Hoàng Kim Đồng

Chương 70: Ngao con

Trang Duệ phóng ra linh khí chỉ bằng một phần ba so với lúc chữa thương cho mình, hắn sợ hiệu quả quá rõ ràng thì sẽ khiến cho mọi người chú ý. Khi linh khí trong mắt hắn rót vào trong vết thương của con Ngao, máu tươi vốn chảy ra không ngừng đã ngừng chảy.

Chu Thụy sau khi thấy máu tươi không còn tiếp tục chảy ra thì cũng không nghĩ nhiều, vội vàng dùng thuốc Vân Nam xử lý vết thương, sau đó dùng băng gạc quấn quanh đùi con Ngao.

Trang Duệ cũng thở phào một hơi, điều này nói rõ linh khí trong mắt hắn không những hữu hiệu với người, còn có tác dụng với cả động vật, nhưng chẳng qua số lượng có hạn làm hắn cảm thấy rất bực mình. Hắn đã ra quyết định, sau này về Trung Hải nhất định phải gia tăng số lượng linh khí lên càng nhiều càng tốt.

Khi Trang Duệ phóng linh khí vào trong người con Ngao, đúng lúc con Ngao đang gầm gừ trong lòng Chu Thụy chợt yên tĩnh trở lại, cái đầu lớn nhìn về phía Trang Duệ, cặp mắt hồ nghi. Nếu có người nào biết rõ ánh mắt của loài chó, sẽ biết nó đang nghi hoặc, ngạc nhiên và có chút cảm kích.

- Anh Chu, anh muốn lấy những thứ này làm gì? Không đáng giá vài đồng tiền, lại còn phiền toái.

Chu Thụy băng bó xong cho con Ngao thì cầm lấy một con dao nhỏ lấy da sói, hành động này của hắn làm cho mọi người cảm thấy rất khó hiểu, đồng thời nhóm phụ nữ cũng không muốn nhìn mà leo hết lên xe Hummer. Bách Mộng An không có kinh nghiệm cuộc chiến hôm qua, hắn càng tỏ ra không chịu nổi, hắn chạy đến chiếc Hummer nôn mửa một lúc, sau đó tiến vào trong xe việt dã, không chịu đi xuống.

Lưu Xuyên lại khá hăng hái, vì động tác lấy da sói của Chu Thụy là cực kỳ nhanh gọn và lành nghề, chỉ thấy dao trên tay Chu Thụy lướt qua đầu và tứ chi của con sói vài cái, sau đó dùng tay kéo, da sói chỉnh tề được lấy ra, chỉ một lát sau thì tám tấm da sói đã bị Chu Thụy lột ra.

- Thứ này vô dụng với chúng ta nhưng đối với dân du mục thì cực kỳ tốt, nếu phơi khô và thuộc đi, như vậy vào mùa đông bọn họ có thể dùng da sói làm nệm giường hoặc áo da, cực kỳ ấm áp, còn có thể trị bệnh thấp khớp, chúng ta chút nữa sẽ đến vị trí của dân du mục, xem như những tấm da sói này là lễ vật. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m

Chu Thụy vừa rửa tay vừa giải thích với Lưu Xuyên đang cực kỳ hiếu kỳ.

Nhưng dư quang khóe mắt của Chu Thụy cũng nhìn còn chó Ngao đang quỳ rạp xuống đất, vì hắn biết rõ con Ngao cực kỳ thuần phục. Hơn nữa cảm giác của hắn là rất mạnh, vưa rồi hắn thừa dịp nó suy yếu để dùng lực áp chế, nhưng nó cũng không hàng phục hắn, vì vậy lúc hắn lấy da sói cũng luôn đề phòng nó làm khó mình.

Nhưng lúc này Chu Thụy nhìn và càng hoảng sợ, vì hắn thấy con chó Ngao đã lặng lẽ bò lên từ lúc nào, hơn nữa còn lặng lẽ đến sau lưng Trang Duệ. Điều này làm hắn rùng mình, da gà nổi cả lên, phải biết rằng con Ngao có lực tấn công cực mạnh, chị cần không đề phòng sẽ bị nó cắn đứt cổ ngay.

- Lưu Xuyên, lấy súng cho tôi...

Chu Thụy khẽ nói với Lưu Xuyên, hắn thật sự sợ hãi.

- Trên tay anh còn có máu sói, chưa rửa sạch, tôi sẽ đi láy súng. Mộc Đầu, sao con chó Ngao lại đến sau lưng cậu vậy?

