Hoàng Kim Đồng

Chương 187: Thi tuyển

- Hàn đại ca, anh không phải đang nói đùa với tiểu đệ đấy chứ? Bây giờ tôi còn đang đi theo bác Cổ để học tập những tri thức hữu quan về giám định nguyên thạch, bây giờ lại cho tôi đi làm cố vấn đổ thạch, anh không sợ tôi làm cho bồi thường mất sạch cơ nghiệp à?

Trang Duệ cảm thấy ý nghĩ này của Hàn Hạo Duy thật sự khá kỳ lạ, tuy ánh mắt của hắn rất chuẩn nhưng cũng không dám thắng cuộc nhiều lần, chỉ sợ như vậy người ta sẽ khó thể nào liên hệ với hai chữ may mắn cho được. Cuối cùng cũng có kẻ nghi ngờ, mà hắn cũng không thiếu tiền, cũng không muốn tìm danh tiếng kia làm gì.

Tục ngữ có câu: Súng bắn chim đầu đàn, người sợ nổi tiếng heo sợ mập.

Sau khi trải qua tình huống nói chuyện với nhóm Dương Vĩ và ông chủ Hàn, Trang Duệ đã hạ quyết tâm, sau này sẽ tuyệt đối không mở nguyên thạch trước mặt công chúng. Trước đó hắn còn có ý nghĩ sẽ mở khối nguyên thạch có phỉ thúy đỏ ở hội chợ lần này, nhưng bây giờ hắn quyết định đưa nó về nhà rồi chậm rãi xử lý.

- Cậu Trang, tôi đã nói rồi, tiền bồi thường sẽ tính cho tôi, buôn bán lời thì chúng ta phân chia, cậu thấy thế nào?

Hàn Hạo Duy nói cũng không ngừng nhìn vào vòng tay thiên châu trên cổ tay của Trang Duệ, nhưng Trang Duệ lại thật sự dở khóc dở cười, nếu cứ thật sự trông cậu vào thiên châu thì sợ rằng sẽ thất bại đến mức không có quần mà mặc.

- Hàn đại ca, việc này không cần phải nói, lần này tôi chỉ chơi đùa mà thôi, cũng không có hứng thú với đổ thạch, hơn nữa sang năm còn phải thi cử học tập, thời gian cũng rất căng, nhưng...Trong nhà tôi còn một khối phỉ thúy đỏ, khi nào có thời gian tôi sẽ lấy cho anh xem.

Trang Duệ thật sự nói lời dự phòng với Hàn Hạo Duy, hơn nữa cũng không nói đó là mao liêu toàn đổ mở ra phỉ thúy, như vậy sau này Hàn Hạo Duy có thấy phỉ thúy đỏ cũng không có nghi ngờ.

- Được, nếu cậu đã không đồng ý thì coi như tôi chưa từng nói qua, đợi đến khi có thời gian thì tôi sẽ đến xem khối phỉ thúy đỏ của cậu, những năm qua phỉ thúy có màu sắc khác biệt bán ra có hơi khó...

Hàn Hạo Duy có chút thất vọng, hắn vốn mượn chút vận may của Trang Duệ, không ngờ lại bị từ chối, mà hắn cũng không quan tâm đến khối phỉ thúy màu đỏ của Trang Duệ.

Dù những năm gần đây phỉ thúy đỏ và xanh tiêu thụ rất tốt, nhưng đó phải là phỉ thúy đỏ tươi hoặc là xanh đậm thì mới có thể, mà những phỉ thúy kia cũng nhiều năm rồi không được gặp nhiều.

Những phỉ thúy màu đỏ thẫm và có pha lẫn chút màu nâu sẽ có giá trị không cao, bình thường thì những nhà máy ở Myanmar cũng có thể mở ra, cho dù đã được mở ra thì giá cả cũng không phải là rất đắt.

Khi thấy Hàn Hạo Duy không có hứng thú với phỉ thúy đỏ thì Trang Duệ cũng không nói thêm điều gì, sau này chế thành vòng tay thì nên nhờ Tống Quân bán đi, dù sao thì thứ đó cũng không phải người bình thường có thể tiêu pha, dù là thương nhân cũng không thể tùy tiện đặt trong cửa hàng để tiêu thụ, vì nó cần khách hàng đặc thù.

- Được rồi, cậu Trang, hôm nay không quấy rầy cậu nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta đến hội trường, ha ha, nghĩ đến tình huống của Hứa Chấn Đông mà tôi đây đã thật sự cảm thấy rất vui sướng. Truyện được copy tại Truyện FULL

Hàn Hạo Duy tuy hôm nay chưa đạt thành mục đích gì cả nhưng lại coi như có được giao hảo với Trang Duệ, điều này đã làm hắn thỏa mãn. Ít nhất hôm nay hắn có thể chứng thực Trang Duệ là cháu thế giao của Cổ lão gia tử, sau này nếu có quan hệ tốt với Trang Duệ, như vậy cầu Cổ lão gia tử chút chuyện cũng không quá khó.

Phải biết rằng Cổ lão gia tử có danh tiếng và quyền lực cao trong hiệp hội ngọc thạch.

- Công ty châu báu Hứa Thị đã rời khỏi hội chợ đổ thạch rồi sao?

Trang Duệ thật sự không hiểu lời nói của Hàn Hạo Duy, không phải chỉ là hơn ba chục triệu sao? Một công ty có danh tiếng trong nước mà không thể nào quay vòng được số tài chính như vậy à?

- Cũng không có gì khác biệt, cậu Trang, đừng tưởng rằng công ty châu báu lớn sẽ rất có tiền, tiền của chúng tôi phần lớn đều bị nguyên liệu ngọc thạch giữ lại. Năm nay công ty Hứa Thị tổn thất hơn trăm triệu ở hội chợ Myanmar, vì vậy mà vốn lưu động cũng không còn nhiều, bây giờ lại mất hơn ba chục triệu, bây giờ mục tiêu của bọn họ chỉ là thị trường ngọc khí trung cấp và kém, đã bỏ qua thị trường cao cấp rồi.

- Ôi, bọn họ xem như quá xui xẻo.

Trang Duệ lên tiếng thật sự là nghĩ một đằng nó một nẻo, hắn đưa mắt nhìn ông chủ Hàn rồi hai bên cùng cười phá lên ha hả, đến lúc này thì niềm căm hận của Trang Duệ với Hứa Vĩ mới giảm đi một chút, bây giờ hắn và đối phương đã không còn là đối thủ cùng cấp nữa rồi.

Sau khi tiễn chân Hàn Hạo Duy thì Trang Duệ chợt cảm thấy có chút mỏi mệt, dù biết nhóm Dương Vĩ vẫn còn đang trò chuyện vui vẻ nhưng hắn cũng không muốn tham gia, sau khi gọi điện thoại cho Dương Vĩ thì hắn quay về phòng của mình.

Sau khi tắm sạch cho Tiểu Bạch Sư, lại dùng máy sấy khô lông, Trang Duệ nằm vật xuống giường, hai mắt có chút trống rỗng, trong đầu suy nghĩ lung tung, cuộc sống lúc này cũng không phải là thứ hắn muốn.

Tiền sao? Hắn đã không thiếu, dù Tống Quân mua giúp cho căn biệt thự kia thì hắn cũng còn hơn hai chục triệu, hắn không đánh bài không chơi gái, được rồi, dù là đánh bài hay chơi gái thì hơn hai chục triệu cũng đủ dùng cả đời, nếu đánh bài thì thế gian này ai thắng được hắn?

Gái sao? Trang Duệ nghĩ đến đây mà có chút vò đầu, hai mươi sáu tuổi vẫn là xử nam, nói ra thì có chút mất mặt, nhưng khi ở cùng với Tần Huyên Băng thì luôn có kỳ đà cản mũi. Tất nhiên Lưu Xuyên cũng sẽ cho rằng Tần Huyên Băng là kỳ đà cản mũi mình, điều này làm cho Trang Duệ và Tần Huyên Băng tuy đã nắm tay, đã hôn nhưng tầng quan hệ cuối cùng cũng khó thể nào xuyên thấu, điều này làm cho Trang Duệ đứng trước mặt Lưu Xuyên rất khó ngẩng đầu lên.

Trang Duệ rất có cảm tình với Miêu Phỉ Phỉ, nhưng chỉ là hảo cảm mà thôi, những cô gái có tính cách như Miêu Phỉ Phỉ sẽ rất được đàn ông yêu mến. Nhưng ngày đó những chuyện xảy ra khi say rượu làm cho Trang Duệ cảm thấy khó khăn, ty chỉ là chút hiểu lầm vì bản năng của đàn ông khi say, nhưng hắn có thể nhìn vào biểu hiện của đối phương để phát hiện chút gì đó. Hắn vì không muốn gây hiểu lầm với nàng nên những người này cũng không gọi điện thoại, ngược lại y tá Tống lại vài lần gọi đến hỏi thăm hắn đang ở đâu.

Nhắc đến y tá Tống thì Trang Duệ lại có chút khổ não, người ta không ngốc, sau sự kiện giúp đỡ bán chiếc ly cổ, y tá Tống thường đến giúp hắn làm cơm, tuy cơm nước xong là bỏ đi nhưng vẫn làm hắn cảm thấy có chút tình ý.

- Con bà nó, mình trước kia cũng không có thời gian quan tâm đến nhiều người, bây giờ thật sự tự làm khó mình. À, sau này nên đến nước Anh, nhất định phải nắm bắt Tần Huyên Băng mới xong.

Trang Duệ nghĩ đến đây thì trong lòng bùng lửa nóng, nhưng lửa nóng lại tắt ngúm vì Lão Tứ, hắn thấy cô gái dáng người nóng nảy và trang điểm nồng nặc hôm qua chợt đi vào trong phòng Lão Tứ.

Trang Duệ khẽ lắc đầu, đang định vào tắm nước nóng hạ hỏa thì điện thoại vang lên. Hắn cầm lên xem, sau đó lửa nóng trong người tắt hẳn, người điện thoại đến là một ông lão.

- Alo, chú Đức à? Vài ngày không gặp mà chú đã nhớ cháu rồi sao?

Người điện thoại đến là chú Đức, kih đối mặt với chú Đức thì Trang Duệ cảm thấy rất buông lỏng, sinh ra cảm giác như gặp cha mình, nói chuyện cũng khá tùy ý.

- Con thỏ chết tiệt kia, chạy đi đâu vậy? Ông lão tôi đây phải giúp cậu sắp xếp chuyện thi tuyển.

Chú Đức chuẩn bị rời khỏi Điển Đương Hành, vì ông đã lăn lộn trong nghề cả đời, lúc này cũng đã nên lui ra.

- Thi tuyển?

Trang Duệ lúc nãy còn nhắc với Hàn Hạo Duy về vấn đề này, nhưng hắn chỉ là lấy cớ mà thôi, không ngờ mới đó chú Đức đã điện thoại đến.

- Chú Đức, thi tuyển cần điều kiện gì?

Sau khi nghe chú Đức nói thì Trang Duệ thu liễm tinh thần, hắn đột nhiên cảm thấy đi học về đổ cổ là không tệ, vì tri thức của mình về nó là cực kỳ bần cùng, chưa nói đến gì khác, ngay cả thầy của mình là chú Đức cũng có xuất thân bần cùng.

- Đã liên lạc cho cậu rồi, mùng mười tháng này đến thủ đô tìm giáo sư Mạnh của khoa khỏa cổ đại học Bắc Kinh, cậu sẽ là nghiên cứu sinh của anh ấy, đến lúc đó anh ấy sẽ báo danh giúp cậu, đến ngày 11 thì sẽ xác nhận và đóng học phí, tháng một sang năm sẽ tổ chức sơ khảo. Nếu cậu có thể trúng tuyển thì tháng sáu sẽ có thông báo, mà này, cậu là người tôi đề cử, đừng để cho giáo sư Mạnh xem thường.

Chú Đức nhớ rất rõ thời gian nhưng sự vật cụ thể lại không biết, sau đó lại dặn dò Trang Duệ trong điện thoại:

- Cậu đến Bắc Kinh tìm giáo sư Mạnh là được, ông ấy có một cô cháu gái, hì hì, nói không chừng sẽ có chút gì đó phát sinh với cậu ấy chứ...

Trang Duệ vùa rồi còn chưa kịp phiền não vì phụ nữ, bây giờ nghe nói như vậy thì hắn đánh chết cũng không đến nhà giáo sư Mạnh, tuy nhà ở Bắc Kinh còn đắt hơn cả Thượng Hải nhưng trước nay Trang Duệ rất muốn đầu tư bất động sản, cùng lắm thì mua một căn nhà.

- Tôi nói cho cậu biết, cháu gái của anh Mạnh năm nay mới hai mươi, là cô gái lanh lợi, tướng mạo không cần phải nói, thân cao...

- Chú Đức, Bạch Sư muốn cắn người, chúng ta nói sau vậy...

Trang Duệ thật sự không chịu được sự dông dài của chú Đức, hắn lấy danh nghĩa của Tiểu Bạch Sư để cúp điện thoại, nhưng khi quay đầu thì thấy nó đang dùng ánh mắt vô tội nhìn mình.

Sau khi nghiên cứu trên giường cả đêm, sáng hôm sau Trang Duệ vừa ra khỏi cửa đã bị ba người vây quanh, không, nói cho chính xác thì đó là sáu người, vì mỗi người đều có một tùy tùng theo bên cạnh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất