
Bách Lý Hách Vân có lẽ cũng nhận ra có chút kỳ quái.
Tiểu Thắng Tử đi bên cạnh lập tức nhẹ giọng nói: “Ngài xem có cần tìm một chỗ nghỉ ngơi, thay y phục không?”
Tây Lương Mạt liếc mắt nhìn Tiểu Thắng Tử không biết chạy đến từ lúc nào, cũng đoán được Bách Lý Thanh bảo hắn ra, bèn gật đầu.
Tiểu Thắng Tử lập tức tung tẩy dẫn Tây Lương Mạt đến thẳng phòng sưởi, vừa
vào phòng sưởi Tiểu Thắng Tử bèn cầm vài bộ quần áo ra đặt một bên, đồng thời cười hì hì nói: “Nơi này có nước ấm, lát nữa nếu ngài mệt mỏi có
thể tắm rửa một phen, rồi thay y phục.”
Dứt lời, hắn lui ra ngoài.
Tây Lương Mạt có chút khó hiểu, mở miệng đáp: “Ta rất ít tắm rửa vào lúc này, không cần.”
Tiểu Thắng Tử ngẩng đầu cười cười không đáp, rồi thuận tay đóng cửa lại.
Tây Lương Mạt vẫn ngơ ngác khó hiểu, nàng thấy trong phòng đã được sưởi ấm
áp, trong đó, trên một bức bình phong đã treo sẵn một bộ quần áo màu
trắng viền thêu hồng mai thanh lịch tinh xảo, hồng mai thêu cực kỳ tinh
tế, nàng không khỏi mỉm cười, cởi đai lưng, áo choàng, chỉ để lại một
chiếc yếm, rồi vươn tay đi lấy bộ quần áo định mặc vào thì bỗng nhiên bị người ta kéo vào lòng từ phía sau, hơi thở lạnh lẽo phun lên cổ.
Tây Lương Mạt giật mình, nhưng hơi thở quen thuộc này khiến nàng nhận ra
ngay là ai, nàng bình tĩnh lại, nghiêng mặt sang cười giễu cợt: “Sao
ngươi cũng chạy tới đây?”
“Ừm, bản tọa muốn làm gì còn cần lý do sao?” Giọng cười mang hơi lạnh của
Bách Lý Thanh vang lên phía sau nàng, tay thì nhân tiện mò vào trong cái yếm, trêu đùa một bên bầu ngực trắng nõn mềm mại.
Tây Lương Mạt khẽ hít vào một hơi, giọng nói có phần run rẩy: “Ngươi… Lát
nữa ngươi không phải sắp xếp người dẫn bọn họ tới nội điện nghỉ ngơi à?”
“Xuỵt, cho nên chúng ta tốt nhất tốc chiến tốc thắng, gần đây phía Hách Hách
không yên ổn, tấu chương mới đưa tới còn xếp cao đến đầu kìa.” Nói xong, một bàn tay khác của hắn nâng cằm nàng, hôn lên thật sâu.
“Ừm… Ta giúp ngươi nhé?”
“Ừ, chỉ sợ quá bận rộn không thể hưởng thụ, cho nên nên tốc chiến tốc thắng thì hơn.”
Bách Lý Thanh cười khẽ, vừa phóng đãng vừa xấu xa, hơi thô bạo đè nàng lên tường, đôi môi mỏng lại hôn cực kỳ dịu dàng.
Từng lớp áo bào rơi xuống đất, hoan ái vừa kịch liệt vừa kích thích làm cho
Tây Lương Mạt không nhịn được cắn chặt khóe môi, cố gắng nuốt mọi âm
thanh xuống.
Nhưng vẫn có từng tiếng rên khe khẽ lọt qua khỏi đôi môi thấm ướt.
Tiếng nữ tử mềm mại tan ra trong hương thơm lả lướt giữa đêm đầu xuân lạnh lẽo.
Cho đến khi tất cả kết thúc, Tây Lương Mạt buồn ngủ ngâm mình trong thùng
tắm mới hiểu được nguyên nhân Tiểu Thắng Tử chuẩn bị nước ấm cho nàng.
