Hoàng Hôn Phân Giới (Dịch)

Chương 44 Lô hỏa thuần thanh

Chương 44: Lô hỏa thuần thanh

Nghĩ đến quan hệ giữa Nhị gia cùng bà bà, lúc này lại nói láo, thì cũng không có ý nghĩa gì.

Bởi vậy hắn chỉ là trầm mặc, không nói đúng vậy, cũng không nói là không phải.

"Ông trời ơi..."

Nhị gia chậm rãi vỗ cái trán của mình, thanh âm cũng biến đổi: "Bà bà đây là đem Thái Tuế lão gia mời tới nhà hay sao?"

...

...

Trạng thái của Nhị gia có vẻ không đúng lắm"

Nhìn thấy dáng vẻ ủ rủ của Nhị gia, Hồ Ma cũng không dám nói quá lớn.

Lúc này ánh mắt của Nhị gia rõ ràng có chút không đúng lắm.

Lão nhìn thấy Hồ Ma, mấy lần muốn nói chuyện, nhưng lại ngậm miệng không nói.

Một khối Thanh Thái Tuế lớn như vậy, mình lại cắt từng miếng cho Hồ Ma ăn.

Lúc đầu mình nghĩ hành động này của mình đã xem như là vô cùng lãng phí.

Nếu không phải bởi vì nhớ đến ân cứu mạng của bà bà lúc trước, lại biết Hồ gia bây giờ gặp được phải khó khăn quá lớn, thì hắn cũng không nỡ đâu, thế nhưng, một khối lớn Thanh Thái Tuế, đều đã đừa cho Hồ Ma ăn xong, lão mới phát hiện, mình nhịn đau cắt thịt, nhưng chỉ tính đồ ăn vặt của người ta mà thôi.

Không phải, làm sao có thể có người đem đồ vật quý giá như vậy coi như cơm để ăn chứ?

Đổi thành bánh vàng nhỏ để đi cưới vợ mua nhà lầu không tốt hơn sao?

Nhị gia ta cũng không phải không có thấy qua việc đời, lúc tuổi còn trẻ cũng đã lăn lộn ở trong thành.

Nhưng những thiếu gia ở những gia đình lớn cũng không ăn như thế, một số người thì dùng cho lão thái gia để giữ mệnh, không nói đến những phú thương quý nhân kia, mà ngay cả các lão gia cao cao tại thượng ở hội Hồng Đăng kia cũng không ăn nổi loại đồ ăn này...

... Không phải mỗi ngày ngươi đều ăn thịt Thái Tuế kia, vậy mà còn nhớ thương khối Thanh Thái Tuế này của ta?

"Kỳ thật cũng không phải mỗi ngày ăn..."

Hồ Ma cũng có chút lo lắng, nhỏ giọng trả lời: "Cũng có một hai ngày..."

"Thỉnh thoảng ăn một hai ngày thì cũng không hợp với lẽ thường..."

Nhị gia cảm khái: "Vật kia cũng không phải dùng cho người ăn, mà dùng để đổi tiền..."

"Ta muốn nói là, cũng có một hai ngày là không ăn."

Trong lòng của Hồ Ma thầm nghĩ: "Lại nói, cái đồ chơi này chúng ta cầm đi đổi tiền, không phải cũng là bị người khác ăn hay sao?"

Đương nhiên lời này hắn không nói ra, sợ lại kích thích đến Nhị gia.

Cũng may Nhị gia có sáu mươi năm Đồng Tử cũng không thể coi thường, qua thời gian uống cạn chung trà, sau khi hít hai hơi thuốc, thì chậm rãi khôi phục lại.

Thở dài một tiếng, nói với Hồ Ma: "Thôi, dù sao cũng là chuyện tốt."

"Bất quá tiểu tử ngươi nên sớm một chút nói cho ta, để ta kịp thời giúp ngươi đổi phù..."

"..."

Một lớn một nhỏ, hai mắt lớn trừng hai mắt nhỏ.

Hồ Ma suy nghĩ: "Ngài trước đó cũng không nói với ta sự tình đổi phù, chỉ nói khi nào nhìn mông heo cũng thấy thèm là biết hỏa hầu của mình đã đủ..."

"Ai có thể nghĩ ngươi tiến cảnh nhanh như vậy?"

Nhị gia cũng suy nghĩ tương tự, nhưng chợt nhớ tới một sự kiện: "Có thèm nữ tử không?"

"?"

Hồ Ma thình lình bị hỏi vấn đề này làm cho ngơ ngác: "Sao không thèm?"

Đương nhiên là thèm nhưng hắn luôn phân tán lực chú ý, cũng không có dáng vẻ không kịp chờ đợi.

"Chú ý một chút, người khác đều là tiến hành theo chất lượng, ngươi thoáng một cái đã mạnh như vậy, dễ dàng gặp phải chuyện xấu."

Nhị gia nghiêm túc dặn dò: "Nữ nhân ở bên trong thôn đã gả cho người khác không thể đụng vào, quả phụ cũng không thể đụng, ngay cả bãi nhốt cừu, ngươi cũng ít đi..."

"Đây là chuyện quái gì vậy..."

Hồ Ma không còn gì để nói: "Ta thèm thì thèm, nhưng cũng không có thèm như vậy..."

Nhị gia cũng xác thực nhìn hắn không giống mấy tên hư hỏng bất chấp cho nên một lần nữa đốt lửa, đem cành liễu mà trước đó lão cùng Hồ Ma từ trong rừng mang về, để Hồ Ma cởi áo ngồi chờ bên cạnh đống lửa.

Lão thầm thầm thì thì niệm một hồi, sau đó đem cành liễu đốt, một lần nữa vạch lên trên lồng ngực của Hồ Ma, cũng vẫn giống như lần trước, xúc cảm băng lãnh, âm khí thực cốt.

Nhưng khác biệt chính là, Hồ Ma bây giờ hỏa lực tràn đầy, âm khí này gần người, thì bị hỏa khí xông lên, liền tiêu tán.

"A?"

Nhị gia nhíu mày, lại vẽ lại lần nữa, nhưng hỏa lực trong thân thể của Hồ Ma quá vượng, thế mà lại vẽ không lên.

Giống như bút lông bị thiếu mực, tô lại mấy lần, mới miễn cưỡng tô ở phía trên.

Chờ phù văn này miễn cưỡng có tác dụng, Nhị gia cũng nhìn cành liễu khô héo ở trong tay, trực tiếp ném vào trong đống lửa, thở dài:

"Chúng ta lại phải đi tới chỗ của mẹ nuôi ngươi lấy một cành liễu khác."

"..."

Hồ Ma tò mò hỏi: "Cái này còn phải thường xuyên đổi sao?"

"Đương nhiên."

Nhị gia giải thích nói: "Đốt lò, chính là phải mượn âm khí phong bế dương khí ở trong cơ thể ngươi, như vậy mới có thể càng đốt càng vượng."

"Nhưng theo lô hỏa của ngươi đốt lên, âm khí trước kia liền dần dần bị hòa tan, đến lúc này, liền phải dùng nhiều âm khí hơn, một lần nữa bổ sung Phong Dương Phù cho ngươi."

"Đối với ta mà nói, cái này kêu là đổi phù."

"Bình thường mà nói, đổi qua một lần phù, liền có thể trực tiếp xuống mỏ."

"Nhưng ngươi . ."

Lời nói đến đây thì ngừng lại không nói nên lời, một cành liễu mà không tô lại được một lần phù, hỏa hầu của hắn phải mạnh như thế nào?

Sư phụ chưa từng dạy qua...

Hồ Ma nhớ tới mỗi ngày bà bà đưa Huyết Thái Tuế tới cho mình, ngược lại là thở dài một tiếng, nói: "Ta thì có thể tính là gì, tất cả đều là bởi vì bà bà tốt với ta mà thôi."

"A?"

Nhị gia kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi cũng có chút tự biết mình!"

"Nếu biết bà bà không dễ dàng, vậy cũng đừng có lười biếng."

Lão nói xong thì đứng lên, nói: "Hiện tại, hỏa hầu của ngươi đã đến, Nhị gia ta cũng nên dạy ngươi một chút bản lĩnh thật sự rồi."

Các bạn đọc xong thì cho mình xin 1 like nha! Cảm ơn các bạn!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất