- Khục khục, mọi người im lặng một chút, trước tiên tôi sẽ nói về chuyện tàng bảo đồ một chút, lúc ấy tôi có được hai phần tàng bảo đồ, nội dung phía trên không giống nhau, tôi chỉ tìm tòi được một nơi, đạt được bảo tàng của Klaus này. Bởi vì một ít nguyên nhân tiếp tế, ta không có thời gian sưu tầm cái tàng bảo đồ còn lại, cho nên đối với bảo tàng kia có bảo tàng hay không, đầu tiên tôi muốn thanh minh, tôi chỉ có thể bảo chứng tính chân thật của tàng bảo đồ, nhưng cũng không khẳng định là trong đó có bảo tàng hay không! Bởi vì này lần thám hiểm này công tác chuẩn bị chưa đủ, cơ hồ có thể chết trong quá trình tìm kiếm, ánh hưởng tới người tìm rất lớn, ta không muốn lại đi tới chỗ kia một lần nào nữa, nhưng cũng không muốn bảo tàng bị chôn vùi, cho nên mới làm ra quyết định bán tàng bảo đồ!
Trang Duệ nói ra những lời này, đại bộ phận đều là nói thật, nhưng trên hoang đảo kia còn bảo tàng hay không, đáp án dĩ nhiên là khẳng định, lông chim thì có, trân châu và tiền vàng rải rác, có lẽ còn thừa lại mấy đồng, mà những vật trân quý như trước mặt, tuyệt đối là không có.
Sở dĩ Trang Duệ làm ra quyết định đấu giá tàng bảo đồ, cũng là muốn di chuyển lực chú ý của đám đông, bởi vì một khi hội nghị này diễn ra, giống truyền thông tập trung trên người mình, đây là chuyện Trang Duệ không muốn nhìn thấy.
Lần hành trình thám hiểm này, nguyên nhân chủ yếu là do Mục Tháp đặt bom máy bay, tuy bạn thân đã đi gặpThánh Allah, nhưng chưa từng có người nào liên tưởng tới bản thân mình, Trang Duệ cũng không muốn lại đi tìm đám người điên ở Châu Phi lần nào nữa.
Bán tàng bảo đồ, lực chú ý của giới truyền thông sẽ tập trung lên chuyện sau đó, mà bảo tàng hải tặc trong bảo tàng Định Quang, cũng hấp dẫn ánh mắt các nơi trên thế giới, mà mình có thể ẩn ở sau màn.
Về phần người mua tàng bảo đồ có tìm được bảo tàng hay không, vậy thì không liên quan đến Trang Duệ đồng học, dù sao bản đồ là thật, là ngươi vận khí không tốt, không tìm thấy cũng không liên quan tới Trang Duệ, bởi vì trước đó hắn đã tuyên bố rồi, dù sao tất cả đều bị hắn lấy sạch sẽ.
- Trang tiên sinh, đối với sự vô tư của ngài, tôi tỏ vẻ khâm phục, nhưng ngài có thể cam đoan là người có được tàng bảo đồ, có thể không bị người khác quấy nhiễu, có thể tìm được địa điểm bảo tàng trước tiên hay không? Phải biết rằng, nếu như đấu giá theo lời ngài nói, nói cách khác, đạt được tấm tàng bảo đồ này, là có trả giá?
Nghi vấn này là vị phó hội trưởng của hiệp hội mạo hiểm thế giới, nếu như Trang Duệ công khai tọa độ hải đảo, như vậy tất cả người trên thế giới sẽ tiến hành tìm kiếm, ý nghĩa của tàng bảo đồ không lớn.
Bản thân phó hội trưởng chính là một vị thương nhân thành công, thân gia hàng tỷ, mạo hiểm tầm bảo là chuyện điều hòa không thể thiếu của hắn, cho nên hắn đối với tấm tàng bảo đồ của Trang Duệ, hứng thú là cực kỳ nồng hậu.