“Ưm…”
Nàng nhìn Bách Lý Thanh vẻ mặt sảng khoái rời đi, không nhịn được thở dài
một tiếng, chìm vào trong nước, để cho nước ấm hòa với nước thuốc an ủi
da thịt đau nhức của mình.
Ngâm đến sắp ngủ gật bên ngoài mới vang lên tiếng của Bạch Trân và Bạch
Nhụy: “Chủ tử, ngâm quá lâu nước sẽ lạnh, dễ bị cảm lạnh lắm ạ.”
Tây Lương Mạt mới lười biếng đứng dậy, thay quần áo rồi ra ngoài.
Bạch Nhụy và Bạch Trân đã quen với tính cách tùy tiện phóng đãng của nam chủ tử nhà mình, không còn ngượng ngùng như trước.
“Nghe nói đêm nay gia phải ở lại phòng sưởi phê duyệt tấu chương, chỉ e không về được Tốc Ngọc Cung của chúng ta, chủ tử định thế nào?” Bạch Trân
luôn là người thông minh, cười hì hì hỏi.
Tây Lương Mạt đang định nói đêm nay nàng sẽ tới giúp Bách Lý Thanh thì bỗng thấy một bóng người cao gầy đứng lẳng lặng trước hành lang, dưới tàng
cây mai, nhìn trăng tròn trên trời, ánh trăng chiếu xuống người hắn mang đến một loại hơi thở cao ngạo và vắng lặng.
Bạch Nhụy hơi ngạc nhiên nói: “Đại tiểu thư, là vị bệ hạ của Tây Địch kìa.”
Vì lúc trước Bách Lý Hách Vân từng bắt cóc Tây Lương Mạt cho nên Bạch Trân không có cảm tình với hắn, chỉ hừ khẽ một tiếng khinh thường, không nói gì.
Tây Lương Mạt hơi nhăn mày, nhẹ giọng nói với Bạch Nhụy và Bạch Trân: “Lát
nữa ta qua đó, hai em tới phía trước xa một chút chờ ta là được.”
Hai tỳ nữ đáp lời, sau đó ba chủ tử đi thẳng tới hành lang phía trước.
Hai tỳ nữ trực tiếp vượt qua Bách Lý Hách Vân, còn Tây Lương Mạt dừng bước
trước mặt hắn, mỉm cười với hắn: “Sao bệ hạ lại ở đây ngắm trăng?”
Bách Lý Hách Vân xoay người nhìn về phía nàng, ánh mắt dừng trên gương mặt
có vẻ quyến rũ dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều của nàng, trong lòng
có chút không yên, trong mắt không biết vì sao thêm phần tối tăm, hắn
ngẩng đầu thản nhiên nói với nàng: “Bởi vì ta đang chờ ngươi.”
Tây Lương Mạt sửng sốt rồi nhẹ giọng nói: “Chờ ta làm gì?”
Bách Lý Hách Vân quay đầu đi, tiếp tục lẳng lặng nhìn trăng sáng trên trời:
“Ta chỉ tới để nói với ngươi, có lẽ ta sẽ rời khỏi Thiên Triều sớm
thôi.”
Tây Lương Mạt nhíu mày: “Vậy sao? Ta chưa từng nghe nói chuyện này, không
biết bệ hạ định khi nào thì đi? Hơn nữa ta nghe nói hiệp nghị giữa hai
nước chúng ta còn chưa hoàn toàn định ra mà.”
Bách Lý Hách Vân cười cười: “Thế nào, ngươi còn hy vọng ta sẽ vì ngươi phát
hiện bệnh tình của ta mà có nhượng bộ gì với hiệp ước sao?”
Tây Lương Mạt không đáp mà hỏi ngược lại: “Nếu ngài ở vị trí của ta, ngài sẽ thế nào?”
Bách Lý Hách Vân lắc đầu, trên gương mặt tuấn tú vô song mang theo một chút
bỡn cợt: “Đương nhiên ta hy vọng nam nhân đối diện tốt nhất ký kết hiệp
ước mất chủ quyền nhất, sau đó mau chóng cưỡi hạc đi Tây Thiên, đổi một
tên ngốc khác lên làm Hoàng Đế địch quốc.”