Lưu Xuyên nhìn theo ánh mắt Chu Thụy, hắn cũng phát hiện con chó Ngao đến sau lưng Trang Duệ, vì vậy mà kinh hoàng hô lên.

Trang Duệ vốn đang thảnh thơi nhìn Chu Thụy lấy da sói, hắn nghe Lưu Xuyên hô lên như vậy thì cũng vội vàng quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy con chó Ngao đang nhào về phía mình.

Trang Duệ đừng nói là có súng, thậm chí cũng không cầm theo dao, à, trong tay hắn còn cầm theo nửa bát cháo Bát Bảo, hắn không khỏi nhắm mắt và cảm thán:

- Con bà nó, tao còn là xử nam.

Lưu Xuyên cũng rất lo lắng, nhưng lúc này hắn không cầm theo súng, sợ rằng có cầm súng cũng không dám bắn, vì con chó Ngao và Trang Duệ đã nhào vào nhau.

- Hừ, đúng là hù dọa anh em.

Trang Duệ nằm trên mặt đất tưởng rằng sẽ chết thì cảm thấy một cái lưỡi thô ráp liếm lên mặt, giống như đang cạo dao lam, cực kỳ khó chịu. Sau đó hắn chợt nghe thấy âm thanh của Lưu Xuyên, vì vậy mà mở mắt nhìn, lúc này con chó Ngao đang nằm trên người mình, đang liên tục phun nước miếng.

- Trời, hôi, hôi quá...

Đây là cảm giác đầu tiên của Trang Duệ, mùi hương trong miệng con Ngao thật sự không dễ chịu, thiếu chút nữa làm hắn ói hết tất cả những thứ trong bụng ra. Khi thấy con Ngao không có ác ý với mình, Trang Duệ đánh bạo đẩy người nó ra, lai cướp lấy bình nước trong tay của Chu Thụy, cũng không thèm quan tâm mà rửa sạch mặt mình.

Lưu Xuyên cười hì hì đi đến trước mặt Trang Duệ, hắn vỗ một cái lên cánh tay không bị thương của Trang Duệ rồi trêu chọc:

- Mộc Đầu, đây là nụ hôn đầu đời của cậu, đúng là thiệt thòi lớn.

Trang Duệ còn chưa trả lời thì con chó Mastiff chợt gầm lên một tiếng, nó nhào về phía Lưu Xuyên, miệng mở rộng, hàm răng sắc bén há ra, rõ ràng muốn lấy mạng Lưu Xuyên.

May màn Lưu Xuyên đến bên cạnh Trang Duệ thì luôn đề phòng con Ngao, vì thế khi thấy nó đứng lên là hắn nhanh chóng tránh qua, chạy về chiếc Hummer.

Chu Thụy cũng đến bên cạnh Trang Duệ, hắn đánh giá Trang Duệ một lượt, sau đó thầm nói:

- Quái lạ, thứ này sao lại hợp ý với cậu như vậy, đúng là không thể hiểu nổi.

Khi thấy Chu Thụy đến gần, tuy con Ngao không nhào lên nhưng vẫn có chút bực bội, cặp mắt không tốt đẹp gì nhìn về phía hắn.

Vừa rồi biểu hiện của con Ngao thật sự giống như đối với chủ nhân của mình, Trang Duệ rõ ràng không liên quan gì đến nó, sao lại như vậy? Chu Thụy nghĩ mãi mà không hiểu nổi, hắn đành phải lắc đầu cầm theo da sói đi về phía chiếc xe việt dã.

Trang Duệ coi như hiểu rõ, người ta nói chó rất thông minh, chắc chắn con Ngao này cũng có linh tính, biết mình cứu nó nên mới biểu hiện có thiện ý như vậy. Lời này hắn cũng không thể nào nói ra với người ngoài, chỉ có thể tỏ ra mơ hồ mà thôi.

Khi thấy mọi người đều về lại xe, Trang Duệ xoay người chuẩn bị đi lên xe, nhưng hắn giơ chân lại phát hiện bị giữ lại, thì ra con chó Ngao đang cắn ống quần của hắn, đồng thời còn nghiêng đầu kéo đi.

- Này, thằng này, làm gì vậy?

Trang Duệ vùng hai cái mà không thoát ra được, chỉ có thể xoay người lại, dùng tay xoa đầu lớn của con Ngao, trong miệng lầm bầm, hy vọng nó buông ra.

