Chương 55: Cùng vào rừng
"Ngươi đi cùng?"
Nghe xong lời này của Hồ Ma, vô luận là tộc trưởng, hay là Nhị gia, đều rõ ràng lấy làm kinh hãi.
Tình huống của Hồ Ma trước đó, người bên trong thôn đều có nghe nói tới, lần trước chính là chuyện xảy ra trong rừng, về sau bà bà lại tới muốn mời tổ tông ở bên trong Lão Hỏa Đường Tử nhận Hồ Ma, nhưng cuối cùng lại không có nhận, cũng không được những người đi trước phù hộ.
Nói là đi tới chỗ Nhị gia học bản sự, nhưng lúc này mới chỉ đi được mấy ngày.
Hiện tại vào rừng, thì so với đi chịu chết không có gì khác nhau.
"Ngươi cũng đừng đi theo, cẩn thận làm chậm trễ sự tình của Nhị gia ngươi!"
Lão tộc trưởng phản ứng lại, lập tức liền nghiêm túc căn dặn Hồ Ma: "Sự tình tìm bà bà, bên trong thôn sẽ nghĩ biện pháp."
"Chuyện tìm bà bà không thể chậm trễ, mà phương hướng người trong thành muốn đi, cùng với phương hướng mà bà bà trước khi mất tích đi không phải là cùng một hướng hay sao?"
Hồ Ma đã nghĩ rõ ràng, kiên trì mở miệng.
Bà bà hẳn là gặp một chút phiền toái, nếu không thì không có khả năng ngay cả đốt hương cho Tiểu Hồng Đường cũng quên.
Bà bà gặp phải phiền phức, thì người trong thôn có vội vàng đi nữa cũng không giải quyết được, cho nên cũng chỉ có Nhị gia có thể phụ một tay, cho nên mình nhất định phải cùng đi với Nhị gia.
Về phần vào trong rừng nguy hiểm. . .
Hồ Ma sớm đã nghĩ rõ ràng, hiện tại mình hành công đã có hỏa hầu nhất định, du uế bình thường không thể tới gần mình.
Mà dám tới gần mình, thì cho dù là ở lại bên trong thôn, cũng có thể lấy đi mạng của mình.
Cùng với việc ở lại bên trong thôn, không có Nhị gia che chở, nơm nớp lo sợ chờ đợi, không biết vận mệnh ra sao, thì chẳng bằng đi theo những người này vào rừng, vừa có thể được Nhị gia bảo hộ, còn có thể thử tìm bà bà.
Cho dù thật sự là sợ bóng sợ gió một trận, chờ bà bà trở lại thôn, đốt hương cho Tiểu Hồng Đường về, thì hai bên liền cũng yên tâm.
"A. . . Đúng, vậy để tiểu Hồ Ma đi theo."
Nhị gia lúc đầu cũng là muốn khuyên Hồ Ma ở lại, nhưng lúc lời đến khóe miệng, thì mới chợt hiểu ra.
Đạo lý chính là cái đạo lý này, Hồ Ma bây giờ cùng lão ra ngoài mới là tốt nhất.
Lão cũng hiểu được đạo lý trong đó, chỉ là phản ứng chậm một chút mà thôi.
"Ta nói này, thôn của các ngươi lớn như thế, tìm người dẫn đường lại khó đến vậy sao?"
Lúc này, ở chỗ không xa, lão đầu mặc trường sam khoanh tay ngắm phong cảnh, mỉm cười đi tới, nói: "Chúng ta sốt ruột lên núi, nếu thôn Đại Dương các ngươi không quen thuộc mảnh rừng già này thì chúng ta đi tới thôn khác tìm, cũng còn kịp."
"Có, có."
Tộc trưởng nghe vậy, vội vàng cười theo nói: "Không phải người dẫn đường đã tới đây rồi sao? Ta nói với hắn một ít quy củ, đừng va chạm đến quý nhân."
"Ta mang các ngươi lên núi, xung quanh thôn Đại Dương tám trăm dặm, ta biết rõ hơn."
Nhị gia cũng chuyển hướng nói với lão đầu mặc trường sam kia: "Có điều ta muốn mang theo tiểu tử này, đi với ta làm trợ thủ."
"Dẫn đường mà cũng cần có trợ thủ sao?"
Lão đầu tử mặc trường sam kia cười liếc nhìn Hồ Ma một chút, nói: "Đi cũng được, nhưng cũng không tính tiền công cho hắn."
"Được không tính tiền công. . ."
Nhị gia trầm giọng nói, rồi nhấc chân đi vào bên trong thôn: "Ta đi chuẩn bị chút lương khô."
"Không cần, chỗ ta cũng có, ăn uống không thiếu phần của các ngươi, đừng chậm trễ thời gian, sớm một chút lên núi đi!"
Vị lão đầu mặc trường sam kia đưa tay ngăn cản Nhị gia, khoát tay ra hiệu với người ở phía sau: "Tháo đồ vật xuống!"
Những người như hộ vệ cùng kiệu phu kia vô cùng lão luyện, nghe vậy lập tức mở rộng cửa chiếc xe ngựa, bên trong có rất nhiều bao hành lý.
Bọn họ chuyển tất cả bao lớn bao nhỏ xuống dưới, lấy ra mấy cái cần phải dùng, dùng dây thừng lớn cột lại, từng cái vác ở trên lưng của mọi người.
Lại không chút do dự ném cho Nhị gia một bao lớn nhất trong đó.
Ngay cả Hồ Ma, đối phương cũng không có khách khí, ném một cái bao xuống: "Đứa nhà quê, ngươi cũng làm việc một chút đi."
Hồ Ma yên lặng nhận lấy, cũng không có cự tuyệt.
Mình bây giờ, tóc ngắn mặc áo bằng vải thô, chân mang giày vải, cũng quả thực giống một đứa nhà quê.
Ngoại trừ việc đi tìm bà bà, thì hắn cũng rất hiếu kì đối với những người này, có lẽ có thể thông qua những người này, hiểu được hình dáng của thế giới này.
"Nhanh lên, bây giờ đã là buổi trưa rồi."
Lão đầu mặc trường sam tiếp nhận dây cỏ mà người bên cạnh đưa tới, hai vạc áo trước sau buộc lên ngang hông, phía dưới mặc quần bằng vải tơ tằm nhưng cũng được buộc lại tinh tế, lúc này mới cung kính hướng về phía cỗ kiệu màu đen nói : "Chúng ta xuất phát được chưa?"
"Có thể!"
Trong kiệu, có một thanh âm thanh lãnh, nhàn nhạt vang lên.
Hai tráng hán có dáng người khỏe mạnh, một trước một sau, đi tới trước cỗ kiệu, cầm dây buộc ở trên vai.
"Bọn hắn thế mà muốn khiêng cỗ kiệu này lên núi?"
Hồ Ma ở một bên nhìn, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên.
Đường ở trong rừng vô cùng khó đi, xe ngựa căn bản vào không được, cho nên hành lý ở trên xe ngựa đều được dỡ xuống, chỉ dựa vào người vác lên.
Nhưng người trong cỗ kiệu, lại cần kiệu phu khiêng vào rừng sao?