- Dì Trương, hôm nay cũng không cần đâu, chúng ta ra ngoài ăn đi...
Trang Duệ hôm nay giữ hai người ở lại cũng không phải có ý muốn dì Trương làm cơm cho mình, hắn chẳng qua cảm thấy trong nhà thứ gì cũng có, lúc này trời đã tối, cũng không cần phải quay về làm gì.
- Ông chủ, không có việc gì, ngài có khẩu vị thế nào? Ngay sau đó tôi sẽ làm ra vài món ngon.
Dì Trương bắt đầu rửa tay làm thức ăn, dì Lý cũng rất chịu khó, nhanh chóng đến giúp đỡ.
- Dì Trương, sau này cũng đừng gọi tôi là ông chủ, gọi tên là được...
Trang Duệ nghe thấy từ ông chủ của dì Trương mà cảm thấy chói tai, dì Trương dù sao cũng ngang tuổi mẹ hắn, thật sự là hắn không thể tiếp nhận cách gọi kia.
- Vậy thì được, sau này chúng tôi sẽ gọi anh là Trang tiên sinh...
Dì Trương thật sự rất nhanh tay nhanh chân, lấy cá thịt trong tủ lạnh ra, sau đó đã bắt đầu rửa rau.
- Cậu Trang, hôm nay tôi cũng sẽ ở lại nếm thử tay nghề của dì Trương, cứ để cho dì Trương làm đi...
Cổ Vân ở bên cạnh nói.
Trang Duệ thấy thế thì cũng chỉ đành chịu, hắn nói:
- Dì Trương, rau cỏ làm nhạt một chút, những thứ khác làm hơi cay một chút...
Tần Huyên Băng không thích ăn thịt, người phương nam thích ăn nhạt, Trang Duệ và Cổ Vân thì thích ăn cay, vì thế mà lúc này mới lên tiếng như vậy.
- Được rồi, Trang tiên sinh, hai vị cứ ra ngoài trò chuyện, một lát nữa sẽ xong.
Trang Duệ thấy động tác của hai người giúp việc là rất nhanh chóng và gọn gàng, hắn cũng yên lòng hơn, sau này mẹ ở một mình cũng không nhàm chán, vì hai dì này tuổi tác cũng tương đồng với mẹ mình, bình thường có thể tâm sự cho vui. Cách Tứ hợp viện không xa có một công viên nhỏ, buổi sáng có thể đến đó tập thể dục, dù không có những chị em như ở Bành Thành nhưng ít nhất cũng không cô đơn.
- Anh Cổ, việc này thật sự phải cảm ơn anh, nếu để tôi tự mình đi tìm thì thật sự là hai mắt tối đen...
Sau khi trở lại trung viện và ngồi xuống thì Trang Duệ lấy ra một gói Gấu Trúc lấy từ chỗ Âu Dương Quân đưa cho Cổ Vân, vì cả cái nhà này đều phải dựa vào một tay đối phương mới xong được.
- Ôi, đây là thuốc tốt, coi như anh Cổ này không nhìn lầm nhé...
Cổ Vân thật sự không thể nhịn được mà châm một điếu, hắn nói:
- Dì Trương là người Bắc Kinh, chồng qua đời sớm, dì ấy phải làm người nấu cơm và giúp việc để nuôi con khôn lớn, đã làm được hai mươi năm rồi, đã làm cho ba gia đình, nếu không phải bây giờ gia đình kia đã xuất ngoại thì cũng không đến giúp việc cho cậu được, đồng thời cũng là người dễ thân cận.
- Người giúp việc như vậy là rất khó tìm, vì quan hệ giữa người và người rất phức tạp, người cũng có bản phận, dì Trương là người Bắc Kinh, hơn nữa lại làm việc cho một người trong công ty của tôi, sợ rằng tôi cũng không biết mà dì Trương cũng đã được người khác mời đi.
- Dì Lý là người Hà Bắc, cũng không cách quá xa Bắc Kinh, cũng là phụ nữ thủ tiết, con gái trong nhà đã đi lấy chồng, không còn gánh nặng gì khác, cũng rất chịu khó, hai người này thật sự là đáng tin dùng.
Cổ Vân nói ra tình huống đại khái của dì Trương và dì Lý, sau đó lấy từ trong cặp ra hai bản hợp đồng giao cho Trang Duệ rồi nói:
- Dựa theo yêu cầu của công ty cung cấp nhân công, số tiền này cậu phải giao cho công ty, hơn nữa còn phải mua bảo hiểm, nhưng tôi có quan hệ nên lấy ra từ trong công ty, cậu trực tiếp cầm lấy, chỗ này còn có bản photo giấy chứng minh và giấy đảm bảo, không sợ gặp chuyện không may.
- Anh Cổ, thật sự cảm ơn anh.
Tìm người giúp việc thật ra là một vấn đề cực kỳ đau đầu, có những người chỉ biết ăn rồi nằm, tay chân không lanh lẹ, chỉ cần sơ sẩy là tạo ra tổn thất cho gia chủ, đây cũng chính là nguyên nhân mà Trang Duệ làm xong nhà nhưng vẫn chưa tìm người giúp việc. Sau khi thấy Cổ Vân lo lắng chu toàn thì hắn thật sự rất cảm kích.
- Không có việc gì, lúc nào kết hôn với em dâu và bày tiệc rượu thì nhớ mời anh một tiếng là được.
Cổ Vân vỗ vai Trang Duệ, sau khi thấy Tần Huyên Băng thì hắn không khỏi thầm than tiểu tử này có phúc, toàn là đại mỹ nữ. Hơn nữa đi theo sau lưng Trang Duệ cũng làm cho người ta cảm thấy có thể diện hơn.
- Đó là đương nhiên rồi, anh Cổ, xấu hổ quá, tôi tiếp điện thoại cái đã.
Trang Duệ đang nói thì điện thoại trong túi áo vang lên, hắn vội vàng cáo lỗi với Cổ Vân, sau đó đi ra ngoài cửa tiếp điện thoại.
- Tiểu Duệ, anh nghe cô nói lúc này cậu đang ở tứ hợp viện phải không? Anh sẽ đến ngay, tối nay chúng ta cùng dùng cơm.
Trong điện thoại vang lên âm thanh của Âu Dương Lỗi.
- Anh Lỗi, không cần ra ngoài ăn cơm, anh cứ đến đi, hôm nay vừa vặn cho mời người giúp việc, đang nấu cơm, đúng rồi, chị dâu có đến không?
Trang Duệ vừa nghe nói Âu Dương Lỗi muốn đến thì cảm thấy đúng lúc có thể giới thiệu Cổ Vân, người ta giúp mình nhiều chuyện khó, giới thiệu người nhà cho quen biết cũng là đương nhiên.
- Chị dâu của cậu không đến, tôi sẽ dẫn theo một người, lát nữa gặp mặt rồi nói sau.
Âu Dương Lỗi giống như đang ngồi trên xe, cũng không nói nhiều mà cúp điện thoại.
Trang Duệ vội vàng chạy đến phòng bếp để phân phó dì Trương nấu nhiều cơm hơn một chút, vì những quân nhân thường rất có sức ăn.
- Trang tiên sinh, Tần tiểu thư, mời ra dùng cơm. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Một tiếng sau dì Lý từ phòng bếp đi ra mời nhóm Trang Duệ vào nhà ăn dùng cơm, lúc này trên bàn đã bày đầy món thức ăn, Trang Duệ nhìn qua thì thấy khá tốt, chỉ sau một tiếng mà dì Trương đã làm ra mười món ăn, đủ món từ thịt đến cá, mùi hương bùng vào trong mũi.
- Chúng ta chờ một lát nữa, anh họ sẽ đến ngay, à, đúng rồi, Huyên Băng, em đi gọi Niếp Niếp thức dậy cùng dùng cơm.
Trang Duệ nói còn chưa dứt lời thì tiếng chuông cửa vang lên, hắn biết rõ thế nào cũng là Âu Dương Lỗi, vì vậy mà mời Cổ Vân ngồi xuống, chính mình đi ra mở cửa.
- Anh hôm nay đến xem mặt em dâu, nghe Tiểu Quân nói em dâu rất xinh đẹp.
Âu Dương Lỗi vừa tiến vào cửa đã ồn ào, trong tay còn xách theo chai Mao Đài, sau lưng còn có một người mặc quân phục nhưng không có quân hàm, là một người trẻ tuổi.
Tuổi của người này thật sự không khác biệt gì nhiều với Trang Duệ, dáng người thấp hơn một chút nhưng rất tinh anh. Lúc này là tháng chín, đối phương đứng sau lưng Âu Dương Lỗi mà lưng thẳng tắp, không nói lời nào.
- Đúng rồi, tôi giới thiệu cho cậu, đây là Hách Long, là lính của tôi trước kia, sau này sẽ đi theo cậu, cậu cũng đừng bạc đãi cậu ấy đấy.
Âu Dương Lỗi đưa chai rượu cho Trang Duệ, sau đó mới giới thiệu người sau lưng.
- Chào thủ trưởng.
Hách Long nghiêm mình chào làm cho Trang Duệ không kịp phản ứng, chỉ có thể nâng chai rượu lên xem như đáp lễ, điều này làm cho Âu Dương Lỗi cười phá lên ha hả.
Âu Dương Lỗi lăc đầu, tỏ ý Hách Long để tay xuống rồi nói:
- Được rồi, Tiểu Hách, cậu cũng không còn là quân nhân, sau này nên đi theo Trang Duệ, ráng phát triển sao cho tốt. Nhớ kỹ, chúng ta là lính đặc chủng, không có kẻ nào hèn nhát.
- Sư trưởng, tôi nhất định sẽ không làm anh mất mặt.
Hách Long nói với âm thanh trầm thấp, Âu Dương Lỗi nói làm hắn có chút thương cảm, từ năm mười bảy tuổi hắn đã vào lính, đã lăn lộn hơn mười một năm, bây giờ cởi bộ quân phục ra và cảm thấy cực kỳ không muốn.
- Được rồi, anh Lỗi, về nhà cũng đừng bày ra cái giá sư trưởng, thức ăn đã chuẩn bị xong, chỉ đợi rượu của anh mà thôi.
Trang Duệ thấy bầu không khí có hơi nặng nề thì vội vàng đưa chai rượu lên di chuyển chủ đề.
- Trước tiên cũng không vội, Tiểu Hách, cậu đến phòng gác cổng xem, biết dùng những thiết bị kia chứ?
Âu Dương Lỗi khoát tay áo, hắn không biết Trang Duệ còn có khách khác, vì vậy mà muốn để cho Hách Long quen thuộc hoàn cảnh, vừa nói vừa đẩy cửa phòng gác cổng đi vào.
- Điều này...Những thứ này từ đâu đưa đến vậy?
Trang Duệ phát hiện lúc này trong phòng gác cổng của tứ hợp viện nhà mình có bốn chiếc màn hình lớn với biểu hiện là bốn phía tứ hợp viện, hắn thật sự khó hiểu, mình nào có lắp đặt những thứ này?
- Những chỗ mà lão gia tử đến ở thường được lắp đặt những thứ này, đến khi đi thì lão gia tử sẽ không mang theo, xem như tiện nghi cho cậu. Tiểu Hách, đây là đèn cảnh báo hồng ngoại, nếu có người vượt qua đầu tường thì đèn này sẽ sáng lên, sẽ báo cảnh sát.
Âu Dương Lỗi cười nói với Trang Duệ, sau đó giới thiệu cho Hách Long.
Trang Duệ lần này thật sự có lời lớn, những thiết bị của cảnh vệ khá tiên tiến, chỉ cần đứng ở căn phòng này có thể kiểm tra được tất cả tình huống bên ngoài tứ hợp viện, vốn những thiết bị này quay về sẽ phải thu lại, nhưng lão gia tử lên tiếng và coi như Trang Duệ được hưởng.
- Anh Lỗi, hôm nay còn có khách, đừng để người ta chờ lâu, chúng ta vào dùng cơm thôi.
Trang Duệ nhìn thấy những dụng cụ kia quá phức tạp, sợ Hách Long không thể nào tìm hiểu ngay vào lúc này, mà Cổ Vân đang chờ ở bên kia, để quá lâu cũng không tốt.
- Sao? Vậy thì chúng ta vào dùng cơm, dù sao Tiểu Hách cũng từng được huấn luyện về phương diện này, sau này sẽ từ từ tìm hiểu.
Âu Dương Lỗi nghe nói còn có khách thì lên tiếng.
Hách Long trước kia làm cảnh vệ cho Âu Dương Lỗi thì chưa cùng lãnh đạo dùng cơm bao giờ, bây giờ có chút căng thẳng, hắn vội vàng nói:
- Sư trưởng, ông chủ Trang, tôi sẽ không đi, tôi đi ra với lái xe là được.
- Không cần, lái xe Tiểu Vương đã đi ăn cơm rồi, đến tối mới đến đón, tiểu tử cậu sao lại không lớn gan như vậy? Không dám cùng tôi dùng cơm sao?
Âu Dương Lỗi nói một nửa thì đưa mắt nhìn Trang Duệ, cũng không nói tiếp mà cho Hách Long một đấm vào ngực rồi đi vào trung viện.
Trang Duệ thấy Hách Long có vẻ thận trọng thì nói:
- Anh Hách, cứ vào đi, đừng khách khí, cũng như về nhà thôi.
- Ông chủ Trang, điều này...
- Đừng gọi tôi là ông chủ, cứ gọi tên là được...
Trang Duệ kéo Hách Long, sau đó đẩy đối phương về phía trước.
Nhóm Tần Huyên Băng chờ trong nhà, khi thấy một vị tướng quân đi vào thì đều đứng lên, Trang Duệ giới thiệu cho mọi người rồi cũng ngồi xuống.
Chỉ là dì Trương và dì Lý dù nói thế nào cũng không dám cùng ăn với chủ nhà, điều này cũng làm cho Hách Long đứng lên muốn xuống nhà bếp dùng cơm.