Chương 9:
Sau bữa tối, trẫm tự nhiên đến Phượng Minh Cung.
Hoàng hậu vậy mà lén lút huấn luyện Phúc Bảo ngoan ngoãn nghe lời, tức chết trẫm rồi!
Trời dần tối, Phúc Bảo chơi đùa một lúc rồi chạy vào tẩm điện.
Trẫm cũng đang định đi theo sau, chỉ thấy Hoàng hậu đứng sững tại chỗ, sắc mặt khó coi, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Nàng ta bị sao vậy?
Khoảnh khắc tiếp theo, nàng ta vội vàng nhào vào lòng trẫm.
Hai tay nàng ta vòng lấy cổ trẫm, hai chân kẹp chặt lấy eo trẫm, khiến trẫm không thể giãy giụa.
Nhưng…
Nàng ta sao lại thơm mềm như vậy?
Phụ vương của trẫm cả đời sủng ái mẫu hậu, dạy trẫm cũng phải một lòng một dạ với một người.
Hoàng đệ Lương Thân Vương của trẫm đến nay vẫn chưa cưới vợ, nhưng hậu cung của trẫm đã có hơn mười nàng oanh oanh yến yến rồi.
Mặc dù vậy, nhưng trẫm cũng chưa từng chạm vào phụ nữ.
Lần này vẫn là lần đầu tiên.
Trẫm đang không biết phải làm sao, sau đó liền nghe nàng ta tủi thân nói: “Hoàng thượng! Trời tối quá, thần thiếp sợ quá…”
Nàng nàng nàng, nàng ta sao lại trắng trợn quyến…
Tim Hoàng hậu đập nhanh quá, chắc chắn là yêu trẫm đến điên rồi phải không?
Trẫm muốn giãy giụa, nhưng ngọc mềm trong lòng, ai mà không mê mẩn?
Không biết vì sao, trẫm lại có chút không nỡ.
Mùi son phấn trên người Phương Cẩn Du rất nhạt, thoang thoảng mùi hoa quế, thanh khiết thoát tục, vương vấn mãi không thôi.
Trong lúc ngây người, một cảm giác khác lạ ập đến.
Vô lý.
Trẫm là người tốt!
Không giống những kẻ háo sắc đê tiện đó!
“Hoàng hậu, xuống cho trẫm!”
“Hoàng thượng, người phải buông tay trước đã.”