Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 4 - Chương 145: Gặp mặt kẻ thù

Đêm đã khuya, chim rừng xẹt qua ngọn cây, chân quắp chặt một mẩu thịt thối, xa xa vang vọng tiếng vó ngựa gõ lên mặt băng dày đóng lớp đã ngàn năm, âm thanh đều đặn nhưng chói tai như tiếng búa đập vào huyệt thái dương. Gió từ đằng xa thổi lại, mang theo không khí khô ráo và giá rét đến cực cùng. Thời tiết càng lúc càng lạnh, gió Bắc như mãnh hổ đã phát điên, suốt ngày gào rú không ngừng.

Sở Kiều ngồi trên lưng ngựa, rụt cổ vào phần lông dày viền quanh cổ áo, nhẹ liếm đôi môi khô nứt. Nàng đứng nhìn doanh trại thấp thoáng ánh đèn ở xa xa, không tiến thêm bước nào.

Không biết qua thêm bao lâu, cuối cùng Sở Kiều tung mình nhảy xuống, cảm nhận được da mặt đã lạnh cóng, nàng giơ tay chà xát một chút làm ấm rồi dỡ bao hành lý khỏi lưng ngựa, lấy đồ dùng cần thiết, sau đó bắt đầu gom củi nổi lửa.

Cùng lúc đó, bên trong doanh trại đông đúc cách đó không xa, khói bếp cũng bắt đầu bốc lên.

Rèm chủ trướng được đẩy nhẹ ra, A Tinh đầu đầy tuyết bước vào, nhìn thấy một tướng lĩnh trẻ tuổi đang đứng cạnh Yến Tuân nhỏ giọng hồi báo gì đó thì sắc mặt nhất thời lộ vẻ khó chịu.

Yến Tuân thoáng liếc nhìn A Tinh, ánh mắt vô cùng lãnh đạm, nhìn không rõ tâm tình, hắn vẫn lẳng lặng chăm chú lắng nghe người nọ nói, thỉnh thoảng còn gật đầu.

A Tinh lúng túng đứng ở cửa, mặt hơi hồng hồng, hồi lâu sau mới rốt cuộc cố ý ho khan một tiếng rồi nói to: “Điện hạ, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo.”

Làm như bây giờ mới phát giác ra sự có mặt của A Tinh, Yến Tuân ngẩng đầu lên lãnh đạm nhìn hắn, nhàn nhạt cất giọng: “Ra ngoài chờ đi.”

Mặt A Tinh càng thêm đỏ ửng, hắn tức giận liếc nhìn người bên cạnh Yến Tuân, thấy người nọ đột nhiên hơi khom lưng, dáng vẻ hết sức cung kính và khiêm tốn, nhìn thấy hắn đi vào mà đuôi mắt cũng không nhướng lên thì lòng nhất thời đầy hỏa khí. A Tinh thấp giọng đáp lời rồi lập tức quay người đi ra khỏi lều, gót giày giẫm mạnh lên mặt đất kêu thành tiếng.

Không khí ngoài lều rét căm căm, gió Bắc rít gào cuốn tuyết bay mịt mù, A Tinh đứng trước cửa lều, thị vệ nhìn thấy hắn cũng không nói tiếng nào, chỉ lãnh đạm hành lễ một cái xem như đã chào hỏi. Trong lòng A Tinh đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu, hắn bây giờ chẳng còn nhận ra ai trong cấm vệ quân nữa rồi, chức trưởng đội cấm vệ của hắn xếp xó đi thì hơn.

Không biết đã qua bao lâu, A Tinh không ngừng đi qua đi lại nhưng vẫn bị lạnh cóng. Hắn đang xoa xoa tay hà hơi sưởi ấm thì chợt thấy cửa lều lay động, một quan quân trẻ tuổi vận quân trang thẳng thớm màu xanh đậm, diện mạo anh tuấn từ bên trong đi ra.

A Tinh cố ý ho khan hai tiếng rồi ra sức nhổ một bãi đờm, vừa vặn rơi trúng mũi giày của gã quan quân kia. Người nọ nhất thời dừng bước, chậm rãi quay đầu lại thì đúng lúc đụng phải ánh mắt khiêu khích của A Tinh. Sắc mặt không hề đổi, chỉ có ánh mắt thoáng trở nên tối tăm, tròng mắt khẽ động, người nọ vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, xoay người tiếp tục rời đi, nhanh chóng biến vào trong bóng đêm mịt mù.

“Đồ hèn nhát!” A Tinh lớn tiếng mắng, “Thảo nào từng là đào binh!”

Màn đêm sâu thẳm, dõi mắt nhìn theo đến khi không còn thấy bóng dáng người nọ, A Tinh hừ thêm hai tiếng rồi mới xoay người vào lều.

Yến Tuân đang chong đèn xem xét bản đồ, nghe thấy tiếng chân A Tinh đi vào cũng không hề ngẩng đầu lên, chỉ trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

A Tinh nhanh chóng định thần lại, vội vàng nói: “Điện hạ, cô nương vẫn còn theo ở phía sau, trời lạnh như thế này, cô nương không có lều qua đêm, liệu…”

“Cái gì?” Yến Tuân ngẩng đầu lên, mày kiếm khẽ nhíu, hai mắt tối đi, giọng rất thấp nhưng âm điệu lại kéo dài, rõ ràng xen lẫn ý không vui, “Không phải ngươi nói nàng đã trở về rồi sao?”

A Tinh gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Thưa phải, thuộc hạ có tận mắt nhìn thấy cô nương quay đầu ngựa trở về Bắc Sóc, ai ngờ đến tối cô nương lại thúc ngựa đi theo.”

“Lũ vô dụng!” Yến Tuân ném tấm bản đồ lên ghế, tức giận nói: “Một đám trai tráng mà ngay cả một người cũng trông chừng không được!”

A Tinh uất ức cúi thấp đầu, không nói tiếng nào nhưng trong bụng lại nhủ thầm: Nhưng người nọ là tim can của ngài, chúng ta sao dám động thủ hay trói lại đưa về? Nàng ngoài miệng đã hứa chỉ đưa một đoạn rồi sẽ trở về, ai biết lại đi theo đến tận đây chứ.

Yến Tuân xoay người cầm lấy áo lông treo trên giá, khoác vào dợm bước ra ngoài.

A Tinh nhìn thấy thì vui mừng, vội vàng dẫn đường, vừa đi vừa vồn vã nói: “Điện hạ, ngựa đã được chuẩn bị sẵn rồi. Chúng ta mau nhanh một chút, chậm nữa cô nương sẽ chết rét mất. Thuộc hạ nói chứ, điện hạ làm sao có thể bỏ mặc cô nương được. Bắc Yến chúng ta, ngoại trừ điện hạ thì cô nương chính là người quan trọng thứ hai rồi. Cô nương là người cùng điện hạ đồng cam cộng khổ từ thời còn ở thành Chân Hoàng, đám sói mắt trắng kia sao có thể so sánh chứ? Thuộc hạ cũng biết…”

Song A Tinh còn chưa nói xong thì đột nhiên phát hiện phía sau không có ai đi theo, quay lại nhìn thì thấy Yến Tuân vẫn còn đứng trong lều. Ánh đèn chiếu lên mặt hắn để lại quang ảnh thoắt sáng thoắt tối, khiến người khác nhìn không thấu tâm tình hiện tại.

“Điện… điện hạ?” A Tinh thử nhỏ giọng gọi.

Yến Tuân vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt mơ hồ như khoảng không giăng đầy mây trên đầu, cuối cùng hắn thả cánh tay đang buộc dây lưng xuống, bình tĩnh nói: “Mau dẫn hai mươi cấm vệ đi đón nàng.”

“Dạ?” A Tinh sững sờ há hốc miệng, hỏi lại: “Điện hạ không đi sao?”