Con Ngao giống như hiểu lời Trang Duệ, nó buông gấu quần của hắn ra, lại lui ra sau hai bước, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trang Duệ.

- Trang Duệ, nó bảo cậu đi theo.

Chu Thụy ngồi trên xe nói với Trang Duệ.

- Mọi người cứ ngồi trên xe, để tôi đi theo nó.

Trang Duệ lúc này đã hiểu ý của con Ngao, nhưng hắn bị thương trên vai, tay áo bị xé toạc, bây giờ ống quần còn bị cắn, tình cảnh này làm cho người trên xe cười ha hả.

- Được, coi như tao sợ mày, sớm biết như vậy sẽ không cứu mày.

Trang Duệ bất đắc dĩ giơ tay lên, tỏ ý sẽ đi cùng con Ngao, vì vậy mà con Ngao mới há miệng cắn một con sói đã lột da rồi chậm rãi đi về phía trước. Có lẽ vì chân đã bị thương nên tiến độ cũng không nhanh, nó vừa chạy vừa quay đầu nhìn Trang Duệ.

Trên đại thảo nguyên xuất hiện mình tình huống khá kỳ lạ, một con Ngao hùng mãnh cao lớn đi chậm rãi phía trước, theo sau là một người thanh niên, xa hơn phía sau là hai chiếc xe hơi, không cần hỏi cũng biết đó là nhóm Trang Duệ.

- Trang Duệ, dừng lại, đừng tiếp tục tiến lên.

Sau khi đi được hơn mười phút thì sau lưng vang lên tiếng hô của Chu Thụy, bây giờ hắn đã biết con Ngao không đưa bọn họ đi về phía dân du mục ở hướng bắc, mà lại đi về hướng đông, đến một khe núi, mà hai chiếc xe không thể đi vào.

Chu Thụy đưa tay lái cho Bách Mộng An, chính mình nhảy xuống xe đi đến bên cạnh Trang Duệ. Lúc này con Ngao cũng dừng lại, nó buông con sói trong miệng ra, sau đó nhìn Chu Thụy và gầm lên vài tiếng, giống như không cho hắn tiến lên.

Khi thấy Chu Thụy cũng không có ý đi về phía khe núi, con Ngao lại tiếp tục cắn con sói đưa đi, nó chạy vào khe núi, chỉ sau nháy mắt đã biến mất nơi góc khuất.

- Đi, lên xe thôi, có lẽ nơi này là chổ ở của nó. Kỳ lạ thật, con Ngao vương này rõ ràng là người ta nuôi, sao lại đặt hang ổ ở chỗ này?

Chu Thụy và Trang Duệ đợi một lúc lâu mà không thấy con Ngao đi ra, Chu Thụy nói một câu để Trang Duệ lên xe, chuẩn bị bỏ đi.

Khi xe chuẩn bị bỏ đi, một bóng đen từ khe núi chạy ra đứng chắn trước chiếc Hummer, là con Ngao lông vàng vừa rồi, trong miệng nói ngậm theo một thứ gì đó, không phải là xác con sói đã được lột da vừa rồi.

- Hình như là chó con, Trang Duệ, anh mau xuống xe.

Lôi Lôi liếc mắt và nhận ra thứ trong miệng con Ngao là một con chó con.

Trang Duệ đi xuống xe, con chó Ngao đi đến, đầu tiên nó dùng đầu cọ xát trên người Trang Duệ, sau đó đặt con cho xuống đất, lại cắn ống quần của hắn, muốn hắn ôm lấy con chó con.

Sau khi Trang Duệ ôm lấy con chó con, con Ngao cũng không chạy về khe núi mà đi theo hướng khác, tốc độ cũng không nhanh hơn trước, hơn nữa còn liên tục quay đầu, tỏ ý Trang Duệ đi theo.

Lúc này Trang Duệ đi theo không kịp, vì vậy hắn ôm con chó quay lại xe, khi thấy hắn quay lại xe thì Lôi Lôi lập tức đạp chân ga chạy theo sau con Ngao.

Khi thấy Trang Duệ ôm một con chó nhỏ lên xe thì Tần Huyên Băng và Bách Mộng Dao lập tức đến vây quanh, ngay cả Lưu Xuyên cũng đến bên cạnh đánh giá con chó con trong lòng Trang Duệ, phải biết rằng đây là con chó mà Ngao vương đưa đến, rất có thể là con của nó.

- Vì sao đến Tây Tạng lại có nhiều chuyện lạ như vậy, con bà nó, chó Ngao lông vàng thuần chủng lại đưa đến một con chó Chow Chow*, mà nhìn bộ dạng thế này chắc cũng không sống được vài ngày nữa.

Lưu Xuyên nhìn thoáng qua con chó con thì không còn chút hứng thú, đây là một con chó con lông trắng, căn bản không phải là loại Ngao Tây Tạng trong tưởng tượng của hắn, chỉ là loại chó Chow Chow bình thường, đây là loại thường được bán trong quán thú cưng của hắn. Hơn nữa con chó này còn chưa mở mắt, đang ghé vào trong lòng Trang Duệ, bộ dạng cực kỳ ốm hiệu.

- Lưu Xuyên, cậu nhận lầm rồi, nó đâu phải là Chow Chow, cậu nhìn mặt nó đi, giống như một con sư tử con vậy.

Trang Duệ đánh giá con chó nhỏ có gương mặt đầy nếp nhăn, cảm thấy nó rất giống với con chó Ngao vàng, chẳng qua chỉ có màu sắc khác biệt mà thôi.

- Chính xác là như vậy, không tin cậu đẩy miệng nó ra xem, nhìn đầu lưỡi của nó có màu xanh hay màu hồng?

Lưu Xuyên dùng giọng tự tin nói, hắn đã chơi chó nhiều năm, cũng phải có chút kinh nghiệm.

- Màu hồng...

Trang Duệ nhìn rồi đáp.

- Chính là giống chó Chow Chow tạp chủng, không đáng giá vài đồng, hơn nữa bộ dạng như vậy sẽ không sống được bao lâu nữa.

Chó con bình thường nếu chưa mở mắt cũng sẽ rất hoạt bát, giống như con này thì thật sự đã sinh bệnh, Lưu Xuyên đã từng nuôi và bán nhiều chó, nhưng lúc này hắn cũng không có biện pháp nào khác.

- Anh Lưu Xuyên, anh cứu nó đi, con chó nhỏ rất đáng yêu.

Bách Mộng Dao cũng không đành lòng, nàng níu chặt ống tay áo của Lưu Xuyên rồi năn nỉ.

- Không phải anh không muốn cứu, chẳng qua chó con không mở mắt có tỉ lệ rất thấp, cũng không biết nó sinh bệnh gì, theo anh thì Mộc Đầu nên thả nó xuống xe.

Lưu Xuyên lắc đầu, hắn thật sự không có biện pháp.

- Cứu không được sao? Chẳng lẽ con Ngao kia biết mình có thể cứu nó nên mới giao cho mình?

Trang Duệ thật sự có chút phức tạp, hắn nhìn còn chó Ngao đang đi trước hai chiếc xe mà chợt hạ quyết tâm, có nên dùng linh khí để cứu con chó nhỏ này không.

Từ hôm qua bị thương đến nay thì Trang Duệ đã hai lần sử dụng linh khí, có lẽ đã dùng hết linh khí đã hấp thụ từ tượng gỗ tử đàn, nếu tiếp tục dùng linh khí với con chó này, nếu gặp phải chuyện gì khẩn cấp tiếp theo, chỉ sợ sẽ không thể nào tiếp tục sử dụng được nữa.

Con chó nhỏ trong lòng giống như hiểu được tâm tư của Trang Duệ, nó mở miệng phát ra âm thanh "nức nở nghẹn ngào", lại thè chiếc lưỡi hồng phấn ra liên tục liếm ta hắn, thật sự làm người ta yêu mến.

- Mặc kệ, cứu trước nói sau.

Trang Duệ hạ quyết tâm, hắn ngưng tụ linh khí trong mắt, sau đó nhìn vào con chó trong lòng.

Vì khôngn biết được bệnh tật của con chó nhỏ là gì, Trang Duệ chỉ có thể gia tăng liều lượng, phóng ra linh khí lớn gấp đôi khi chữa thương cho mình. Khi linh khí được rót vào người con chó, linh khí trong mắt hắn trở nên cực kỳ mỏng manh, chỉ còn một tầng mỏng miễn cưỡng bám vào trong mắt.

Khoảnh khắc khi linh khí tiến vào trong cơ thể con chó nhỏ, Trang Duệ chợt cảm thấy cơ thể nó có hơi run rẩy, ngay sau đó chính hắn cũng trở nên căng thẳng, hay là hắn cho vào quá nhiều linh khí và con chó này không chịu được? Nếu như vậy chẳng phải là hắn tiền mất tật mang sao?

Nhưng cũng khá tốt, bốn năm phút sau con chó nhỏ đã có cử động, hơn nữa còn là vùng vẫy đứng lên, Trang Duệ dùng hai tay nhấc nó lên xem, hắn chợt phát hiện hai mắt của nó đã mở rae, nó đang dùng cặp mắt như hai hạt nhãn để đánh giá Trang Duệ.

Khi Trang Duệ đối diện với ánh mắt của con chó nhỏ, hắn giống như có thể thấy trong ánh mắt của nó có chất chứa sự cảm kích và quyến luyến, giống như một đứa bé đang nhìn mẹ của mình. Hắn cũng thật sự có chút cảm động, hắn biết dù thế nào cũng không thể vứt bỏ con chó này, hơn nữa con chó này thật sự được người ta yêu mến, toàn thân trắng như tuyết, giống như một cục bông vậy.

- Ôi, chó cưng đã mở mắt, Trang Duệ ca ca, cho em ôm một cái được không?

Bách Mộng Dao ở bên cạnh thấy con chó nhỏ đã mở mắt, hắn hưng phấn kêu lên, sau đó vươn tay muốn ôm lấy nó. Lúc này Tần Huyên Băng ngồi ở bên cạnh nàng cũng nhìn con chó trong lòng Trang Duệ với vẻ mặt cực kỳ yêu thích.

Nhưng chú chó con rõ ràng không chịu nể mặt Bách Mộng Dao, khi Bách Mộng Dao đụng tay vào người nó, nó liều mạng chui vào trong lòng Trang Duệ, hơn nữa còn nghiêng đầu dùng chiếc miệng có hàm răng chưa mọc ra bao lâu để liều mạng cắn tay nàng, trong cặp mắt tinh khiết lại có chút hung hăng.

- Chó xấu, không cho ôm thì thôi.

Bách Mộng Dao mất mặt và tức giận ngồi xuống đối diện với Trang Duệ, nhưng ánh mắt của nàng vẫn nhìn chằm chằm vào con chó nhỏ.

- Mở mắt rồi sao? Có lẽ sẽ sống sót, Trang Duệ, trở về Bành Thành, cậu cứ ném con chó nào vào tiệm thú cưng của tôi, dù thế nào cũng mang về từ Tây Tạng, sẽ bán có lời đấy.

Lưu Xuyên thấy con chó Chow Chow đã mở mắt thì biết rõ đã qua thời điểm nguy hiểm, hắn chui ra sau chiếc xe Hummer rồi lật tới lật lui. Một lúc sau hắn quay lại, trong tay cầm theo một cái bình, càng khoa trương chính là còn có một túi sữa bột của em bé, hơn nữa còn có cả núm vú cao su.

Trang Duệ thật sự ngây người ra:

- Lưu Manh, cậu mua thứ này khi nào? Sao tôi không biết?

- Hì hì, tôi đã sớm chuẩn bị, đến đây là mua chó con, nhất định sẽ là chó chưa dứt sữa, không cẩn thận thì đưa chúng về Bành Thành sẽ chết đói mất.

Lưu Xuyên dùng giọng dương dương tự đắc để khoe khoang, sau đó hắn lấy nước đun sôi từ trong chiếc máy đun nước ở bên cạnh để pha sữa bột, động tác rất thành thạo.

- Rất tốt, rất tốt, Lưu Manh, sau này nếu cậu có con thì chính mình làm mẹ luôn là được, cũng không làm phiền Lôi Lôi.

Trang Duệ dùng giọng chọc ghẹo cười nói, Lôi Lôi đang lái xe phía trước, thiếu chút nữa nàng đã vứt bỏ tay lái để tìm đến tính sổ Trang Duệ, nhưng Lưu Xuyên lại dõng dạc,

- Tất nhiên rồi, tôi đây ngoài chuyện sinh con là không làm được, thứ gì cũng làm tốt cả.

Hai kẻ dở hơi trêu chọc nhau cười ha hả trên xe, con chó nhỏ trong lòng Trang Duệ cũng giống như cảm nhận được mọi người nói về mình, nó dùng những móng vuốt của mình để khó khăn leo lên vai Trang Duệ, ánh mắt ôn tồn, khẽ lè lưỡi liếm mặt hắn, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.