Trang Duệ nghe vậy sững sờ một chút, quyết định này của hắn là tạm thời làm ra, nhưng chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này, lập tức tự định giá trong lòng, đáp:
- Vị tiên sinh này nói rất đúng, đấu giá sẽ tiến hành, nhưng ta có thể hứa hẹn, vị trí tọa độ của hải đảo, sẽ được công bố sau ba tháng khi kết thúc đấu giá. Hơn nữa với tư cách là người đạt được tàng bảo đồ trước tiên,vì tỏ vẻ thành ý, ta cũng sẽ đem đem địa điểm tàng bảo đồ, nói cho người đạt được tàng bảo đồ, cũng cho phép hắn chụp ảnh địa điểm giấu tàng bảo đồ, để cho vị bằng hữu đó có thể xác minh tính xác thực. Nhưng có một điểm ta cần phải nhắc lại, tấm bản đồ thứ hai có bảo tàng của Klaus hay không, ta không cách nào bảo chứng!
Trang Duệ nói ra lời này đúng là có thành ý, ba tháng sau khi đấu giá sẽ công bố địa điểm, đủ cho người nắm giữa bảo đồ đi thăm dò và khai quật bảo tàng, hơn nữa nguyện ý cung cấp địa điểm giấu bảo tàng, cũng nói rõ trong lòng Trang Duệ không có quỷ.
- Trang tiên sinh nói đúng, không có người nào có thể cam đoan Klaus năm đó, có đem bảo tàng phân ra làm hai mà giấu đi không a.
Nghe được Trang Duệ nói thế, vị phó hội trưởng kia tương đối thỏa mãn, đối với nơi đó có bảo tàng hay không, hắn cũng không thèm để ý, hắn quan tâm chính là lúc tìm kiếm bảo tàng, cái loại cảm giác kích thích kinh tâm động phách trong quá trình tìm kiếm.
Có Trang Duệ ném bảo đồ ra, vấn đề đằng sau, cũng có chút qua đi.
Nửa giờ qua đi, Hoàng Phủ Vân tuyên bố chấm dứt hội nghị lần này, không đợi các phóng viên rời khỏi, bên ngoài nghe được tin tức Trang Duệ công bố tàng bảo đồ, lập tức chen chúc mà vào.
Những học giả từ các nơi trên thế giới tới đây, đều tới tham gia vì hội nghị học thuật, đồng thời rất nhiều người bản thân cũng là phú hào, đối với cái tàng bảo đồ có bảo tàng này hay không, đều có hứng thú rất mạnh.
Nhưng Trang Duệ lần đầu tiên triệu tập hội nghị học giả từ khắp nơi trên thế giới này đã có danh khí thật lớn, làm cho Chu giáo sư cũng cả kinh, trước tiên là tiểu hội nghị công bố kho báu và hai bức tàng bảo đồ, sau đó là tiến hành công tác xem xét.
Trang Duệ cũng không sợ những người này sẽ nhớ kỹ vị trí uống éo bảy tám lần của bảng đồ, cho dù nhớ kỹ cũng không thể biết phương vị của đảo hoang, cho nên hắn vẫn cam đoan đấu giá với tính công bằng.
Không hề nghi ngờ, sau hơn nửa tiếng xem xét, hai bức tàng bảo đồ bằng da cứu này, được các vị chuyên gia đánh giá là chính phẩm, hơn nữa còn ký tên lên giấy chứng nhận xem xét nữa.
- Cái đồ chơi này cũng là đồ cổ a, có nên giữ lại hay không, đấu giá làm gì?
Cầm giấy chứng nhận xem xét bỏ vào trong hộp đựng hai tấm tàng bảo đồ, trong lòng Trang Duệ suy nghĩ lan man.
Nếu như không phải vì hòn đảo hoang có thể ngăn cản tất cả tín hiệu thông tin, thậm chí Trang Duệ suy nghĩ lúc mình quay lại, khai khác làm nơi du lịch.
- Trang tổng, tiến hành đấu giá có quá vội vàng hay không? Ngài thả tin tức ra, điện thoại của ta vang lên không ngừng, cũng là cầu được tham giá đấu giá đấy!
Trang Duệ vừa mới từ trong phòng hợp đi ra, đã bị Hoàng Phủ Vân ngăn chặn, vừa rồi hắn bị điện thoại làm cho váng đầu, không chỉ có người nước ngoài, ngay cả trong nước cũng có không ít phú hào gọi đến, đều cảm thấy hứng thú với tàng bảo đồ của Trang Duệ.
Trang Duệ liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói ra:
- Ta cũng không phải đang di họa Giang Đông sao? Để cho người khác nhớ thương thì có gì tốt, Hoàng Phủ huynh, nổi danh cũng phải có chừng mực, không thể quá cao điệu!
Hoàng Phủ Vân vẫn có chút không cam lòng, khuyên nhủ:
- Vạn nhất bào tàng có thật, chẳng phải chúng ta thiệt thòi sao? Trang tổng, bằng không thì hủy bỏ đi, chúng ta tự đi khai quật không tốt hơn sao?
- Người không thể quá tham, Hoàng Phủ huynh, làm theo an bài của ta!
Trang Duệ cười cười, có bảo tàng hay không hắn biết rất rõ, nhưng nghe lời của Hoàng Phủ Vân nói, trong nội tâm của hắn có chút không bình an, hình như có chuyện gì, bị chính mình lãng quên. Text được lấy tại Truyện FULL
- Bà mẹ nó, thiếu chút nữa xảy ra vấn đề lớn rồi!
Đột nhiên Trang Duệ nhớ tới một chuyện, hung hăng vỗ đùi, vội vàng hô lên, nói với Hoàng Phủ Vân:
- Hoàng Phủ huynh, ngươi nói cũng đúng, hiện tại đấu giá tàng bảo đồ, có rất nhiều người cũng không biết, chúng ta không thể đạt được lợi ích lớn nhất, như vậy đi, đấu giá tàng bảo đồ sẽ định lại trong một tuần sau, sẽ do đấu giá hội chuyên nghiệp chủ trì!
- Thôi đi pa ơi, bây giờ không phải đấu giá sao? Được rồi, ta vẫn chưa nói, ta đi an bài!
Hoàng Phủ Vân bĩu môi, trong suy nghĩ của hắn, Trang Duệ đem tọa độ và bản đồ giao cho hắn là tốt nhất, do hắn dẫn đội, lại tiến hành một lần thám hiểm làm chấn động giới khảo cổ học của thế giới một lần nữa.
Hoàng Phủ Vân đi ra ngoài nói quyết định của Trang Duệ, mọi người cũng hiểu được, dù sao bản thân Trang Duệ nguyện ý xuất tàng bảo đồ, đã là chuyện rất khó được, người khác muốn đem lợi ích lớn nhất hóa, có thể hiểu được.
Nhưng không ai phát hiện, lúc này Trang Duệ đã đem chuyện giao lưu học thuật, toàn quyền ủy thác cho Chu giáo sư, để cho hắn đối phó với các chuyên gia thế giới, mà Trang Duệ, đã lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà bảo tàng, trở lại nhà cấp bốn.
...
- Bành Phi, việc này ngươi phải đi một chuyến, thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn!
Tìm đến Bành Phi, Trang Duệ trực tiếp nói chuyện xảy ra một lần, hắn muốn Bành Phi lập tức đi tới hải đảo một lần nữa, giúp hắn đi xử lý vấn đề Mục Tháp.
Lúc trước Trang Duệ hảo tâm, chôn Mục Tháp trên bờ cát, dấu vết chôn cất tuyệt đối không tránh khỏi con mắt của các nhà thám hiểm chuyên nghiệp, nếu như thi thể Mục Tháp bị móc ra, chỉ sợ bản thân mình phải nhận tội danh mưu sát.
Trang Duệ đối với chuyện này hối hận không kịp, sớm biết như vậy đã ném thi thể Mục Tháp xuống biển rồi.
- Trang ca, yên tâm đi, ta sẽ đi, trước tiên ta sẽ ngồi máy bay đi tới quần đảo Virgin, sau đó thuê thuyền ra biển, thời gian ba bốn ngày đủ làm chuyện này rồi!
Bành Phi nghe xong là việc này, lập tức đáp ứng, hắn và Trang Duệ ai cũng không nghĩ tới, ngày sau vẫn còn có người trèo lên hòn đảo thần bí kia!
- Đem điện thoại vệ tinh đến, tùy thời giữ liên lạc với ta, mặt khác bảo Hách Long đi cùng ngươi, trên đường có chiếu ứng.
Biển cả mênh mông, có rất nhiều nguy hiểm khó mà đoán trước được, nếu như không phải quan hệ thật lớn, Trang Duệ cũng không muốn Bành Phi đi thêm một chuyến này nữa.