Yến Tuân không đáp mà xoay người lại, chậm rãi cởi áo choàng ra, từ tốn đi đến trước thư án, ngón tay khẽ vuốt ve tấm bản đồ Bắc Yến khổng lồ trên bàn, thật lâu không nói lời nào.

Ánh đèn hắt lên lưng Yến Tuân, chợt trở nên sáng chói đến mức không ai có thể đến gần. Trong thoáng chốc, A Tinh đột nhiên thấy mắt như hoa lên, nhìn bóng lưng Yến Tuân mà chợt nhớ lại một buổi sáng nắng rực rỡ trong cung Thịnh Kim rất nhiều năm trước, hoàng đế Đại Hạ chậm rãi bước ra khỏi cung điện, hắn quỳ lẫn trong đám đông, đầu cúi sát đất nhưng vẫn len lén ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa đã bị long bào vàng rực phản chiếu ánh sáng kia làm cho hoa mắt.

“Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.” A Tinh đáp lời.

Trước khi rời đi, A Tinh còn nghe được tiếng nói trầm thấp của Yến Tuân truyền đến: “Sau này không có lệnh thì không được tự tiện tiến vào chủ trướng.”

Vị quân nhân trẻ tuổi im lặng gật đầu, ngữ khí không còn thoải mái gần gũi như trước, quy củ đáp:“Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.”

…………………………………………………………………………………….

Lúc Sở Kiều theo A Tinh tiến vào doanh trại thì Yến Tuân đã đi ngủ. Nàng đứng nhìn chủ trướng đã tắt đèn của Yến Tuân mà thoáng sững sờ.

Phong Trí chạy đến, co ro nói: “Điện hạ đi đường cả ngày nên chắc đã mệt lắm rồi.”

“Ừ.” Sở Kiều gật đầu, ngữ khí không lộ bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào, chỉ lẳng lặng nói: “Vậy ta trở về trước đây.”

Đi vào doanh trướng dành cho mình, tay chân Sở Kiều đã tê cóng vì lạnh. A Tinh gấp rút cho người mang nước nóng đến, tuy phần lớn binh sĩ không nhận ra Sở Kiều nhưng đều từng nghe qua chuyện về nàng, vì vậy dần tụ tập ở bên ngoài nhìn ngó càng lúc càng đông, cho đến khi bị A Tinh quát to thì mới tản ra.

Một lát sau, rèm doanh trướng bị đẩy lên, một cái đầu nhỏ thò vào, cười gọi: “Sở đại nhân!”

“Bình An?” Sở Kiều thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy Đỗ Bình An mặc quân phục tiểu binh đi vào. Mấy ngày không gặp, dường như cậu bé có cao hơn một chút. Sau khi chiến sự ở Bắc Sóc kết thúc, nàng liền bệnh liệt giường, vẫn chưa kịp hỏi thăm cậu, không ngờ lại được gặp cậu ở đây nên liền vội vàng hỏi: “Sao em lại ở đây?”

“Em đầu quân rồi.”

“Em? Đầu quân?” Sở Kiều sửng sốt, “Em mới bao nhiêu tuổi chứ?”

“Đại nhân chớ xem thường em, vừa rồi A Tinh tướng quân đã nói sau này Bình An sẽ là lính cần vụ của đại nhân đấy. Người có chuyện vặt gì đều có thể giao cho cho em đi làm.”

Lính cần vụ? Như vậy cũng tốt, ít nhất không cần phải ra chiến trường.

Sở Kiều mỉm cười xoa đầu cậu bé, nói: “Đi chuyển lời cho A Tinh, nói ta đa tạ hắn.”

“Tối nay A Tinh tướng quân không phải gác đêm, hôm nay là do Trình đại nhân đảm nhiệm.”

Sở Kiều khẽ nhướng mày, A Tinh là thân vệ của Yến Tuân, từ trước đến giờ là hộ vệ trung thành nhất, sao hôm nay hắn lại không canh gác? Nàng thắc mắc, “Trình đại nhân? Trình đại nhân nào?”

