Chương 56: Lão Âm Sơn
Đương nhiên, người ta làm thế nào thì cũng đã sớm thương lượng xong, không ai có biểu hiện dị thường nào, thấy chuẩn bị thỏa đáng, liền xuất phát.
Hồ Ma thu hồi ánh mắt, yên lặng đi theo bên cạnh Nhị gia.
Một đoàn người đi ra khỏi thôn, đi thẳng về hướng tây, đó chính là bên trong Lão Âm Sơn, đây cũng là phương hương hoang vu và dày đặc nhất trong khu rừng này.
Hiện tại thời gian Hồ Ma đi tới thế giới này cũng không ngắn, cũng đã dần dần hiểu rõ tình huống ở nơi này.
Khu vực bí ẩn nơi núi rừng giao nhau này chính là ngọn núi Lão Âm Sơn dài 800 dặm, đây là khu vực nguy hiểm nhất, nhưng tương tự, cũng là nơi Thái Tuế sinh trưởng, đồng thời cũng có vô tận bảo tàng.
Mặc dù bình thường lúc chạy bộ hắn luôn luôn lười biếng, nhưng bây giờ lô hỏa của Hồ Ma tràn đầy, thể lực kinh người, cõng một cái bao như thế đi trong rừng, cũng không có vấn đề gì lớn.
Chỉ là trong rừng này kiềm chế yên tĩnh, cũng khó tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy hoang vu.
Đi chưa được mấy bước thì có hồng ảnh lóe lên ở bên cạnh, Tiểu Hồng Đường đi tới nắm lấy góc áo của mình, cẩn thận đi theo mình.
Hồ Ma thấy những người đi đường này đều không có phát hiện ra sự tồn tại của Tiểu Hồng Đường, cho nên cũng giữ im lặng, mang nàng yên lặng đi theo.
Không biết là có Nhị gia đi theo, hay là lần trước đi ra khỏi thôn bởi vì bà bà có thân phận là tẩu quỷ, mới dẫn tới rất nhiều tà ma, hành trình lần này thế mà đi dị thường thông thuận.
Ngoại trừ thỉnh thoảng có con đường hơi khó đi một chút, cần dùng đao mở đường, hoặc là gặp phải chút rắn rết, thì thời gian còn lại chỉ là an ổn ngột ngạt, mọi người dần dần xâm nhập vào trong rừng.
"Phía trước nổi lên sương mù, không thể đi."
Nhị gia làm dẫn đường cho đám người ở trong thành, không nói nhiều giống như khi ở trong điền trang.
Lão chỉ yên lặng cõng theo túi hành lý lớn đi về phía trước, một đường không nói chuyện, khi đi tới một con đường nhỏ sắp bị cỏ dại che phủ, thì ngừng lại.
Sau đó nói với lão đầu mặc trường sam: "Chúng ta phải từ bờ sông đi vòng qua, sẽ xa một chút."
"Nổi sương mù thì sẽ như thế nào?"
Lão đầu mặc trường sam dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía trước, sương mù dày đặc đang chậm rãi di chuyển.
"Sương mù kia không bình thường, ta đoán lão cóc ở trong sông lên bờ."
Nhị gia nói: "Nếu là xông vào, không khỏi phát sinh ra xung đột, chúng ta coi như có thể đối phó được, nhưng cũng sẽ làm chậm trễ thời gian."
Đám người hộ vệ cùng lão chưởng quỹ nghe vậy, thì nhíu mày, cười tủm tỉm nói: "Hoàng hôn làm ranh giới, chia thành hai phần âm dương. Người sống và tà ma, nó đi đường của nó. Hiện tại nhìn quang cảnh, thì cách trời tối cũng còn xa. . ."
"Không giống."
Nhị gia thành thật nói: "Trong rừng Lão Âm Sơn này khác với bên ngoài, âm khí nặng, vô luận là ban ngày hay ban đêm thì cũng đều tính là hoàng hôn."
"Người sống vào rừng, coi như là vượt ranh giới."
". . ."
Lão chưởng quỹ nghe vậy thì tựa hồ cảm thấy rất hứng thú, trên mặt cũng không đổi sắc, nhưng y vẫn là nhìn về phía cỗ kiệu ở sau lưng.
Trong kiệu, nửa ngày mới có một thanh âm nhàn nhạt vang lên: "Nghe theo dẫn đường."
Một đoàn người liền không cần phải nhiều lời nữa, chỉ theo chân Nhị gia đi đường vòng, Nhị gia thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ nói với Hồ Ma.
Dẫn đường cho những trong thành này, sợ nhất là gặp phải những người tự cao, tự cho mình có bản lãnh, kiến thức nhiều, không nghe khuyên bảo.
Cánh rừng này lâu ngày không thấy ánh mặt trời, khoảng cách đến Thái Tuế lão gia lại gần, ai cũng không biết ẩn giấu tà ma yêu dị gì, du thần tinh quái, bản sự có lớn như thế nào thì cũng phải đối cánh rừng này lòng mang kính sợ mới giữ được bình an.
Một chút mất tập trung, chết cũng không biết chết như thế nào.
Hồ Ma đem những lời của Nhị gia ghi nhớ lại, cũng lưu tâm nhất cử nhất động của Nhị gia.
Bây giờ lô hỏa của mình đang vượng, lại có Nhị gia có kinh nghiệm phong phú mang theo, xâm nhập vào trong rừng cũng có thể đem nguy hiểm khống chế ở trình độ nhất định.
Chỉ là khu rừng già mênh mang, sâu thẳm thâm trầm, không một chút dấu chân nào.
Cứ đi như vậy, thật có thể tìm được bà bà sao?
"Có lẽ chỉ có thể dựa vào Tiểu Hồng Đường, nàng là quỷ nhỏ mà bà bà nuôi, cách bà bà gần, liền có thể cảm nhận được."
Trong lòng suy nghĩ, quay đầu nhìn Tiểu Hồng Đường một chút, thì thấy nàng buồn bả ủ rủ, chỉ cầm lấy vạt áo của mình đi theo.
Giống như không tìm thấy bà bà, thì sợ mình cũng bỏ nàng lại.
Cứ xâm nhập vào trong rừng như thế, nhìn thấy sắc trời sắp tối, Nhị gia lập tức kêu dừng, tìm một chỗ trống trải ở gần bên dòng suối nghỉ ngơi.
Hắn mang theo Hồ Ma đi nhặt một ít nhánh cây tới, cũng không chỉ là vì nhóm lửa, mà còn cắm từng cây ở chung quanh, coi như là tường viện, còn nhặt nhánh cây thô, đặt nằm ngang giống như làm thành một cánh cửa, nói cái này kêu là ngưỡng cửa.
Người sống trong rừng khi qua đêm tương đương với xông vào địa giới của tà ma.
Nhưng cắm tường viện, lập cánh cửa, chính là xây cho mình một cái dương trạch.
Người ở trong dương trạch, không mời thì đừng vào, nếu có tà ma xông vào, cho dù bị trực tiếp đánh giết, thì cũng sẽ không làm cho rừng sâu núi thẳm phẫn nộ.
Đám quý nhân trong thành này cảm thấy có chút mới mẻ, cũng biết nghe lời, ngừng kiệu ở trong "Tường viện", diệt đi cỏ dại, đốt lửa, đem lương khô ra ăn.
Bọn hắn ngược lại hào phóng, cũng chia cho Hồ Ma cùng Nhị gia một phần lương khô thịt muối, bất quá Hồ Ma nếm nếm, xác thực chỉ là thịt muối, không phải Thái Tuế.
Hồ Ma chú ý tới, người trong kiệu kia thế mà đến lúc này, vẫn không có xuống kiệu.
Cho dù là ăn uống, cũng không có người nào đưa cho nàng, cũng không biết có phải trong kiệu cũng có đồ ăn hay không, hay là nàng căn bản đã không dính khói lửa trần gian.
Nhưng bây giờ hắn cũng vô cùng lo lắng, cho nên cũng không quản người khác, ăn xong lương khô mà người kia đưa qua, liền ôm Tiểu Hồng Đường, ở bên cạnh Nhị gia ngủ.
Không bao lâu, liền mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, trong mơ màng, lại chợt nghe thấy một thanh âm khàn khàn:
"Bạch Bồ Đào Tửu ở Lão Âm Sơn đang kêu gọi, có người chuyển sinh nào nghe thấy không ?"
Các bạn đọc truyện cho mình xin 1 like nha! Cảm ơn các bạn!