Chương 49: Quỷ mặt trắng
Mở mắt ra thấy đao, chuyện này cũng chưa tính, càng quỷ dị hơn chính là, Hồ Ma lúc này vừa mới tỉnh lại, trong mắt tựa hồ còn tràn ngập sương mù màu đỏ sậm mang ra từ trong mộng cổ quái kia.
Bởi vậy trong mắt của hắn, thấy rõ ràng dáng vẻ của Thôi Hiết Nhi bây giờ, chỉ thấy sắc mặt của y hoảng sợ cùng thống khổ, mà ở bên cạnh đầu của y, còn có một cái đầu trắng bệch, tay chân của y cũng bị một thân thể trắng bệch dài nhỏ quấn quanh.
Thế mà có một người đang kề sát ở trên người của y, tay chân quấn lấy tay chân của y, đầu kề sát ở bên tai của y, một đôi con mắt màu đỏ máu mở trừng trừng, tham lam hung tàn hưng phấn nhìn mình chằm chằm.
Là quái nhân mặt trắng kia?
Nhìn thấy bộ dáng của Thôi Hiết Nhi lúc này, trong đầu Hồ Ma liền đột nhiên hiện ra dáng vẻ kia, đó là một trong ba con tà ma mà lúc mình vừa mới thức tỉnh trong thế giới này, muốn chạy ra khỏi thôn, ở chỗ biên giới của thôn gặp được.
Bây giờ quấn ở trên người Thôi Hiết Nhi, chính là con quỷ mặt trắng ngồi xổm ở trên cây lúc đó, hắn sao bỗng nhiên cùng thân thể của Thôi Hiết Nhi quấn quanh lại với nhau?
Không kịp nghĩ kĩ, trong mắt của Thôi Hiết Nhi lộ ra hung ác, y đột nhiên vung đao, đâm về phía mặt của mình.
Giờ khắc này, toàn thân của Hồ Ma cứng nhắc băng lãnh, thân thể dường như không nghe theo sai khiến.
Nhưng mắt thấy đao nhọn kia đang đâm về phía mặt của mình, trong nội tâm của hắn cũng khẩn trương tới cực điểm.
"Phốc!"
Khó khăn lắm lô hỏa trong thân thể của Hồ Ma bỗng nhiên hừng hực bắt đầu cháy rừng rực, hỏa khí tuôn ra.
Mà hắn thì đột nhiên cắn nát đầu lưỡi của mình, máu tươi nương theo cỗ hỏa khí này, thẳng tắp đâm về phía mặt của Thôi Hiết Nhi.
"A. . ."
Hồ Ma rõ ràng nhìn thấy, đây là một cỗ huyết khí, phun trúng mặt của Thôi Hiết Nhi.
Y bị phun cho thần sắc hoảng loạn, lui lại một bước, mà quái vật mặt trắng quấn ở trên người y, giống như bị lửa thiêu đốt, phát ra một tiếng kêu thảm the thé sắc lạnh.
Tứ chi dài nhỏ mềm mại buông lỏng khỏi người của Thôi Hiết Nhi, hai tay bụm mặt, sau đó đâm đầu vào cửa sổ, nương theo một cỗ Âm Phong thổi qua, không biết đã trốn tới chỗ nào.
Mượn thời cơ này, Hồ Ma chợt ngồi dậy, nhanh chóng dựa vào góc tường.
"Chuyện gì xảy ra?"
Các thiếu niên cùng ngủ ở trong phòng, cũng nhao nhao bị một tiếng hét thảm kia làm cho bừng tỉnh, mơ mơ màng màng kêu to.
Có người mượn ánh sáng nhạt ở bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy Thôi Hiết Nhi tay cầm dao, đứng ở trước giường của Hồ Ma, lập tức bị kinh hoảng, cất cao giọng kêu to.
"Nhị gia, Nhị gia. . ."
". . ."
Chỉ gọi vài tiếng thì cửa phòng đã bị đạp mở, thân hình cao lớn của Nhị gia xông vào trong phòng.
"Nhanh lên thắp đèn!"
". . ."
Không cần lão nhắc nhở, lúc Chu Đại Đồng tỉnh lại thì liền cuống cầm lên đá đánh lửa, thắp sáng ngọn đèn ở trên tường.
Dưới ánh đèn, Thôi Hiết Nhi ngơ ngác nhìn cây dao ở trong tay của mình, lại ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của Nhị gia.
Chợt con dao rơi xuống đất, hắn chớp mắt một cái rồi hôn mê.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này Nhị gia đi vào, biểu hiện trầm ổn lạ thường, lên trước trước dò thử hơi thở của Thôi Hiết Nhi, mới quát hỏi Hồ Ma.
"Yêu quái mặt!"
Hiện tại lô hỏa của Hồ Ma rất vượng, dũng khí cũng lớn hơn, hắn từ trên giường bò lên, bình tĩnh nói: "Ta nhìn thấy trên người hắn vừa quấn lấy một con yêu quái mặt trắng."
"Cầm đao đi vào, muốn. . . Giết chết ta."
". . ."
"Đem đèn đến đây!"
Nhị gia không rảnh hỏi, chỉ là nghe xong, thì trên mặt liền hiện ra vẻ nghiêm túc: "Tất cả đèn đều đốt lên hết."
"Mang tro cốt của tổ tiên đến đây cho ta!"
". . ."
Lão cao giọng kêu, làm cho tất cả các thiếu niên đều bận rộn, kiểm kê nhân số, còn lão thì xông ra khỏi phòng.
Đi tới chỗ giá để binh khí, quơ lấy một thanh đại đao, cầm tổ tro mà các thiếu niên lấy tới cho mình, tuần tra một vòng trước sau trang tử, lại đem tổ tro này rắc xung quanh trang tử, rắc thành một vòng tròn, lúc này mới hỏa khí bừng bừng trở về, sắc mặt đỏ bừng.
"Nhị. . . Nhị gia, chuyện gì xảy ra vậy?"
Các thiếu niên đã sớm tụ vào một khối, có người còn cầm vật gì đó thủ sẵn, sợ hãi hỏi.
Xung quanh đen kịt một màu, hắc ám dường như đang đè ép ánh sáng yếu ớt ở bên cạnh bọn họ, làm cho lòng người bốc lên một cỗ hàn khí.
"Không có việc gì, các ngươi đi ngủ đi!"
Nhị gia trầm giọng nói: "Đừng phân hai phòng, vào trong một phòng ngủ hết đi. . ."
". . . Đem Thôi Hiết Nhi chuyển vào phòng của ta, tiểu Hồ, ngươi cũng đi theo ta."
". . ."
Trong ánh mắt của các thiếu niên đều là thấp thỏm kinh nghi, Hồ Ma đi theo Nhị gia vào trong phòng của lão.
Thôi Hiết Nhi vẫn chưa tỉnh, Nhị gia thử dò xem hơi thở của hắn, sau đó mới yên tâm lại, cũng không có vội vã đánh thức hắn.
"Yêu quái mặt trắng?"
Nhị gia thắp sáng ngọn đèn ở trong phòng, sắc mặt cũng lo lắng bất an hỏi.
"Đúng, bộ dáng rất kỳ quái. . ."
Hồ Ma đem mình chuyện vừa mình mới tỉnh lại kể cho Nhị gia, nhưng chưa hề nói mình là ở trong mơ đã nhận được cảnh cáo, chỉ nói bỗng nhiên tỉnh lại, liền thấy Thôi Hiết Nhi đứng ở chỗ đầu giường của mình, loáng thoáng, nhìn thấy con yêu quái mặt trắng ở trên người của Thôi Hiết Nhi.