Tây Lương Mạt không ngờ hắn nói trắng ra như thế, nhất thời có phần 囧: “Ngài quả là người thẳng thắn, ta tiếp xúc với người Tây Địch lâu như thế, người như ngài thật sự hiếm thấy.”
Bách Lý Hách Vân khoanh tay cười nói: “Đúng vậy, cho nên chi bằng theo ta về Tây Địch đi, ta phong ngươi làm Đại nguyên soái cai quản binh mã lục
quân, nắm trong tay tám mươi vạn lục quân Tây Địch, thế nào?”
Tây Lương Mạt ngẩn ra, nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Bách Lý Hách Vân, sau
đó nàng lắc đầu, thành khẩn nỏi: “Nếu ngài ban cho ta tám mươi vạn lượng bạc ta sẽ vô cùng vui vẻ, có điều là một thần giữ của, ta phát hiện bạc trong tay Thiên Tuế gia nhà ta có vẻ không chỉ một ít như thế, cho nên
xin lỗi, ta không thể bỏ lớn bắt nhỏ.”
Bách Lý Hách Vân không ngờ Tây Lương Mạt sẽ lấy lý do kỳ lạ như thế để từ
chối hắn, tuy hắn chỉ thuận miệng như thật như giả nói vậy, nhưng nay
nghe nàng trả lời không khỏi lắc đầu nói: “Ngươi đúng là con buôn.”
Tây Lương Mạt cười nói: “Nào có, nào có.”
Bách Lý Hách Vân nhìn dung nhan thanh lịch quyến rũ của nàng, đáy mắt hiện
lên một tia u ám, bỗng nhiên nói: “Ngày ta đi ngươi đến tiễn ta được
không?”
Tây Lương Mạt do dự một lát rồi nói: “Nhất định rồi.”
Bản thân nàng là Thiên Tuế Vương Phi, còn là Phi Vũ Đốc Vệ, một bên đại
diện cho nữ quyến quý tộc, một bên đại diện cho võ tướng Thiên Triều, về tình về lý đều không thể không đi tiễn hắn.
Bách Lý Hách Vân nghe đáp án này gật đầu nói: “Tốt.”
Hắn nhìn sắc trời, bỗng nhiên vươn tay chạm vào tóc mai Tây Lương Mạt, rồi
dừng trên áo nàng, giúp nàng khép áo, thản nhiên nói: “Dù sao ngươi cũng là nữ tử, nếu bị người ta trông thấy không câu nệ tiểu tiết như vậy ít
nhiều sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của ngươi.”
Tây Lương Mạt không ngờ hắn đưa tay ra mà không báo trước, lập tức lui một
bước tránh đi động tác thân thiết quá mức này của Bách Lý Hách Vân,
nhưng Bách Lý Hách Vân nhanh hơn nàng, sửa sang lại cả vạt áo sau của
nàng, cười nói: “Ta đi đây.”
Dứt lời, hắn xoay người thản nhiên bỏ đi.
Tây Lương Mạt sững sờ tại chỗ, có chút khó hiểu, sau đó nàng bỗng nhớ tới
cái gì, cổ tay chuyển động, một con dao nhỏ xuất hiện trong tay nàng,
nàng rút ra, dùng con dao bạc sáng như tuyết soi lên cổ mình, mượn ánh
trăng nhìn thấy…
“Tên hồ ly chết tiệt, fuck you!”
Gương mặt Tây Lương Mạt đỏ rực lên, ánh trăng phản chiếu trên thân dao soi ra mấy vết hôn trên cổ nàng, hợp thành một… hình trái tim!
Trước kia khi nàng cùng Bách Lý Thanh nằm trên giường tán gẫu, nàng hay vẽ
hình trái tim lên ngực hắn, nói với Bách Lý Thanh, đây là con dấu tuyên
thệ hắn là vật sở hữu của nàng, ở phương Tây ý nghĩa là giam cầm trái
tim.
Lúc ấy lão yêu nghìn năm kia còn khinh khỉnh nói rằng chuyện thấp kém buồn nôn như thế hắn thèm vào mới làm.
Thế hôm nay là thế nào?
