Trang Duệ vài năm trước từng xem một bộ phim kinh dị Hồng Kông, tên là Song Đồng, nội dung hắn nhớ mơ hồ, hình như là quỷ phiến, có đôi mắt có thể nhìn thấu hai giới âm dương.
Xem bộ phim xong, Trang Duệ còn thích thú với song đồng của con người, đi tìm không ít thông tin, phát hiện trong lịch sử chỉ có 4 người có song đồng thật sự:Thương Hiệt, Ngu Thuấn, Hạng Vũ, Dục. Trong thần thoại ghi lại có thể hiểu người có song đồng đều là thánh nhân. Ở cổ đại bị cho là dị tướng và may mắn mà tượng trưng cho may mắn là Phú Quý, thường thường là biểu tượng của đế vương.
Tiền Khiêm Ích tại " Từ Châu tạp đề"viết: "Trọng đồng di tích dĩ minh minh, hí mã thai tiền quỷ hỏa thanh. Thập trượng hoàng lâu lâm tứ thủy, hành nhân do thuyết phách vương thính." (Là thơ, em chịu)
Tại Bành Thành, Trang Duệ ở trong nhà cũ, không xa cho lắm, thường đi bộ đến xem. Lúc nhỏ Trang Duệ thường xuyên trèo qua tường đi vào trong đó chơi đùa ầm ỹ, xem bên trong triển lãm đồ cổ, kiếm đồng, giáp trụ tướng sĩ cho nên với bài thơ này ấn tượng rất sâu sắc.
Trang Duệ có xem qua một ít sách y học hiện đại giải thích tình huống này là do đồng tử có quan hệ với sóng từ, y học hiện đại lúc đầu nói là do bị đục thủy tinh thể. Bởi vì nhãn cầu màu sắc bình thường, nhìn qua giống như có đồng tử lớn bao đồng tử nhỏ, cho nên gọi là song đồng, hay cũng gọi là trọng đồng (cái này là giống 2 hình tròn lồng vào nhau thì phải) truyện được lấy tại TruyenFull.com
Bất quá Trang Duệ cảm thấy mắt mình biến hóa không giống ai. Mắt hắn chỉ có một đạo khí lạnh lưu chuyển một lúc mới xuất hiện song đồng, mà song đồng này cũng không phải là đại đồng tử bao tiểu đồng tử mà là song đồng đặt song song. Lại thêm dị năng có thể nhìn thấu quần áo người khác. ( cái này mình thích )
Trang Duệ có thể khẳng định 100% trước kia mắt mình không có hiện tượng song đồng, sau khi mình bị thương song đồng mới xuất hiện, bất quá Trang Duệ đối với việc cướp bóc hôm đó, cũng chỉ nhớ đến trước mắt xuất hiện ánh lửa rồi sau đó không biết gì,lúc tỉnh lại đã thấy nằm ở trong bệnh viện. Đoạn thời gian kia xảy ra chuyện gì, hắn tột cùng đều không biết.
Một lần nữa cầm gương lên, Trang Duệ bắt đầu quan sát, với lần trước giống nhau, tuy nói ánh mắt cùng nhịp, tùy theo nhịp thở mà mắt lại thay đổi. Nhưng trên gương không có thay đổi gì,ánh mắt cũng không xuyên thấu qua gương,Trang Duệ cảm nhận được, hơi thở kia tựa hồ chạy một vòng ở ngoài gương rồi quay về trong mắt hắn.
Không cam lòng,Trang Duệ lại tìm cái khác,là quyển "Khang Hi Đại Đế", lúc không có chuyện gì Trang Duệ rất thích xem bộ sách lịch sử này, bộ này hắn mua không lâu trước đây, hắn đã nhờ lão Đại đi đến chỗ hắn ở mang đến bệnh viện, ở bệnh viện mẹ hắn thường xuyên đọc cho nghe để giết thời gian, lần này ra viện cũng không về chỗ ở Trung Hải, nên mang theo người.
Trang Duệ đem cuốn "Khang Hi Đại Đế" dày 500 trang đưa tới trước mắt, không mở ra, nhưng sau khi ngưng tụ ánh mắt nhìn đến, vẫn là trước mắt xuất hiện một mảng màu sắc xanh đậm như mấy lần trước, cực kỳ ngắn ngủi, ánh sáng màu xanh qua đi, hơi thở trong ánh mắt cũng tiếp xúc với bìa của cuốn sách.
Trang Duệ trong lòng có chút khẩn trương, nếu chỉ có nhìn xuyên qua quần áo mà nói, thì tác dụng cũng không lớn,khó là phải đem mắt dùng vào những việc khác a, Trang Duệ tự hỏi như vậy có bỉ ổi không.
Nhìn vào cuốn sách một thời gian, Trang Duệ thở dài một hơi, bởi vì 4 chữ Khang Hi Đại Đế trước mắt trở nên mơ hồ, giống như một khối băng hòa tan trong nước vậy, nhưng tốc độ nhanh hơn rất nhiều, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, trước mắt Trang Duệ cái tấm hình người mặc long bào, ngồi ngay ngắn ở long ỷ liền biến mất không thấy, thay vào đó là một hàng chữ màu đen, rõ ràng vô cùng.
Là trang thứ 397, lúc đem khí lạnh thu hồi, hắn đã lưu ý số trang, khí lạnh thu hồi vào trong mắt, Trang Duệ cũng không cảm giác được gì bất thường, liền lật thử đến trang 397, mặt văn tự quen thuộc làm cho phán đoán của Trang Duệ thêm kiên định.
Một lần nữa cầm lấy sách để trước mắt xem đi lại xem lại, Trang Duệ kinh ngạc phát hiện, luồng hơi thở nọ cũng không có chạm được vào sách vở, khi cách khoảng 10cm lại tự động quay lại trong mắt, mà tầm mắt chỉ có thể nhìn đến bìa sách,không có đạo hơi thở nọ thì không thể nhìn xuyên vào được.
Trang Duệ bắt đầu lên xe lửa, toàn bộ vật phẩm trên tàu đều là đối tượng để hắn thí nghiệm, cả cái ấm nước hắn cũng không tha. Xem vật phẩm từ gần rồi đến xa, cũng may vật chết nên cũng không làm tiêu hao khí lạnh trong mắt. Trang Duệ giằng co hơn một tiếng lúc này mới dừng lại.
Trải qua vài lần thí nghiệm. Trang Duệ đem phát hiện của mình ra phân loại. Đầu tiên bản thân khí lạnh tác dụng được một thời gian, sẽ biến mất không ít, hắn làm thì nghiệm với cánh tay mình, đạo khí lạnh đối với cánh tay là vô hại nhưng đối với hai mắt cũng có tổn hại. Nguyên khí lạnh tràn ngập bốn phía trong mắt, trải qua buổi sáng đã tiêu hao gần hết, hiện tại chỉ có một tầng hơi mỏng bám vào mắt.
Trải qua thời gian mười mấy ngày, Trang Duệ đã quen với khí lạnh ở trong mắt, nó có thể cho hai mắt tùy thời có một cảm giác khó tả. Nhưng lại rất thoải mái, loại hơi thở này khiến cho con người thoải mái không cần nói cũng biết. Trang Duệ cũng không muốn nó hao hết để biến mất không thấy gì, cho nên hắn cũng không dám dùng thân thể để thí nghiệm nữa, bất quá hơi thở trong mắt đối với thân thể người có lợi khi đánh giá, vừa rồi đã được chứng thực khi thí nghiệm.
Tiếp theo chính là vận dụng hơi thở trong mắt để có thể nhìn xuyên thấu như quần áo, còn sách báo lại phải nhờ kết cấu phân tử đơn giản của vật phẩm, vừa rồi thí nghiệm, có thể loại bỏ phân tử của quần áo và ở ngoài cuốn sách, còn các thứ như sắt, thủy tinh, vách tường có 3 lớp gỗ dán có mật độ cấu trúc khá lớn, nên đạo khí lạnh không thể xuyên thấu. Bất quá trong thời gian nhìn những thứ này sẽ không tiêu hao cỗ hơi thở kia, điều này làm cho Trang Duệ an tâm không ít.
Còn nữa chính là khí lạnh bắn ra theo ánh mắt là có hạn chế về khoảng cách, nếu ở khoảng cách 80cm không thể tiếp xúc vật thể thì cỗ hơi thở kia tự động quay về trong mắt, số lượng không gia tăng cũng sẽ không giảm bớt.
Bận rộn hơn một giờ, Trang Duệ cảm giác khí trong mắt có linh tính, rõ ràng nên đổi cho nó một cái tên, gọi là linh khí.
Thăm dò quy luật vài giờ, Trang Duệ có chút đau đầu, bởi vì cỗ linh khí có điểm xuất quỷ nhập thần, chỉ cần nhìn vào món đồ một thời gian nó cũng theo ánh mắt đi ra, không theo khống chế của mình, hay chính là bây giờ mình không có cách nào khống chế, thời gian nhìn vật không ngại, nhìn vật đối diện mình thì không có gì, nhưng nếu là nhìn người thì đối với chính mình lại không hay, việc khẩn cấp trước mắt là phải có biện pháp khống chế đạo linh khí này.
"Như vậy chính mình có thể tùy ý thu hồi linh khí…"
Nghĩ đến đây, Trang Duệ lại cầm quyển sách, đưa ra trước mắt 50cm, ngưng thần nhìn về quyển sách trên tay, miệng lẩm bẩm: " không được ra,không được đi ra…"
Đồng thời trong đầu cũng nghĩ đến làm cho linh khí ở lại trong mắt, ngay khi ánh mắt của hắn nhìn đến thì Trang Duệ cảm giác tia linh khí nhúc nhích, nhưng theo hắn mong muốn, linh khí vẫn ở trong mắt, không bắn về phía cuốn sách, nói cách khác, dùng tinh thần lực của mình, hoặc có ý nghĩ, là có thể khống chế được linh khí.
Kiềm chế không được niềm vui sướng trong lòng,Trang Duệ cao hứng nở nụ cười, phải biết rằng, tuy có thể nhìn xuyên quần áo người khác là việc đáng khinh nhưng lại là một chuyện cực thích, hơn nữa mắt có biến hóa có thể mang đến cho mình một chút gì đó, không biết có thể nhìn xuyên qua tấm vé xổ số xem bên trong có trúng thưởng không.
" Tiểu Duệ, con cười ngây ngốc cái gì vậy…" tiếng cười của Trang Duệ đã đánh thức mẹ hắn.