- Vâng, ông nội...
Tần Huyên Băng bị ông nội nói làm cho đỏ mặt xấu hổ, nàng cũng không tiếp tục ăn cơm mà vứt bát đũa chạy ra ngoài.
- Bác Điền, là như vậy, bác xem có thể nào cho Tần gia phía Hongkong chút hàng được không? Giá tiền bác cứ quyết định, bọn họ bây giờ sắp hết hàng ngọc mềm, tất cả do bác quyết định, cháu chỉ là muốn bác giúp một chuyện tư nhân...
Trang Duệ gọi điện thoại cho Ngọc Vương Gia, sau đó nói rõ quan hệ của mình với Tần Huyên Băng, lại nhắc đến công ty đá quý Tần Thị ở Hongkong, hắn đã nói trước với bác Điền, vì vậy lúc này mở lời cũng không quá ngượng ngùng.
Đầu dây bên kia có chút trầm ngâm, sau đó mới truyền đến tiếng cười của Ngọc Vương Gia:
- Tiểu tử này đúng là, cứ làm cho rối cả lên, thế này đi, cậu bảo bọn họ đến tìm tôi, chuyện cụ thể cậu không cần quan tâm, tôi sẽ xử lý.
- Hì hì, cảm ơn, cảm ơn bác Điền, sau này nếu bác có dịp đến Bắc Kinh, cháu sẽ mời bác đến Đông Lai Thuận dùng cơm.
Sau khi thấy Ngọc Vương Gia nể mặt mình thì Trang Duệ cười hì hì nói vài lời trong điện thoại.
- Cút sang một bên, sau này cậu đừng xen vào, cứ an tâm mà cầm hoa hồng là được. À, đúng rồi, cuối tháng mười hai sẽ có một đợt chia hoa hồng, có lẽ cũng là vài trăm triệu, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cậu.
Bác Điền cười mắng một một câu rồi cúp điện thoại, lão sở dĩ đơn giản tiếp nhận yêu cầu của Trang Duệ cũng vì có lo nghĩ cho mình. Tiểu tử Trang Duệ này thật sự rất tốt, làm người rất mạnh mẽ, theo lý thì hai người hùn vốn khai thác thì Trang Duệ tuy không quan tâm đến sự việc cụ thể thì cũng sẽ phái nhân viên tài vụ đến giám sát tiến triển khai thác và buôn bán của mỏ ngọc Tân Cương.
Nhưng Trang Duệ cũng không quá quan tâm, thậm chí vài tháng mới gọi điện thoại một lần, điều này nói rõ đối phương tín nhiệm Ngọc Vương Gia, tất nhiên bây giờ đối phương đề xuất một chuyện nhỏ như vậy thì lão cũng phải có qua có lại. Tất nhiên Ngọc Vương Gia là một người có danh tiếng, sẽ không động tay động chân vào bất kỳ phương diện nào ở mỏ ngọc khi không có giám sát.
Thật ra Trang Duệ cũng từng suy xét về vấn đề này, chỉ là trên tay hắn cũng không có người phù hợp, hơn nữa dù tìm được người thì với thủ đoạn của Ngọc Vương Gia thì xử lý quá đơn giản, vì thế Trang Duệ quyết định không quan tâm, giao tất cả cho ông lão kia.
Còn một điều nữa chính là Ngọc Vương Gia cũng suy xét đến tình huống thị trường trước mắt, những công ty châu báu bình thường thì mỗi năm đều có nguyên liệu dự trữ để đảm bảo cho tiêu thụ năm sau, bây giờ đã là cuối năm, vài tháng trước mình khống chế số lượng nguyên liệu tuồn ra ngoài đã cho ra hiệu quả, bây giờ giá cả của ngọc mềm đã cao hơn gấp ba lần so với trước đó, đến tháng sau có thể cho ra thị trường, nếu không thì sợ rằng ban ngành chức năng sẽ can thiệp. Bây giờ Trang Duệ yêu cầu chút nguyên liệu, Ngọc Vương Gia tất nhiên sẽ đồng ý.
Trang Duệ cúp điện thoại và thấy Tần Huyên Băng từ trong nhà chạy ra, vì vậy hắn không khỏi trêu chọc:
- Huyên Băng, sao em lại ra đây? Sợ chồng không làm được sao?
- Không phải, em muốn nói cho anh biết nếu quá khó thì bỏ qua, dù sao thì bây giờ các công ty đá quý đều thiếu hàng, cũng không phải riêng nhà em, vì vậy em không muốn làm khó anh.
- Nha đầu ngốc, có gì mà làm khó, được rồi, việc này đã làm xong, chỉ cần nhà em cho người đến Tân Cương trực tiếp bàn bạc với bác Điền là được.
Trang Duệ có chút cảm động, hắn tiến lên ôm eo Tần Huyên Băng, sau đó dùng ngón tay vuốt chiếc mũi tinh xảo của nàng.
- Xấu lắm, Trang Duệ, anh nói thật sao?
Sau khi biết Trang Duệ chỉ cần một cuộc điện thoại đã xử lý vấn đề khó khăn cho ông và bố mình, Tần Huyên Băng thật sự cảm thấy có chút khó tưởng.
- Tất nhiên là thật rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.
Trang Duệ buông Tần Huyên Băng ra, cả hai đi vào trong biệt thự.
Sau khi trở lại bàn cơm thì Trang Duệ nói ra sự việc, Tần lão gia tử sắp xếp để cho Tần Hạo Nhiên bay đến Tân Cương ngay ngày mai để giải quyết sự việc. Lúc này người Tần gia xem như thả lỏng hơn, bọn họ thật sự có thêm nhận thức về Trang Duệ, xem ra tiểu tử này thành công cũng không phải chỉ dựa vào ông ngoại gia thế lớn.
Sau khi cơm nước xong thì Tần Huyên Băng đưa Trang Duệ đến hậu viện, nơi này có đầy đủ công cụ mở nguyên thạch, khi Tần lão gia tử nhàn hạ không có việc gì thi cũng chọn cắt vài khối nguyên thạch giết thời gian.
- Tiểu Trang, hai mươi năm trước ông cũng đã từng thấy khối nguyên thạch này, khi đó nó còn nguyên vẹn, mở ra chỉ được chút phỉ thúy tạp sắc, màu xanh tím chiếm đa số nhưng sắc nước không tốt, anh Trịnh năm xưa mua nó mà thảm bại, cháu nghĩ thế nào mà mua nó?
Tần lão gia tử cũng có cái nhìn không tốt về khối nguyên thạch của Trang Duệ.
Trang Duệ muốn mở nguyên thạch tất nhiên sẽ hấp dẫn tất cả lớn nhỏ trong Tần gia, dù là bà bảo mẫu đã ở trong Tần gia hơn hai mươi năm cũng chạy đến xem cậu rể có thể mở nguyên thạch ra được thứ gì.
Trang Duệ đặt khối nguyên thạch xuống bàn cắt đá, sau đó hắn vừa cười vừa nói:
- Ha ha, ông nội, cháu đã từng mở nguyên thạch ra phỉ thúy đế vương lục, còn có huyết ngọc cực phẩm, nhưng trước nay cháu chưa từng thấy phỉ thúy tím, khối nguyên thạch này có sương màu tím đen, có khả năng ra phỉ thúy tím là rất lớn, vì vậy cháu muốn mua nó mở ra xem thế nào...
- À, có thêm kinh nghiệm cũng là tốt, năm chục ngàn cũng không đắt, cậu cắt ra hay mài một mặt rồi cắt...
Tần lão gia tử khẽ gật đầu, đổ thạch bảy phần dựa vào vận may, ba phần chính là kinh nghiệm, đánh cuộc thắng tuy đáng mừng nhưng thua cũng có thể tìm ra được kinh nghiệm, ít nhất lần sau gặp phải tình huống tương tự cũng sẽ không phạm sai lầm. Trang Duệ bây giờ bỏ ra năm chục ngàn để mua một khối nguyên thạch, nếu so với giá năm triệu hay năm chục triệu thì không có vấn đề.
- Cắt trực tiếp, như vậy nếu có xuất hiện phỉ thúy sẽ không cần phải mài lớp vỏ.
Trang Duệ nhìn chằm chằm vào khối nguyên thạch, hắn thuận miệng đáp, khối phỉ thúy bên trong to như ba quả trứng gà, có màu tím, trong đó có hai khối phát triển cách nhau một phần đá kết tinh hai centimet, hắn chuẩn bị tách ra từ chỗ này.
Trước đó Trang Duệ đã bày tỏ phán đoán của mình với khối nguyên thạch này, đồng thời mình còn có thân phận chuyên gia ngọc thạch, dù cắt ra có phỉ thúy thì người Tần gia cũng không hoài nghi. Đây là chỗ tốt đến từ cái danh của vị chủ tịch danh dự hiệp hội ngọc thạch, nếu cắt ra thứ tốt thì người ta sẽ cho rằng mình có ánh mắt cao siêu.
Trang Duệ mở công tăc, cầm máy trên tay, trực tiếp cắt xuống khối mao liêu đã được cố định bên dưới. Những âm thanh xoẹt xoẹt vang lên, đá vụn văng tới tấp, Trang Duệ vẫn không nháy mắt, tiép tục cắt khối mao liêu làm hai phần.
- À, ra tay ổn định, rõ ràng là cao thủ đổ thạch trời sinh.
Tần lão gia tử ở bên cạnh xem mà gật đầu, động tác của Trang Duệ thật sự quyết đoán, là tố chất của những cao thủ đổ thạch lâu năm kinh nghiệm.
Tần lão gia tử và Tần Hạo Nhiên tất nhiên sẽ không coi trọng khối mao liêu này, vì ậy mà hai khối mao liêu bị cắt ra rơi xuống cũng không quan tâm, ngược lại thì Tần Huyên Băng lại ngồi xuống nhặt lên.
- Ủa, đây là màu gì?
Tần Huyên Băng nhìn vào mặt cắt của hai khối mao liêu mà ánh mắt không khỏi sáng ngời, sau lớp màng đá đen mỏng thì có một khối phát triển như quả trứng gà xuất hiện trước mắt.
- Ủa, có màu rồi à? Lấy ra đây xem.
Trang Duệ hỏi một câu cho có hình thức, sau đó nhận lấy mao liêu trong tay Tần Huyên Băng nhìn qua, lại nói:
- Có thể ra cực phẩm, để anh mài đi xem.
Sau khi nghe lời Trang Duệ thì nhóm Tần lão gia tử xông đến, Tần Hạo Nhiên cướp lấy nửa khối mao liêu trong tay Trang Duệ rồi nhìn xuống dưới ánh sáng, một lớp đá mỏng thật sự khó thể che giấu phẩm chất của phỉ thúy bên trong.
- Có giấy nhám không?
Trang Duệ lần này rất cẩn thận, máy mày sẽ làm bị thương chất ngọc bên trong, vì ậy hắn chuẩn bị dùng giấy nhám chà lớp vỏ bọc khá mỏng bên ngoài.
- Có, để tôi đi lấy.
Tần Hạo Nhiên đồng ý và chạy về biệt thự, vài phút sau đã có giấy nhám đưa đến.
Trang Duệ tiếp nhận giấy nhám, gấp lại làm bốn, sau đó dùng một mặt nhỏ ma sát lớp đá, bột đá rơi xuống, lớp vỏ tách ra.
Lớp vỏ rất mỏng, hai ba phút sau chất phỉ thúy đã lộ ra, bừng ra ánh sáng đẹp dưới ánh mặt trời.
- Trời ạ, đây là màu gì?
Dưới ánh nắng thì một khối phỉ thúy màu tím sậm giống như đôi mắt tình nhân trong đêm bùng ra ánh sáng yêu dị, tinh khiết như thủy tinh, hào quang bức người.
Vào lúc này tất cả ánh mắt mọi người nữ trong chỗ này đều bị khối phỉ thúy tím hấp dẫn, ai cũng không nỡ dịch chuyển ánh mắt, khi Trang Duệ tiếp tục cắt mao liêu và chặn ánh mắt của mọi người, lúc này những người phụ nữ kể cả Phương Di mới thanh tỉnh lại.
- Phỉ Thúy tím, phỉ thúy tím đỉnh cấp.
Tần lão gia tử liên tục kích động dùng trượng gõ xuống đất, dùng một tốc độ có thẻ nói là thanh niên hai mươi để nhận lấy khối mao liêu có chứa phỉ thúy còn lại trong tay con mình, sau đó xem xét cẩn thận dưới ánh nắng. Lúc này khối phỉ thúy che giấu dưới lớp vỏ đá cũng kịp bùng ra hào quang, điều này làm cho mắt lão đầy vẻ hưng phấn.
- Không ngờ khối nguyên thạch phế liệu mà anh Trịnh giữ lại vài chục năm lai có phỉ thúy tím bên trong, thật sự không ngờ...
Tần lão gia tử cảm thán một lúc rồi vẻ mặt chợt sa sầm, lão nói với đám con cháu:
- Việc này các người biết rõ là được, không cho phép ai nói ra ngoài, tôi và anh Trịnh kết giao nửa đời người, không thê làm anh ấy mất mặt được.
Đám người Tần Hạo Nhiên nhanh chóng gật đầu đồng ý, việc này nếu truyền ra ngoài thì Trịnh lão tiên sinh sẽ rất mất mặt, lão chơi phỉ thúy cả đời mà rõ ràng giữ một khối nguyên liệu có báu vật vô giá trên tay vài chục năm, cuối cùng còn bán đi với giá của phế liệu, đu người ta không nói gì thì sợ rằng Trịnh lão cũng sẽ tức ói máu.
Mọi người cũng không còn tâm tình đàm tiếu, tất cả đều mở to hai mắt nhìn Trang Duệ cắt mao liêu, khi âm thanh máy cắt đá vang lên thì trái tim của bọn họ cũng đập nhanh mạnh lên xuống, chỉ sợ Trang Duệ không cẩn thận làm tổn hại đến phỉ thúy bên trong.
Nhưng lo lắng của mọi người rõ ràng là dư thừa, Trang Duệ chỉ là cắt đứt đầu đuôi, sau đó hắn dùng máy mài cởi bỏ lớp vỏ, đợi đến khi lớp vỏ mỏng dính thì dùng giấy nhám chà xát.
Một khối phỉ thúy tím ngắt như nho bừng sáng xuyên thấu qua lớp vỏ đá hơi mỏng, hầu như có thể thấy rõ ràng đường vân trên tay Trang Duệ, khi ánh sáng dần mạnh lên thì khối phỉ thúy càng bùng ra những luồng sáng khác nhau.
Nếu nói màu đen có thể đại biểu cho một người phụ nữ thần bí, màu tím sẽ đại biểu cho sự quyến rũ của phụ nữ, không sai, đây là một sắc thái quyến rũ, cảm giác giống như một cô gái Giang Nam đưa mắt nhìn mình, cực kỳ quyến rũ, ánh mắt màu tím, tiếng lòng phụ nữ...
- Quá đẹp.
Vào lúc này dù là nam hay nữ cũng đều bị sắc tím làm cho mê say, ánh hào quang của khối phỉ thúy hầu như bao phủ cả bàn tay của Trang Duệ. Tất nhien Trang Duệ tin nếu như bỏ khối phỉ thúy này vào trong một chậu nước, tin chắc sắc nước sẽ biến thành màu tím quyến rũ.
- Huyên Băng, em nhận lấy nó, anh cắt khối mao liêu còn lại...
Trang Duệ cười cười, hắn tuy hành nghề đổ thạch thời gian ngắn nhưng trong chỗ này ngoài Tần lão gia tử và Tần Hạo Nhiên thì căn bản chưa từng ai thấy nhiều phỉ thúy cực phẩm bằng hắn, vì vậy hắn nhanh chóng thanh tỉnh, sau đó đưa phỉ thúy cho Tần Huyên Băng.
- Chị, cho em xem một chút...
- Băng Nhi, cho chú xem nào...
- Con gái ngoan, cho mẹ xem trước...
Khối phỉ thúy tím thật sự có sức quyến rũ quá lớn, vừa rồi Trang Duệ cầm trong tay thì vì thể diện mà không ai dám lên tiếng vì sợ xấu hổ, bây giờ khối phỉ thúy đến tay Tần Huyên Băng, mọi người chợt vây quanh nàng, thậm chí còn muốn cầm lấy xem xét.
Trang Duệ không quan tâm đến đám người kia, hắn lấy nửa khối mao liêu còn lại trong tay của Tần lão gia tử, lần này hắn cũng không dùng giấy nhám chà lớp vỏ, trực tiếp cắt bỏ phần đá thừa bốn phía, lấy ra hai khối phỉ thúy như lòng dỏ trứng gà, giữa hai khối phỉ thúy có một khe hở rất nhỏ, Trang Duệ phải mất rất nhiều thờ gian mới tách ra được.
Lúc đầu dùng giấy nhám loại lớn, bây giờ Trang Duệ cần giấy nhám mịn, lúc này hắn bắt đầu mài, phỉ thúy tím cực phẩm đã chôn giấu ài chục năm bây giờ mới coi như bộc lộ vẻ đẹp hoàn mỹ trước mặt mọi người.
- Không ngờ đến lúc về già mới được thấy cực phẩm phỉ thúy thế này, Tiểu Trang, cậu thật sự có cơ duyên rất mạnh.
Tần lão gia tử cũng là người chơi châu báu cả đời, đã từng gặp qua đủ loại vật phẩm hiếm có, dù là phỉ thúy đế vương lục và huyết ngọc cũng là vài chục năm rồi chưa được thấy, bây giờ cầm lấy khối phỉ thúy tím mà thôn thức không thôi.
- Chỉ là may mắn mà thôi, có câu thần tiên cũng không thể thấy ngọc, cháu không tin nó là nguyên thạch phế liệu, đồng thời nó cũng chưa được mở ra rõ ràng nên muốn xem rốt cuộc có phỉ thúy hay không, ha ha, vẫn là may mắn.
Trang Duệ lúc này biểu hiện rất lạnh nhạt, cũng không tỏ ra quá vui mừng, trong mắt người chung quanh thì rõ ràng là cực kỳ trầm ổn. Thật ra hắn cũng rất kích động, nhưng trước nay đã qua tay nhiều khối phỉ thúy cực phẩm, lại biết trước bên trong là phỉ thúy loại gì, vì thế mà kích động cũng giảm xuống vài phần.
- Tốt, làm người cần phải có tâm tính như vậy, nhưng này Tiểu Trang, khối phỉ thúy này có thể giao cho chúng tôi chế tác và bán hộ được không?
Tần lão gia tử khen ngợi Trang Duệ một câu, sau đó đưa chủ đề về phái ba khối phỉ thúy tím.
Trang Duệ nghe vậy thì có chút sững sốt, hắn còn chưa nghĩ rằng thứ này có nên bán đi hay không, nhưng lời nói của Tần lão gia tử cũng làm cho hắn hạ quyết định.
- Ba khối phỉ thúy này sẽ được chế tác thành hạt, sau đó dùng bạch kim gia công thành dây chuyền, giá trị của nó phải là năm chục triệu đô la Hongkong. Nếu có thể tham gia hội chợ đá quý thế giới, sợ rằng sẽ lên đến cả trăm triệu, điều này không phải là không thể...
Tần lão gia tử vuốt ve những khối phỉ thúy rồi nói, lão là một nhà thiết kế đá quý cả đời, trong đầ đã vẽ nên thành phẩm của phỉ thúy tím, như thế nào để làm cho nó cực kỳ nổi bật, như thế nào mới phát huy được sự tinh tế của nó.
- Ông nội, cũng không phải có giá nhiều như vậy chứ? Vòng tay huyết ngọc cháu tặng cho Huyên Băng cũng chỉ có giá hơn mười triệu, tuy phỉ thúy tím này rất hiếm nhưng cũng không đến mức quý giá như vậy chứ?
Lời của Tần lão gia tử càng làm cho Trang Duệ thêm chấn động, giá này cao hơn những suy nghĩ trong lòng hắn, cao hơn rất nhiều, nhưng hắn cũng có chút nghi hoặc. Theo lý thì phỉ thúy huyết hồng và đế vương lục đều cùng cấp với phỉ thúy tím, giá trị sẽ không thua kém quá nhiều.
- Cái gì, cháu còn có cả vòng tay huyết ngọc? Băng Nhi, đâu nào, đưa ra cho ông xem thử.
Tần lão gia tử nghe vậy mà lắp bắp kinh hãi, nhưng dù là nhóm Tần Hạo Nhiên cũng không biết Trang Duệ tặng vòng tay huyết ngọc cho Tần Huyên Băng, mà Tần Huyên Băng cũng không đeo trên người, nàng đặt trong hộp.
Phương Di nghe thấy như vậy thì vẻ mặt có chút khó coi, chỉ là sau đó suy xét lại mà thấy nó rất bình thường, người ta muốn lấy con gái của mình chứ không phải vừa ý mình, tất nhiên tặng quà cho vợ phải mạnh tay hơn, mà huyết ngọc cũng là phỉ thúy quý hiếm, sợ rằng cũng không có nhiều. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Tần Huyên Băng vốn không muốn lấy vòng tay ra, nhưng sau khi nghe ông nói như vậy thì cũng không tình nguyện mà quay lại xe lấy vòng tay đến. Tần lão gia tử lưu luyến nhìn một lúc lâu mới đưa lại cho cháu gái, mà bên kia tất nhiên cũng vây quanh xem xét như ong vỡ tổ.
- Tiểu Trang, vòng huyết ngọc vừa rồi thật sự là phỉ thúy cực phẩm, tuy cũng rất hiếm, rất hi hữu nhưng bản thân phỉ thúy lại có giá cả thị trường khác nhau.
- Những khối phỉ thúy tím này lại khác biệt, nếu chế tác nó thành dây chuyền thì sẽ có không ít người muốn có nó, sợ rằng còn quý giá hơn cả kim cương bảo thạch khác, nếu như chế thành dây chuyền sẽ vượt ra phạm trù phỉ thúy, gọi là châu báu.