Phụ nữ luôn cảm thấy có hứng với động vật, Tần Huyên Băng ngồi ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được, nàng mở miệng nói:

- Trang Duệ, có thể...Có thể cho tôi ôm nó một chút được không?

Trang Duệ nghe Tần Huyên Băng nói như vậy thì lấy con chó từ trên vai xuống, khẽ vuốt đầu nó, sau đó đưa cho Tần Huyên Băng. Tiểu tử kia giống như biết được tâm ý của chủ nhân, lần này cũng không nhe răng há miệng phản đối, chỉ là nằm trong lòng Tần Huyên Băng nhưng có chút vô tình, hai mắt nhỏ vẫn nhìn về phía Trang Duệ. Dù là như vậy thì Bách Mộng Dao vẫn cực kỳ hâm mộ, nàng nói hắn rõ ràng là bất công.

- Này, mẹ đến rồi đây.

Lưu Xuyên lúc này đã pha sữa xong, hắn cảm thấy nhiệt độ đã phù hợp, vì vậy mà cầm bình sữa đến trước mặt Tần Huyên Băng, rõ ràng muốn làm mẹ của con chó nhỏ kia.

Nhưgn lúc này con chó nhỏ rõ ràng không nể mặt Lưu Xuyên, miệng nhỏ ngậm chặt, căn bản không chịu cắn núm vú cao su.

- Để cho tôi.

Tần Huyên Băng tiếp nhận bình sữa, không ngờ con chó vẫn không chịu bú, tuy ánh mắt nhìn chằm chằm vào bình sữa nhưng mũi thì chau lại, miệng nhỏ vẫn không chịu mở ra. Nàng cũng phải chịu thua, chỉ có thể trả lại vào tay Trang Duệ.

- Đại Xuyên, phía trước có dân chăn nuôi, có rất nhiều trướng bồng.

Lôi Lôi đang lái xe chợt hô lên, di dời lực chú ý của mọi người khỏi con chó nhỏ. Lúc này chiếc xe việt dã phía trước đã dừng lại, con Ngao lông vàng cũng chợt gầm lên cực kỳ dã khí, âm thanh không cao nhưng cực kỳ có lực xuyên thấu, khi tiếng gầm của nó vang lên thì tiếng chó sủa vang lên khắp nơi, đám chó tập trung về phía con chó Ngao.

Chỉ sau vài phút ngắn ngủi thì hơn mười con có Tây Tạng có thể trạng cao lớn tụ tập đến bên cạnh con Ngao lông vàng, còn có vài con chạy đến sủa ầm lên với hai chiếc xe, tất cả đều bị con Ngao cắn cổ lôi về. Vài chục con chó Tây Tạng và một con Ngao lông vàng cùng chen chúc quay về trướng bồng.

Đây là nơi tụ tập của hơn ba mươi hộ chăn nuôi du mục, đến nay vẫn bảo lưu truyền thống của dân du mục, có khoảng năm sáu chục trướng bồng làm cho khu vực này giống như một thôn dân nhỏ. Hai chiếc xe dừng lại ở khu vực biên giới của trướng bồng, tất cả mọi người đều xuống xe, Chu Thụy cầm trong tay một khối da sói được cuộn lại, trong lực Lưu Xuyên thì ôm bảy tám chai rượu, đây là lễ vật cho chủ nhân nơi đây, là lời căn dặn của Chu Thụy.

Vừa rồi Lưu Xuyên còn định mang cả thịt chó sấy xuống nhưng bị Chu Thụy cản lại, đối với dân du mục thì chó chính là người bạn tốt, thậm chí người ta cũng không cho phép ăn thịt chó, những nhà sinh nhiều chó con nếu không nuôi nổi thì đều mang đi xa vứt bỏ, căn bản sẽ không giết ăn thịt. Nếu Lưu Xuyên mang thịt chó ra, sợ rằng dân Tạng ở đây sẽ trở mặt thành thù mất.

- A Mụ Lạp ơi, Đa Khởi của chúng ta đã quay về, A Mụ Lạp ơi...

Khi đến gần trướng bồng thì một cô gái tám chín tuổi thấy con chó Ngao lông vàng, nàng ôm lấy nó cực kỳ thân mật, trong miệng còn liên tục hô lên cái gì đó, nhưng sau khi thấy đám người Trang Duệ thì nàng chợt dừng lại, chỉ dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn những vị khách lạ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất