Chương 36: Tiểu Hồng Đường đưa cơm
Các thiếu niên nghe vậy thì reo hò, ở độ tuổi này, tinh lực dồi dào để Hồ Ma có chút ghen tị.
Nhưng lòng của hắn đang hoảng hốt, đâu có tâm tư hoà vào bên trong náo nhiệt chứ?
"Tiểu Hồ, ngươi qua đây..."
Nhưng khổ nỗi là Nhị gia lại không biết tâm tư của Hồ Ma lúc này, thấy hắn mất hồn mất vía đứng ở một bên, cho là hắn không theo kịp tiến độ, không hòa nhập vào được, liền cười rồi vẫy gọi hắn: "Đừng sợ, cách thức rất đơn giản, tranh đấu mấy trận, ngươi cũng sẽ..."
"Chuyện này. . ."
Hồ Ma kỳ thật không có hứng thú gì, nhưng cũng chỉ có thể tiến lên, đang nghĩ ngợi nói thế nào, bên tai chợt vang lên một tiếng kêu gọi hư ảo:
"Hồ Ma ca ca, ta đến đưa cơm cho ngươi..."
"..."
"Tiểu Hồng Đường?"
Hồ Ma nghe ra thanh âm này, vô thức quay đầu, liền thấy Tiểu Hồng Đường trốn ở ngoài cửa, chỉ vươn ra cái đầu nhỏ.
Hắn vô thức xoay người, liền đi ra khỏi viện.
Nhị gia kinh ngạc: "Đi đâu?"
Hồ Ma vội vàng chỉ về phía cổng, nói: "Có người tìm ta, có lẽ là bà bà đến."
"Bà bà đến sao?"
Nhị gia cũng lấy làm kinh hãi, các thiếu niên mới vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, bất chợt âm thanh cũng giảm thấp xuống, sắc mặt kinh ngạc, thì thầm với nhau:
"Ngươi có trông thấy người không?"
"Không có, đều nói người nhà họ Hồ nuôi quỷ, hắn đây là..."
"Không phải là sợ bị đánh, làm ra vẻ đó chứ?"
"..."
"Hồ Ma ca ca, ngươi tại sao vẫn chưa ra..."
Bên ngoài, tiếng kêu của Tiểu Hồng Đường lại gấp gáp hơn, Hồ Ma có chút kinh ngạc, liền đi ra ngoài, Nhị gia không yên lòng, cũng đi theo sau.
Đến cạnh cửa xem xét, thì thấy trên mặt đất có đặt một cái giỏ trúc, phía trên có một tấm vải đỏ che kín, Tiểu Hồng Đường lại không thấy tăm hơi, Nhị gia nhìn giỏ trúc, liền nhẹ nhàng thở ra, nói: "Thật sự là nha đầu kia!"
Nói xong lão chắp tay sau lưng rồi quay trở lại trong sân.
Hồ Ma đứng ở cổng trang tử, chờ Nhị gia đi rồi, Tiểu Hồng Đường mới dám từ từ đi tới.
Hồ Ma vội vàng đi tới, thấp giọng hỏi: "Bà bà đâu?"
Trong lòng đang có vấn đề muốn hỏi bà bà, không khỏi có chút nóng nảy.
Hắn ý thức được vấn đề này có khả năng vô cùng nghiêm trọng, nhưng lại mơ hồ cảm thấy, vấn đề này không thể trực tiếp đi hỏi Nhị gia.
Vẫn là hỏi bà bà thì tốt hơn.
"Bà bà vào trong núi tìm người rồi."
Tiểu Hồng Đường ngồi xổm trên mặt đất, nhìn cái giỏ ở trước mắt, nói: "Bà bà để Tiểu Hồng Đường đến đưa cơm cho ngươi."
"Đưa cơm?"
Hồ Ma lấy xuống tấm vải đỏ ở phía trên ra, thì nhìn thấy bên trong có một bát thịt lớn.
Huyết Thái Tuế.
Bên cạnh thậm chí còn có một cái đĩa, còn đặt hai cái bánh bao chay lớn.
"Lúc nào Bà bà mới tới?"
Hồ Ma nhìn thật sâu vào cái bát kia, hiện tại hắn ý thức được tầm quan trọng của nó.
"Bà bà không nói."
Tiểu Hồng Đường lại chỉ là ngồi xổm ở phía đối diện, hai cái tay nhỏ nâng má của mình, nói với Hồ Ma: "Nhưng bà bà để ta chuyển lời cho ngươi."
"Bà nói Hồ Ma ca ca ngươi phải ngoan ngoãn ở lại chỗ của Nhị gia học bản sự, nếu như ban đêm cảm thấy lạnh, cũng đừng sợ, chỉ cần ăn thịt là được rồi, thịt Thái Tuế có thể chữa bệnh, ngươi ăn nhiều thì lô hỏa của ngươi sẽ mạnh hơn so với người khác..."
"Nhưng mà ngươi vừa mới khỏe lại, đừng dùng quá sức, đừng để mệt mỏi..."
"..."
"Cái này. . ."
Tiểu Hồng Đường học dáng vẻ của bà bà khi nói chuyện, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, nhưng Hồ Ma lại là không để ý tới, đột nhiên trong lòng của hắn hơi trầm xuống.
Bà bà, chẳng lẽ đã sớm đoán được sau khi mình đốt lò thì sẽ gặp vấn đề sao?
Bà cố ý truyền lời này đến cho mình, nhất định không phải tên bắn không đích, ngược lại càng giống như đang cho mình ăn định tâm hoàn.
Bên trong lô hỏa của mình không có củi, không đốt lửa được.
Cho nên bà bà an ủi mình, hoặc giống như cam đoan với mình, là mỗi ngày mình đều có thể có Huyết Thái Tuế để ăn?
Hoặc là nói, ý của bà là, mặc dù bây giờ thân thể của mình không có cách nào tự động đốt lô hỏa này, nhưng chỉ cần mình vẫn luôn bảo trì ăn Huyết Thái Tuế, thì lò càng đốt càng mạnh, như vậy, trạng thái thân thể của mình cũng có thể chậm rãi thay đổi?
Thậm chí so với người khác còn tốt hơn?
Trong lòng nhất thời không có cách nào xác định, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Hồng Đường hồn nhiên ngốc ngốc, lại biết không hỏi ra được gì.
Nàng chỉ là chân chạy đi đưa đồ, cùng với truyền lời lại mà thôi.
Trầm mặc thật lâu, Hồ Ma đem bát nâng lên, hỏi Tiểu Hồng Đường: "Ngươi nói với bà bà là ta đã nhớ rồi."
"Vậy thì ăn đi!"
Tiểu Hồng Đường cười híp mắt lại: "Ngươi ăn xong, Tiểu Hồng Đường còn phải cầm giỏ quay trở về cho bà bà kiểm tra..."
"Tiểu Hồng Đường rất nghe lời, một chút cũng không có ăn vụng, mặc dù..."
"... rất muốn ăn."
"..."
Nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của Tiểu Hồng Đường, Hồ Ma nhẹ gật đầu, nói: "Ừm, ta nhìn ra được!"
Nói xong, thì hắn tiếp tục ăn.