Hắn để lại dấu vết trên cổ nàng như cầm thú đi tè chiếm lĩnh địa bàn, rõ ràng là để người khác xem!
Bạch Trân và Bạch Nhụy vừa mới đi tới, trông thấy động tác của Tây Lương
Mạt, đang thấy kỳ quái thì cũng nhìn thấy kiệt tác của Cửu Thiên Tuế,
nhất thời không nhịn được che miệng nở nụ cười. Lúc trước khi chủ tử từ
trong phòng đi ra, tóc che phía trước cho nên không thấy rõ dấu vết bên
gáy, nay gió đêm thổi qua, vết trên cổ thật sự không thể rõ ràng hơn
được nữa.
Hai tỳ nữ lại tiến thêm một bước trong công cuộc nhận thức lòng dạ hẹp hò thích so đo của Bách Lý Thanh.
— Ông đây là đường ranh giới Thiên Tuế gia thật buồn nôn —
Lại nói tới tình hình đúng như lời Bách Lý Hách Vân nói đêm đó, hiệp ước
chính thức được ký kết rất nhanh, hai nước ước định kết tình tần tấn,
vĩnh viễn không xâm phạm, còn mở cửa thương mại giữa hai nước, tất cả
người dân của hai nước ra vào biên cảnh sẽ phải nộp thuế như nhau, không còn thu nhiều thuế phú của khách thương hơn nữa.
Còn thái độ của Bách Lý Hách Vân cũng trở nên cực kỳ cứng rắn, không hề
nhượng bộ với chuyện đã định ra trên bản dự thảo, về chuyện mấu chốt
nhất, hắn chỉ đồng ý cho Thiên Triều mấy con tàu, nhưng thuyền hỏa pháo
tân tiến nhất và giống cây trồng thì hoàn toàn không có đường nào thương lượng.
Quần thần Thiên Triều bàn luận rất lâu, quyết định đồng ý điều ước của hắn.
Dù sao có thể có được chiến thuyền tương đối tiên tiến của Tây Địch đối với bọn họ coi như đã miễn cưỡng có thành quả.
Rất nhanh đã đến lúc quân thần Tây Địch rời khỏi Thiên Triều.
Đội hình xa hoa của Bách Lý Thanh đi đầu, còn Tây Lương Mạt mặc lễ phục Phi Vũ Đốc Vệ, dẫn mấy đại tướng dưới trướng của mình cùng văn võ bá quan
tiễn Bách Lý Hách Vân ra khỏi cổng thành.
Nghi thức đưa tiễn đi thẳng tới rừng mai ngoài thành, nơi này gần Đông Sơn
cho nên rét hơn trong thành một chút, vẫn có một vài cành mai vàng,
trắng, đỏ nở xen trong lá.
Sau khi chấm dứt những lời tiễn đưa khách khí đầy nghi thức và tặng quà
chia tay, Bách Lý Hách Vân nhìn bó mai vàng mà Tây Lương mạt sai người
hái đến, mỉm cười: “Đây là món quà tuyệt nhất mà trẫm nhận được, trẫm
chỉ được biết đến cốt cách hoa mai và linh hồn của tuyết qua thi từ và
sách vở tổ tiên để lại, lần này đích thân tới đã thật sự biết, cái gì là mai và tuyết chân chính.”
Tây Lương Mạt thản nhiên cười một tiếng: “Nếu sau này ngài có thể tới nước
chúng ta bằng một phương pháp khác, ta nghĩ tất cả mọi người sẽ hoan
nghênh ngài.”
Bách Lý Hách Vân cười một tiếng: “Được, sau này còn gặp lại.”
Sau đó, hắn bỗng nhiên lấy ra một cành mai vàng nhạt, đưa cho Tây Lương Mạt: “Tặng ngươi, coi như đáp lễ.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, buồn cười nhận lấy theo bản năng: “Được, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Bách Lý Hách Vân nhìn nàng một cái thật sâu, cười cười nói: “Ngươi là cô gái giống hoa mai nhất mà ta từng gặp.”
Rồi hắn lưu loát xoay người lên ngựa, giực ngựa đi, không quay đầu lại nữa.