Chương 43: Thôi Hiết Nhi bị thương
Muốn đánh Thôi Hiết Nhi là thật, lúc này hoảng hốt cũng là thật.
Hồ Ma cũng không muốn gây chuyện, chỉ là tượng đất đều có ba phần hỏa tính, Thôi Hiết Nhi này mỗi ngày đều âm dương quái khí nhằm vào hắn như thế, không trả lại một chút không chừng sẽ xảy ra đại sự.
Lại thêm, gia hỏa này nhằm vào, cũng không chỉ là ngoài miệng, mỗi buổi sáng phân thịt Bạch Thái Tuế, đều cắt xén phần của mình, mặc dù so sánh với cơm nước mỗi ngày mà mình ăn thì chút Bạch Thái Tuế này cũng không quan trọng gì, nhưng cái đồ chơi này lại là mạng của mình, một đồng tiền thì đó cũng là tiền...
Cùng nó lề mà lề mề, không bằng một lần cực khổ, suốt đời an nhàn.
Nhưng cho dù là như vậy, thì Hồ Ma cũng thuyết phục Tiểu Hồng Đường trước, để nàng lén giúp đỡ mình hạ thủ, muốn đánh cho gia hỏa này mặt mũi bầm dập, dạy dỗ y một chút.
Thế nhưng gia hỏa này không phải là người lợi hại nhất bên trong điền trang trừ Nhị gia hay sao?
Tại sao lại yếu như thế?
Tiểu đồng bọn ở xung quanh còn chưa định thần, thì Hồ Ma đã vội vã xông ra bên ngoài trang tử, kéo Thôi Hiết Nhi đang hôn mê ở dưới gốc bụi cây táo trở về.
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của y, vừa kêu to để người khác vào rừng gọi Nhị gia trở về, vừa ấn huyệt nhân trung, làm hô hấp tim phổi cho y, gấp đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
"Xảy ra chuyện gì?"
Bên ngoài Trang tử, rất nhanh liền vang lên tiếng kêu sợ hãi của Nhị gia, lão vốn đi tuần trong rừng đang trở về thì gặp người chạy đến báo tin.
Xem xét tràng cảnh trong điền trang, sau đó nhìn Hồ Ma như gặp quỷ, rồi lão cuống quít hô hào: "Nhanh cầm thuốc mỡ tới."
Sơn nhục cũng không phải tất cả thịt đều có thể dùng để ăn, ví dụ như là Hắc Thái Tuế, ăn vào sẽ sinh bệnh, thậm chí còn trúng độc.
Nhưng Hắc Thái Tuế cũng không phải vô dụng, cắt về rồi thêm vào các loại thảo dược hái ở trên núi, có thể luyện thành một loại dầu cao, gọi là thuốc mỡ, dùng để trị ngoại thương không thể tốt hơn.
Ở chỗ Nhị gia những vật khác đều thiếu, duy nhất chỉ có thuốc mỡ này là được chuẩn bị rất nhiều, chính là dùng để cho đám tiểu tử lớn mật này đấu đá luyện kỹ năng.
Dầu cao đen sì giống như mỡ heo, Nhị gia nắm một cái, xé áo của Thôi Hiết Nhi, sau đó thoa thuốc mỡ lên trên lồng ngực của y.
Thủ pháp này của lão so với Hồ Ma kia thì có tác dụng hơn, chỉ chốc lát, trong cổ họng của Thôi Hiết Nhi rên rỉ một tiếng, chậm rãi đã tỉnh lại, nhưng khi mở mắt, liền thấy sắc mặt lo lắng của Hồ Ma đang nhìn mình, lập tức sắc mặt của y kinh hoàng, lớn tiếng kêu lên: "Có quỷ, có quỷ."
"Mẹ nó, đừng có làm mất mặt xấu hổ, đỡ hắn lên giường nghỉ ngơi đi."
Nhị gia tức giận đánh lên đầu hắn một cái tát, kém chút lại đem người làm cho hôn mê trở lại.
Có quỷ hay không không trọng yếu, nhưng đi theo Nhị gia học bản sự, thế mà sợ quỷ thành bộ dáng này, mới là hồ nháo.
"Ngươi đi cùng ta lại đây!"
Nhị gia để người đem Thôi Hiết Nhi đỡ trở về phòng, mới đứng dậy trừng mắt liếc Hồ Ma, quay người đi vào bên trong nhà chính.
Hồ Ma cũng là cảm thấy lo sợ bất an: "Sắp bị phạt sao?"
Nhưng không ngờ vào trong nhà, Nhị gia quay người liền đóng cửa một cái, đột nhiên quay người nhìn về phía Hồ Ma, vẻ mặt ngạc nhiên:
"Ngươi làm thế nào mà có thể đánh hắn ngất xỉu vậy?"
"..."
"Ta..."
Hồ Ma có chút không kịp phản ứng, cẩn thận nói: "Dùng một chút sách lược nho nhỏ..."
"Không phải cái này."
Nhị gia hồi hộp nói: "Ta nói là, Thôi Hiết Nhi ở với ta ba năm, mỏ huyết thực cũng đã đi xuống một lần, lô hỏa cực kỳ mạnh, cũng nghe nói, trong nhà đã cưới thê tử cho hắn, nhưng hắn ngay cả tay của nữ nhân cũng không dám cầm, ngươi làm sao có thể đem hắn đánh cho hôn mê bất tỉnh?"
"Thậm chí lô hỏa xuýt chút nữa là tiêu tán!"
"..."
"Cứ đánh ra như vậy..."
Hồ Ma cũng có chút nói không rõ ràng, khoa tay múa chân, diễn tả lại lúc đó.
Sắc mặt của Nhị gia trầm xuống, hơi trầm ngâm, gọi Hồ Ma tới, đưa tay đặt lên trên bụng của hắn:
"Hành công!"
"..."
Hồ Ma không biết vì sao, cũng không dám thất lễ, chỉ có thể thực hành phương pháp hành công, dẫn hỏa khí vào bên trong thân thể.
Nếu như trước khi hành công lô hỏa chỉ là một đống than đỏ bừng, thì hiện tại khi hành công lại giống như là lập tức thổi gió vào bên trong lò, than lập tức bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Hắn chỉ cảm thấy thân thể trong nháy mắt trở nên nóng hổi, nhất là vị trí ở lòng bàn tay của Nhị gia, càng là tản mát ra một cỗ hỏa khí, đem bàn tay của Nhị gia hất ra.
"Mẹ nó..."
Nhị gia lui về phía sau mấy bước, thanh âm giống như có chút rên rỉ: "Cái lò này của ngươi sao đốt vượng như thế?"
"Chuyện này. . ."
Hồ Ma không biết trả lời như thế nào, chỉ nghi ngờ nói: "Vậy là rất vượng rồi sao?"
"Ngay cả tay ta cũng bị phỏng, vậy mà còn không vượng sao?"
Nhị gia có chút kinh hãi, sau đó mới bỗng nhiên phản ứng lại, nhìn Hồ Ma: "Bình thường, bà bà trừ để Tiểu Hồng Đường mang màn thầu cho ngươi, thì còn mang gì khác nữa không?"
Hồ Ma biết Nhị gia đã nghĩ đến, xoắn xuýt một chút, nhìn bằng đôi mắt to, rồi cẩn thận nhẹ gật đầu.
Thanh âm của Nhị gia có chút phát run: "Không phải mỗi lần đều mang Thanh Thái Tuế đến đó chứ?"
Hồ Ma vừa định gật đầu, nhưng từ biểu lộ trên mặt của Nhị gia hắn cũng hiểu rõ ra cái gì.
Bây giờ Nhị gia, mặc dù là đang xác nhận với mình, nhưng nhìn nét mặt của lão liền có thể biết, từ việc đánh giá hỏa hầu, kỳ thật lão đã đoán được Tiểu Hồng Đường mỗi ngày cho mình mang cái gì.