Chương 50: Chân Dương Tiễn
"Là Bạch Kiểm Sơn Khôi. . ."
Nhị gia nghe vậy, thì thần sắc trầm xuống, tựa hồ cũng ở sợ hãi nói:
"Tại sao tà ma này lại dám chạy vào bên trong điền trang của ta? Sao lại quấn lên trên người của Thôi Hiết Nhi?"
". . ."
Hồ Ma nhớ tới một chuyện, thấp giọng nói: "Chuyện khác thì ta không rõ, nhưng sau sự kiện kia, hắn thường xuyên nhìn ta chằm chằm."
"Xem ra rất không hài lòng, giống như muốn tìm ta đánh một trận."
". . ."
"Nhìn chằm chằm ngươi?"
Nhị gia dường như đã hiểu rõ ra, có chút buồn bực nhìn về phía Thôi Hiết Nhi, thấp giọng mắng: "Trước kia ta cũng đã nói chuyện với tên tiểu tử này, không thể so đo mọi chuyện như thế, tâm phải nới lỏng một chút, nhưng hắn không chịu nghe, không thay đổi được tật xấu bụng dạ hẹp hòi của Thôi gia mà. . ."
"Đây là do hắn vẫn luôn ghi hận ngươi, ngày nhớ đêm mong, làm cho con Bạch Diện Sơn Khôi kia có cơ hội quấn lấy trên người, thiếu chút nữa là ủ thành đại họa. . ."
"Còn có thể như vậy?"
Cũng đến lúc này, Hồ Ma mới hiểu rõ ra.
Bình thường hắn ở bên trong điền trang, cũng là phi thường an phận, những lúc có mặt Nhị gia, thì ngay cả Tiểu Hồng Đường cũng không dám đi vào.
Bây giờ lại là trời tối người đã đi ngủ hết, tất cả mọi người đều ở trong phòng, tương đương với bên trong điền trang có bao nhiêu lò lửa.
Thế nhưng tà ma kia lại lợi dụng Thôi Hiết Nhi, còn muốn mượn tay của y tới thương tổn mình, điều này vốn là không quá hợp lý.
Nhưng bị người ghi hận cũng sẽ dẫn phát loại sự tình này sao?
Hiểu biết của mình đối với cái thế giới này, quả nhiên vẫn là có chút nông cạn.
"Nhưng mà. . ."
Nhị gia cũng oán hận mắng vài tiếng, mới có chút cổ quái nhìn về phía Hồ Ma: "Ngươi làm sao tránh thoát một kiếp này?"
"Lúc ta đến, thì của nợ kia đã chạy rồi."
". . ."
"Ta. . ."
Hồ Ma có chút xấu hổ, chỉ vào mặt củaThôi Hiết Nhi, nói: "Ta quá sợ hãi, thân thể cũng không động đậy."
"Liền nhớ lại phương pháp mà ngài nói trước đó, cắn nát đầu lưỡi. . ."
". . ."
"Huyết dương tiễn?"
Nhị gia có chút khó có thể tin nhìn Hồ Ma, cẩn thận nhìn, cũng xác thực là nhìn thấy một chút máu ở trên mặt của Thôi Hiết Nhi.
Lập tức mắt của lão trợn tròn, run giọng nói: "Ngươi dùng được Huyết Dương Tiễn?"
"Ngươi a. . ."
Hồ Ma cũng bị phản ứng của lão làm cho kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "Lúc đó không phải là ngài nói cho ta sao?"
Ngoại trừ Nhị gia ngươi, thì còn có trong phim tiểu thuyết ở kiếp trước, nhưng chuyện này không thể nói.
"Lúc đó chủ yếu là ta chỉ giới thiệu với ngươi kỹ năng của ta mà thôi, huyết dương tiễn là pháp môn áp đáy hòm lợi hại. . ."
Biểu lộ của Nhị gia trở nên cổ quái: "Lúc này mới chỉ qua gần nửa tháng, ngươi đã làm được rồi?"
Dưới ngọn đèn, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hồ Ma suy nghĩ một chút, đột nhiên chậm rãi hấp khí, chợt phun ra một đạo khí tiễn.
Lần này hắn không có cắn đầu lưỡi, sẽ đau!
Nhưng đạo khí tiễn này lại vô cùng mạnh, bắn vào người của Nhị gia, đem Nhị Gia hất văng ra, lão đụng vào góc của cửa sổ, làm cho góc cửa sổ rơi ra một ít gỗ vụn.
"Mẹ nó. . ."
Nhị gia kinh hãi thiếu chút là nhảy dựng lên, bộ dạng như gặp quỷ mà nhìn Hồ Ma: "Dáng vẻ này không phải là vừa luyện được một tháng?"
"Căn bản là lô hỏa của ngươi quá thịnh, chủ động tìm ra đường, giúp ngươi luyện ngoại công. . ."
". . ."
Hồ Ma có chút chột dạ: "Điều này không bình thường sao?"
"Nhị gia ta luyện sáu mươi năm, cũng không đi tới một bước này, ngươi nói vậy có bình thường hay không?"
Nhị gia thở dài buồn bã nói: "Lô hỏa của ngươi so với Nhị gia ta còn vượng hơn, cũng không đúng, không phải so với Nhị gia ta vượng. . ."
"Không đúng, chính là so với Nhị gia ta vượng."
"Chỉ là sáu mươi năm đồng tử công của Nhị gia, so với ngươi thì tinh thuần hơn một chút mà thôi."
". . ."
Hồ Ma thấy dáng vẻ khẩn trương của Nhị gia, nghĩ thầm vậy cũng hợp lý sao?
Dù sao mẹ nuôi cũng đều bị trọc rồi.
Nhưng nghe Nhị gia giải thích, cũng hiểu rõ ra, cùng Khai Sơn, Bàn Lan, Ngạch Trích Đào mà so sánh, thì Chân Dương Tiễn là một chiêu đơn giản nhất, nhưng lại là khó khăn nhất.
Đơn giản chính là hầu như không cần học, hỏa hầu đến tự nhiên liền có thể xuất ra, để thăng cấp cho huyết dương tiễn, thì cũng chỉ là thêm động tác cắn đầu lưỡi mà thôi, mà khó là ở chỗ đối với hỏa khí lại có yêu cầu thực sự quá cao.
Nhị gia sau khi tích lũy mười mấy năm lô hỏa thuần dương mới luyện được một chiêu này, mà trong vòng một ngày, nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng ba lần.
Hồ Ma vô sự tự thông, sau khi dùng một lần, tinh thần vẫn dồi dào, trong mắt của Nhị gia, thì đây là hiện tượng tà môn không cách nào tưởng tượng được.
"Mặc kệ dù sao cũng đã học xong. . ."
Thấy bộ dáng này của Nhị gia, hắn cũng chỉ có thể cẩn thận hỏi: "Vậy ta nên làm cái gì?"
"Ta sao biết được, năm đó lão sư phụ cũng không có dạy ta . . ."
Nhị gia than thở, xem ra lão nhận đả kích không nhỏ, nhưng dù sao trước đó đã bị lô hỏa tiến cảnh của Hồ Ma làm cho chấn kinh một lần rồi, cho nên lão chậm rãi bình ổn lại, thở dài:
"Nhị gia ta luyện sáu mươi năm, lại dạy qua nhiều lứa thiếu niên ở trong thôn, nhưng có sao nói vậy, người như ngươi đúng thật là ta chưa thấy qua. . . Đây cũng là chuyện tốt, nhưng cũng có một vấn đề, phải nhắc nhở ngươi."
Hồ Ma ngược lại là nao nao, cảnh giác nói: "Là cái gì?"
"Xảy ra chuyện. . ."
Nhị gia nhìn Hồ Ma, thấp giọng nói: "Bạch Diễn Sơn khôi kia dám chạy tới nơi này tìm ngươi gây phiền phức, vấn đề cũng không nhỏ!"