“Em cũng không biết.” Dù sao cũng vẫn còn nhỏ, Bình An chỉ cau mày đáp: “Em chỉ biết vị đại nhân kia họ Trình mà thôi.”

“Thế à?” Sở Kiều gật đầu, “Không còn sớm nữa, em trở về nghỉ ngơi trước đi.”

Bình An nhanh nhảu đáp lại rồi vui vẻ đi ra ngoài. Sở Kiều nhìn theo bóng lưng cậu bé, đột nhiên cảm thấy chua xót. Nếu là ở hiện đại, trẻ em độ tuổi này mỗi ngày chỉ phải đeo cặp đi học, gặp chuyện thì nhào vào lòng cha mẹ làm nũng khóc lóc, nhưng đứa trẻ này thì phải gánh trách nhiệm lo lắng cho muội muội, lăn xả thân mình vào chốn máu lửa.

Sở Kiều vốc nước trong chậu rửa mặt, nước khi nãy còn nóng hiện đã hơi lạnh. Nàng cởi giày ra, chân đã sưng tím vì cóng, đau nhói mỗi khi cử động. Xa bóp sưởi ấm qua loa xong, Sở Kiều hít sâu một hơi, ăn ít lương khô vừa được đưa đến rồi tựa người vào tấm chăn ấm áp, chợt trở nên bần thần.

Chuyện ngày đó vẫn còn là vách ngăn trong lòng hai người, cho dù nàng vẫn biểu hiện như thường cộng thêm Yến Tuân cũng nỗ lực vãn hồi, nhưng có nhiều thứ giống như đồ sứ, đã vỡ thì dẫu có sửa sang thế nào cũng không thể trở hình dạng ban đầu, nhiều lắm thì nạm thêm vàng khảm thêm ngọc che giấu, tạo cảnh hòa tình giả tạo mà thôi.

Nàng trở bệnh nặng hơn nên Yến Tuân đã dời ngày xuất quân lại sau hai ngày, cả ngày canh bên giường tự mình bưng nước đút thuốc cho nàng, thậm chí còn tự mình sắc thuốc, ân cần đến mức khiến những người xung quanh kinh hồn bạt vía. Thế nhưng, đến khi Sở Kiều nói ra ý định muốn đi theo, hắn vẫn kiên quyết cự tuyệt, vẫn đưa ra lý do không ai phản bác được.

Có điều, dẫu cho những lời đó nghe hợp tình hợp lý đến cỡ nào, trong đầu Sở Kiều vẫn không ngừng quanh quẩn câu hắn nói ngày đó, “Nếu lần sau bọn họ còn xúc phạm quân quy, ta tuyệt đối sẽ không khoan dung.”

Ý cảnh cáo trong câu này không cần nói ai cũng hiểu, nhưng ngoài ý đó ra thì nó còn mang tín hiệu gì khác nữa? Sở Kiều từng cảm thấy áy náy vì bản thân lại có ý nghĩ như vậy, từ khi nào mà nàng lại tràn đầy đề phòng với Yến Tuân đến thế? Trừ ngày đó ra thì từ trước đến giờ Yến Tuân luôn đối xử với nàng vô cùng tốt, tốt đến mức thỉnh thoảng ngẫm lại, nàng thậm chí còn tưởng rằng chuyện xảy ra ngày đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Thế nhưng, khi đại quân xuất phát, nàng đóng khôi giáp chỉnh tề, đứng ngăn ở trước cửa thành, quỳ xuống thỉnh cầu được gia nhập đội ngũ tham chiến, Yến Tuân đã nổi giận. Đó là lần đầu tiên Yến Tuân nổi giận với nàng một cách rõ rệt như vậy. Không hề tức giận mắng mỏ, hắn chỉ chăm chú nhìn nàng thật lâu, tựa như muốn xuyên qua thân hình mảnh khảnh của nàng tìm tòi thứ gì đó.

Cuối cùng, Yến Tuân chỉ nhẹ nhàng hỏi Sở Kiều một câu: “A Sở, muội đang không yên lòng cái gì vậy?” Vừa dứt lời, chẳng chờ câu trả lời hắn đã thúc ngựa đi lướt qua Sở Kiều, không hề ngoái đầu nhìn lại.

Chúng binh sĩ vây lấy Sở Kiều, muốn nàng lập tức trở về phủ. Nàng lẳng lặng nhìn theo thân ảnh dần rời xa của Yến Tuân, đột nhiên cảm thấy vô cùng thê lương.

Cái gì hắn cũng hiểu, cái gì hắn cũng biết, tâm tư hắn quả nhiên thâm trầm như vậy. Hắn hỏi nàng, nàng đang không yên lòng cái gì? Nhưng, còn hắn? Hắn thì đang không yên lòng chuyện gì vậy?

Cuối cùng, Sở Kiều vẫn đi theo đội quân. Đúng như lời Yến Tuân nói, nàng không yên lòng, đúng vậy, nàng quả thực không yên tâm, nàng sợ hắn sẽ nhân chiến trường hỗn loạn, âm thầm sắp đặt xóa sổ Tây Nam trấn phủ sứ.

Tây Nam trấn phủ sứ đánh cược mạng sống đi theo nàng, nàng không thể để bọn họ vô cớ chết đi như vậy.

Cứ cho là nàng đa nghi, nhưng Yến Tuân, nếu đã biết ta đang sợ cái gì, vì sao không thể cho ta một lời hứa? Hay là, huynh vốn không dám, và chuyện ta e ngại kia vốn đã nằm trong kế hoạch của huynh rồi?

Chậu than trong góc im lìm cháy, đây là than Bạch Lan nên không hề tỏa khói. Sở Kiều chăm chăm nhìn chậu than đang cháy cho đến khi hai mắt dần trở nên khô khốc. Bệnh còn chưa khỏi hẳn nhưng lại bôn ba đội tuyết đội gió cả một ngày, khó tránh khỏi mệt mỏi kéo đến như thủy triều, Sở Kiều tắt nến, chỉ mặc một lớp áo co ro cuộn mình trên giường, lẳng lặng ngủ.

Ánh trăng sáng rỡ bên ngoài rọi xuống trên mặt đất phủ tuyết phản chiếu lấp lánh, đối nghịch với bóng tối đen kịt trong trướng. Đồng tuyết mênh mông không một bóng cây, gió mặc sức thổi vù vù, dạ ưng trên không trung thi thoảng cất tiếng gào chói tai, phá tan bầu trời đêm yên tĩnh.

Không biết đã qua bao lâu mà trong trướng vẫn còn tối, đột nhiên cảm thấy dưới chân lạnh như băng, Sở Kiều khẽ nhíu mày, sau đó chợt ngồi bật dậy, lạnh lùng quát lên: “Ai?”

Trong bóng tối, Sở Kiều mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh cao gầy đang ngồi ở chân giường. Nam nhân vận y phục bằng vải mềm, qua ánh sáng nhờ nhờ hắt vào từ cửa sổ có thể mơ hồ nhìn ra ngũ quan tinh xảo, hắn đang nhẹ nhàng cầm bàn chân bị tổn thương vì giá rét của nàng, bên mép giường có đặt một cái chén con, trong chén tỏa ra mùi thuốc nồng sực.

“Tỉnh rồi?” Yến Tuân lẳng lặng hỏi, sau đó đứng dậy thắp nến.

Ánh nến vàng ấm áp rọi lên khuôn mặt mang vẻ thanh tĩnh cùng ôn hòa của nam nhân. Vừa quay lại ngồi xuống giường, hắn giơ ngón tay thon dài chấm chút thuốc rồi cẩn thận xoa lên phần da chân nứt nẻ khô ráp của thiếu nữ, động tác dịu dàng như làn gió, chậm rãi xoa khắp ngón chân rồi chuyển đến lòng bàn chân nàng.

Yến Tuân không hề ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm như đầm nước lạnh, tĩnh lặng không chút gợn sóng, “Chân muội mỗi ngày đều phải được bôi thuốc, trong quân doanh không giống như trong phủ có nha hoàn hầu hạ. Ở đây nhiều sự vụ phức tạp, chớ nên cứ hễ có chuyện liền quên mất không để ý chăm sóc bản thân.”

Chất thuốc lành lạnh thoa lên da vô cùng dễ chịu. Chân Sở Kiều rất nhỏ nhắn xinh xắn, ống quần được vén cao để lộ một đoạn bắp chân trắng nõn. Yến Tuân một tay nắm mắt cá chân, tay còn lại bôi thuốc cho nàng, giọng đều đều như dòng nước chảy qua khoảng cách lúng túng ngượng ngập giữa hai người.

“Ừ, biết rồi.” Sở Kiều gật đầu, khẽ cắn môi, không biết nên nói gì khác mới phải.

Nhớ những năm còn ở thành Chân Hoàng, mỗi lần đến mùa đông chân nàng luôn bị nứt nẻ vì giá rét, sưng đỏ đến mức mưng mủ, lúc tệ nhất còn không đặt chân xuống đất được. Thời gian đầu không có thuốc, Yến Tuân hay dùng rượu xoa bóp chân cho nàng, thấy nàng bị đau đến muốn nghiến răng thì còn nói đùa hay là cứ uống cho thật say, khi đó sẽ không còn cảm giác đau nữa. Lúc đó, Yến Tuân cười đến hai mắt híp lại, mắt lấp lánh như ánh sao. Cho đến giờ, đêm ngủ nàng vẫn có thể thi thoảng mơ thấy hình ảnh đó, rõ ràng đến mức trong mơ nàng còn không nhớ được dáng vẻ hiện tại của hắn là ra sao.

“Nghỉ ngơi cho thật tốt.” Bôi thuốc xong, Yến Tuân cầm lấy chén thuốc, đứng dậy nói: “Ta đi trước đây.”

“Yến Tuân…”

Yến Tuân vừa quay người đi thì phát hiện góc áo của mình bị một bàn tay nhỏ trắng muốt níu lại, bàn tay rất nhỏ, ngón tay mảnh khảnh trắng như bạch ngọc. Nghe thấy giọng thiếu nữ, tim đột nhiên trở nên mềm nhũn, hắn quay đầu lại nhìn vào mắt nàng, lẳng lặng hỏi: “Chuyện gì?”

“Huynh đang giận ta sao?”

Yến Tuân nhìn nàng, rất điềm tĩnh hỏi ngược lại: “Muội nói xem.”

Sở Kiều nghẹn giọng, trong lòng có hơi buồn bực. Nàng mím môi, một lúc sau nói: “Ta không biết.”

Không gian chợt giảm nhiệt, hai người không ai nói gì, bầu không khí trở nên ngượng ngập. Yến Tuân đứng thẳng người, mái tóc đen nhánh rơi xuống sau lưng, hắn dùng đôi mắt đen bóng như hắc ngọc chăm chú nhìn Sở Kiều.

Cuối cùng, Sở Kiều ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên nhìn vào mắt Yến Tuân, lắc lắc ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Hãy để ta theo cùng, có được không?”

Yến Tuân đứng im một lúc thật lâu, chỉ nhìn Sở Kiều mà không nói lời nào, trong đầu xuất hiện vô vàn suy nghĩ khiến hắn nhất thời không nắm bắt được cảm xúc thật của mình. Chính quyền Bắc Yến lớn mạnh quá nhanh, hiện tại bọn họ giống như lội ngược dòng, đi mỗi bước đều phải hết sức thận trọng.

Nam nhân khẽ nhướng mày, im lặng ngẫm tới kế hoạch cùng chiến lược trong tương lai mình đã vạch sẵn, cẩn thận cân nhắc một chút rồi mới nói: “A Sở, muội có biết tai họa ngầm lớn nhất của Bắc Yến hiện giờ là gì không?”

Sở Kiều chỉ ngẩng đầu lên mà không trả lời, bởi nàng biết câu hỏi này không phải chờ nàng đáp. Quả nhiên, Yến Tuân tự hỏi rồi tự đáp: “Quân đội chia cắt, mạnh ai làm theo ý mình, thế lực của Đại Đồng Hành đã đâm rễ sâu tận nền tảng chính quyền, quân uy không vững, người nào cũng tận hiến chủ soái riêng biệt. Những điều này đều là điểm yếu trí mạng của Bắc Yến.

Yến Tuân đưa tay vén lọn tóc mai lòa xòa ở một bên má Sở Kiều ra sau tai, nói tiếp: “Những điều này nhất định phải được chỉnh đốn thanh tẩy sạch sẽ, dẫu có phải phải đổ máu thì bất kỳ chính quyền nào cũng phải đi qua con đường này nếu muốn đứng vững. Không có đúng hay sai, chỉ là tình thế buộc phải như thế, và ta không hy vọng muội bị cuốn vào con đường tanh mùi máu này, muội có hiểu không?”

Sở Kiều gật đầu, “Ta hiểu. Nhưng Yến Tuân, không nhất định phải lãnh binh, ta chỉ muốn ở cạnh huynh mà thôi.”

Nghe Sở Kiều nói, Yến Tuân rõ ràng thoáng hơi sửng sốt. Hắn vốn cho rằng Sở Kiều đuổi theo nhất định là muốn cầm quyền lãnh đạo Tây Nam trấn phủ sứ, bây giờ nghe nàng nói thì có hơi bất ngờ, trong lòng cảm thấy ấm áp, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vậy thì tốt.”

Yến Tuân thả tay Sở Kiều ra dợm đứng dậy, khoác thêm áo ngoài lên người, chuẩn bị rời đi. Sở Kiều nhìn hắn, đáy lòng đột nhiên sinh ra vài phần khổ sở, cắn môi nói: “Yến Tuân, huynh tin tưởng ta chứ?”

Yến Tuân dừng chân, không hề quay đầu lại mà chỉ thấp giọng đáp, ngữ khí đều nhẹ như bọt sóng biển liên tục lướt qua bờ cát mịn, hết đợt này đến đợt khác, “A Sở, ta chưa bao giờ nghi ngờ muội. Ta chỉ hy vọng có thể bảo vệ không để muội bị cuốn vào vòng thị phi này, chỉ thế thôi.”

Rèm cửa nhẹ nhàng được đẩy lên, bóng nam nhân nhanh chóng lướt ra ngoài, mất hút. Sở Kiều ngồi yên trên giường, trong lòng có đủ loại cảm xúc.

Đồng hồ nước nhỏ giọt tí tách, không gian tĩnh lặng như tờ, trong đầu Sở Kiều lại vang lên những lời thề của bọn họ rất nhiều năm trước, tuyệt không che giấu, vĩnh viễn thẳng thắn đối mặt, không được để bất kỳ hiểu lầm nào ngăn cách hai người. Chỉ tiếc, đó chỉ là mơ ước mà thôi. Trên đời, ai cũng có rất nhiều chuyện không thể không thể chia sẻ với người khác, nhất là với người mình yêu thương.

Nàng nên tin tưởng hắn? Thiếu nữ lặng lẽ cắn môi.

Không tin hắn thì nàng còn có thể tin ai?

Sở Kiều cố gắng thuyết phục bản thân, sau đó nằm xuống cố ngủ thêm một lát, nhưng vừa nhắm mắt lại hoảng hốt nhìn thấy cảnh hành hình trên quảng trường ngày đó, máu tươi vẩy ra đầy đất.

…………………………………………………………………………………….

Hành quân liên tiếp bảy ngày, vừa tiến vào quận Vu Dao thuộc địa phận sông Huyết Quy, đoàn quân liền dừng chân hạ trại ngay dưới một ngọn núi cao. Từ xa nhìn lại, đại quân hơn mười vạn vây kín lấy chân núi, lều trướng trùng điệp.

Sở Kiều từ bỏ quyền chỉ huy Tây Nam trấn phủ sứ là có nguyên nhân của mình. Sau trận chiến ở Bắc Sóc, danh vọng của Sở Kiều ở Bắc Yến đã vượt xa Yến Tuân, binh sĩ đều dùng nhiều mỹ từ ca ngợi nàng. Chưa kể, trong nhiều năm đi theo Yến Tuân, chiến công nàng lập được cũng không phải ít, bất giác nàng đã trở thành nhân vật số 2 ở Bắc Yến. Trong khi đó, Tây Nam trấn phủ sứ lại chính là nhân tố trực tiếp khiến Yến Thế Thành thất bại, thành ra cảm xúc của dân chúng Bắc Yến vô cùng phức tạp, vừa oán hận vì chuyện năm đó, vừa cảm kích bọn họ đã xả thân bảo vệ. Và loại tâm tình không ổn định này rất dễ bị người khác lợi dụng kích động.

Tây Nam trấn phủ sứ một lòng trung thành với Sở Kiều là chuyện thiên hạ đều biết, hễ nàng còn tiếp tục nắm quyền thì Yến Tuân sẽ mất hoàn toàn sự ảnh hưởng đối với đội quân này, bọn họ bất giác sẽ trở thành đội quân riêng không chính thức của nàng. Không bậc đế vương nào có thể chấp nhận chuyện như vậy, vì thế, Sở Kiều nhất định phải từ bỏ quân quyền trở về bên cạnh Yến Tuân. Như thế, nếu có biến cố, nàng sẽ ở vị trí trung lập, dễ dàng ăn nói can thiệp hơn. Bất kể là đối với Tây Nam trấn phủ sứ hay đối với chính nàng, an bài như vậy đều tốt hơn nhiều.

Ý tưởng của nàng vốn rất thỏa đáng, thế nhưng khi nhìn thấy chỉ huy tân nhiệm của Tây Nam trấn phủ sứ, nàng lại sững sờ không nói nên lời, chỉ có thể nhíu chặt mày, mắt lóe ánh lửa.

Gã tướng lĩnh trẻ tuổi mặc quân trang màu lam cười nhạt nhìn nàng, sau đó quy củ thản nhiên lên tiếng: “Sở đại nhân, đã lâu không gặp.”

“Trình tướng quân.” Nhãn thần trở nên lạnh lẽo như băng, Sở Kiều cười lạnh một tiếng rồi chậm rãi nói: “Sau lần từ biệt ở Bắc Sóc và cái chết thảm của tướng quân Tiết Trí Viễn, Trình tướng quân theo Hạ An tướng quân rời thành, ta còn tưởng đời này sẽ không còn cơ hội diện kiến tướng quân nữa chứ. Không ngờ hôm nay được gặp lại ở đây, thật khiến người khác mừng rỡ nói không nên lời.”

Trình Viễn nhếch môi mỉm cười, lãnh đạm nói: “Nhân sinh hà xứ bất tương phùng*, ta với đại nhân xem như cũng có duyên.”

*Đây là một vế của hai câu thành ngữ nổi tiếng “Hữu duyên thiên lý lai tương hội, nhân sinh hà xứ bất tương phùng”, ý chỉ trong đời con người ta thế nào cũng sẽ gặp được nhau, chỉ cần có duyên thì dù xa nghìn dặm cũng sẽ gặp mặt.

Sở Kiều hừ một tiếng rồi xoay người đi về hướng chủ trướng của Yến Tuân, vừa đi vừa lạnh giọng nói: “Hạ Tiêu, trông chừng đội ngũ, trước khi ta trở về thì không được cho phép bất kỳ kẻ nào chỉ tay năm ngón với Tây Nam trấn phủ sứ.”

“Rõ!” Hạ Tiêu lớn tiếng trả lời.

Gió lạnh phả lên khuôn mặt đỏ bừng vì giận của Sở Kiều.

Tiết Trí Viễn, cuối cùng cũng có cơ hội báo thù cho ngươi rồi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất