Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 5 - Chương 161: Trong ánh đèn mông lung

Ra khỏi Bạch Chỉ Quan sẽ chính là lãnh thổ Đại Hạ, tuy hiện tại đã là cuối đông nhưng thành Hiền Dương tọa lạc ở phía Tây Nam nên khí hậu vẫn rất ôn hòa. Lúc Sở Kiều ra khỏi cửa khẩu thì trời vẫn còn mưa.

Dãy núi xanh nhạt ở xa xa chìm trong màn mưa trắng xóa, dòng sông uốn lượn trôi lững lờ, hoàng hôn trên hoang nguyên đặc biệt đẹp, ánh sáng đỏ au phản chiếu trên mặt sông như dát hồng mọi vật. Chân trời thấp thoáng trăng non vừa nhú, gió nhẹ phe phẩy qua lại khiến thảm cỏ vàng rì rào như tiếng đại dương hát.

Đứng trên con đường dẫn đến thành Hiền Dương , Sở Kiều đột nhiên có hơi do dự không biết có nên vào thành hay không. Hơn mười năm qua cuộc đời nàng như một bức họa đơn sắc, tám năm đầu u ám như đêm không trăng, ba năm sau do máu tươi và vết đao vẽ thành. Hiện tại đột nhiên tháo bỏ mọi gông xiềng, nàng lại không biết nên đi đâu.

Mọi kích động ban đầu đã dần biến mất, thay vào đó là khí lạnh thanh tỉnh thần trí của nàng. Nếu thật như nàng nghĩ, thân phận hiện giờ của hắn sao có thể qua lại với người như nàng? Nàng đã mấy lần đẩy hắn vào hiểm cảnh, bây giờ lại muốn hại hắn mất tất cả sao? Còn nếu không như nàng nghĩ thì lời Lý Sách nói cũng chỉ ám chỉ là Yến Tuân muốn thả nàng đi sao?

Nhưng nàng bây giờ, cả dũng khí mở miệng hỏi một câu cũng không có.

Cuối cùng Sở Kiều vẫn quyết định lưu lại trong thành Hiền Dương, nàng thuê một khuôn viện nhỏ hẻo lánh, trước viện có mọc hai gốc liễu hiện đã trụi lá, thân cành khô vàng.

Thoáng cái đã qua bảy tám ngày, lại sắp cuối năm, trong thành Hiền Dương đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng lan tỏa khắp nơi. Chủ nhà ở sát bên thấy Sở Kiều một thân một mình thì đã hai ba lần muốn mời nàng cùng đón năm mới, nhưng lại bị nàng lịch sự từ chối.

Lại thêm ba ngày trôi qua, hôm nay là tết Nguyên Tiêu, sáng sớm có tuyết rơi lất phất, nhưng bông tuyết còn chưa chạm đất đã tan thành nước, tạo thành một tầng sương đọng trên lá cây. Đỉnh núi xa xa thì đã trắng xóa một màu, chân núi lại xanh rì, ngô đồng trong thành đỏ hơn cả màu nắng, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp.

Chủ nhà là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dáng vóc tròn trịa, mặt mày phúc hậu, dưới gối có một trai một gái, trượng phu là tiên sinh dạy học của một thư quán tư nhân trong thành, gia cảnh cũng coi như là khá giả. Đứa bé gái kia dường như rất thích Sở Kiều nên mỗi ngày đi qua nhà nàng đều nghểnh cổ nhìn vào trong, ca ca cô bé thấy vậy thì thỉnh thoảng làm bệ đỡ cho cô bé nhón chân qua bờ tường nhìn trộm một chút.

Khi đêm xuống, Sở Kiều ngại chủ nhà lại sang mời cơm nên đã ra ngoài từ trước.

Trời vẫn còn chưa tối hẳn, hoa đăng trên phố cũng chưa sáng mà trên đường đã hết sức tấp nập. Bốn phía đều là người qua người lại, hai bên đường đầy ắp gánh hàng rong, đồ ăn thức uống, đèn lồng đủ loại. Sở Kiều không thích chốn đông người nên chọn con phố vắng vẻ hơn mà đi.

Dịp lễ Nguyên Tiêu nên chúng phu nhân tiểu thư ngày thường ít lộ diện cũng líu ríu ra ngoài chơi, trên đường nhìn chỗ nào cũng dễ dàng thấy được mấy cỗ xe ngựa sang trọng. Từng chiếc từng chiếc chạy qua chạy lại bên người Sở Kiều, tiếng cười vui vẻ theo gió Nam ấm áp bay xa, tô thêm vẻ thanh bình.

Giữa đám đông ăn mặc tươi tắn đẹp đẽ, phục sức của Sở Kiều lại vô cùng đơn giản. Nhưng dù sao cũng là vải vóc trong hoàng cung Biện Đường, so với đồ thường dân dùng thì tinh xảo hơn nhiều, áo lụa màu hồng nhạt phối cùng la quần xanh nhạt thêu chìm hình hoa ngọc lan, xa xa nhìn lại, mỗi bước chân vô cùng uyển chuyển. Cộng thêm khí chất thanh tĩnh đặc biệt, một mình Sở Kiều đi lại trên con đường rợp bóng ngô đồng đã thu hút không ít ánh mắt của chúng thư sinh công tử đi ngang. Cũng có người muốn đến gần bắt chuyện, nhưng vừa đến trước mặt nàng thì lại do dự, cảm thấy khí chất lạnh lùng đạm mạc kia của nàng cũng không phải là giả, và chủ yếu là ánh mắt nặng nề xa xăm của nàng đã khiến bọn họ chùn chân, lúc bọn họ tỉnh lại thì nàng đã đi xa.

Trời bắt đầu tối, hoàng hôn tắt hẳn, trăng tròn nhẹ nhú, trời thưa thớt ánh sao, ánh trăng yếu ớt xuyên qua tán lá rải bóng lên đầu vai thiếu nữ.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Sở Kiều đến thành Hiền Dương. Ba năm trước, nàng dẫn binh chạy khỏi thành Chân Hoàng, gặp được hai huynh muội Triệu Tung và Triệu Thuần bị nạn giữa đường, sau vì hộ tống bọn họ mà bị đuổi giết, rồi ở tại nơi này bị bắt làm nô lệ cùng với Lương Thiếu Khanh, sau lại bị bán vào Chiêm phủ, nhưng nhờ thế mà tìm được ba tỷ muội Kinh Tử Tô.

Năm tháng trôi qua như nước, Triệu Tung nhiều năm không tin tức, vị hoàng tử năm đó hô phong hoán vũ nay đã sớm vì tàn tật phải rời khỏi chính trường Đại Hạ. Triệu Thuần thì còn thê thảm hơn, từng bước chìm sâu dưới bùn, nay không biết thân đã ở phương nào. Còn Kinh Tử Tô thì đã trở thành u hồn thời loạn mà không ai nhớ thương.

Sở Kiều khẽ nhếch môi, nụ cười của nàng rất nhạt, ý cười chưa đến đáy mắt đã tan biến như sương khói, chỉ còn lại bi thương vô bờ.

Có lẽ, chỉ có người như Lương Thiếu Khanh mới có được cuộc sống khoái hoạt, thế gian này, người hiểu quá nhiều, biết quá nhiều sẽ không bao giờ được vui vẻ.

Xa xa sáng rực ánh đèn lồng, đỏ xanh vàng tím đủ màu, lấp lánh chói mắt. Tiếng pháo đì đùng khiến đám trẻ con thích chí cười vang, người bán hàng rong cao giọng mời chào, các cô nương ăn vận xinh đẹp không ngừng cười nói khúc khích. Gió từ bờ hồ thổi đến, đường phố đông đúc nhưng Sở Kiều lại không cảm thấy được chút ấm áp nào.

Hội đèn đêm Nguyên Tiêu, đã là chuyện rất xa…

Sở Kiều quay đầu nhìn, ánh mắt như xuyên qua thời gian không gian dừng lại ở hình ảnh khi xưa. Chú ngựa con đỏ thẫm, bé gái mặc áo lông trắng tay cầm chiếc đèn hình thỏ cũng màu trắng, chậm rãi đi theo sau lưng thiếu niên. Thiếu niên quay đầu lại, ánh mắt của hắn rất điềm tĩnh cũng rất thanh lãnh. Lúc ấy, nàng cho rằng đó là một ánh mắt vô tình tàn nhẫn, không chút độ ấm, đôi con ngươi trong suốt tựa gương phản chiếu mọi thứ, ánh mắt luôn cao cao tại thượng, khinh thường nhìn xuống chúng sinh.

Nhưng bây giờ nhớ lại, nàng như nhìn được đến đáy mắt hắn, như có thể thấy chút tang thương luôn bị che giấu bên trong đôi con ngươi sâu thẳm kia…

Nếu như không có hội đèn đêm đó, không có pháo nổ làm chấn kinh ngựa của nàng, khiến nàng không bị chở ra ngoài thành, không cùng Yến Tuân lội tuyết một đêm… mọi chuyện liệu có thay đổi, không như bây giờ không?

Có lẽ là không. Nàng có lẽ vẫn nắm chặt cán đao quay đầu lại, hắn có lẽ vẫn phản bội lời thề của mình. Tất cả có lẽ vẫn theo vòng xoáy của số mệnh, không ai thoát ra được.

Nhưng ít nhất, nếu không có một màn bị thất lạc, hôm nay ký ức của nàng, đêm Nguyên Tiêu đó có lẽ không chỉ có một bóng lưng mơ hồ cùng một chiếc đèn hình thỏ trắng mà thôi…

Bất tri bất giác Sở Kiều đã đi một đoạn rất xa, đi đến trước một gốc cây vừa to vừa cao mọc bên bờ hồ. Nhìn thân cây cũng có thể đoán tuổi thọ tối thiểu ba bốn chục năm, trên tán lá buộc đầy vải đỏ cùng hình giấy đủ màu. Đây là mê tín của dân chúng nông thôn, bọn họ tin rằng trong mỗi gốc cổ thụ đều có thần cư ngụ, tuổi thọ cây càng lớn thì chức vị của thần càng cao. Cho nên gốc cây như thế này sẽ thường xuyên có dân chúng đến lễ bái, cầu xin mọi chuyện thuận lợi, người thân được bình an.

Sở Kiều đứng dưới tàng cây, đáy lòng chợt dâng lên một cảm xúc không rõ. Nàng không biết trên tàng cây có gì nhưng chỉ lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn thật lâu, hai mắt khẽ nheo, vẻ mặt không buồn không vui, tầm mắt tựa như muốn xuyên qua bụi thời gian tìm lại chuyện cũ.

Sở Kiều không biết, ba năm trước sau khi nàng bị Chiêm phủ mua đi, từng có một người cưỡi ngựa đi ngang nơi này. Hôm đó trời xanh mây trắng, nam nhân cũng lẳng lặng đứng dưới tàng cây này như nàng hiện giờ. Khi đó, hắn và nàng đã lỡ mất nhau.

Sở Kiều đưa tay lên ngựa, sờ vào ngọc bội giấu trong áo, đột nhiên trở nên thất thần.

Ngọc bội này là nàng đoạt được từ trên người Gia Cát Nguyệt khi hai người giao chiến trong quý phủ của thành thủ thành Ổ Bành. Sau khi phát hiện ra nàng giả mạo vũ cơ, hắn còn giơ tay hướng nàng đòi ngọc. Lúc đó, nàng còn đang tức giận nên thuận miệng nói đã ném vào trong hồ rồi, hại hạ nhân trong phủ bận rộn cả đêm ngụp lặn nhưng vẫn hoài công.

Ngày rời thành đi Bắc Yến, thần xui quỷ khiến nàng lại mang theo nó.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, ký ức tựa vẫn sáng trong tựa gương.

Quanh đi quẩn lại, thì ra dây mơ rễ má giữa hắn và nàng nhiều như vậy. Khoảng cách núi sông không thể cắt đứt, thời gian năm tháng cũng không, âm dương cũng không, chỉ có quốc thù nợ nước ngăn trở bọn họ mà thôi. Và nàng bây giờ, không có cả tư cách lẫn dũng khí đến gần hắn.

Thoáng chốc, trong đầu như có ngàn vạn suy nghĩ tràn vào, Sở Kiều nhắm hai mắt lại, vung tay ném ngọc bội lên ngọn cây.

Thế sự trêu ngươi, đến cuối cùng nàng và hắn vẫn chẳng là gì của nhau.

Khi Sở Kiều quay người chuẩn bị muốn rời đi thì bên tai bất chợt vang lên một tiếng *đinh* trong trẻo, như có thiếu nữ vừa đặt ngón tay thon dài của mình lên dây cổ cầm nhẹ khảy một tiếng, âm thanh êm tai ngân dài trong đêm, len lỏi vào tâm can người nghe. Nàng hốt hoảng xoay đầu lại, hai miếng ngọc sáng loáng tuột khỏi tán cây, vừa vặn rơi xuống trên tay nàng.

Chất ngọc trắng muốt, trơn bóng nhẵn mịn, cả hình thức và độ lớn đều giống hệt nhau, là một đôi ngọc bội song sinh.

Sở Kiều sững ra, máu trong tim như sôi lên, cảm xúc cuồn cuộn khiến tim nàng như muốn vỡ ra, cổ họng thít lại đau đớn, khóe mắt nóng bỏng mờ hơi sương. Nàng nhắm mắt lại, cố hết sức mới có thể đè ép cảm giác chua xót đang chực dâng trào.

Trong đầu như thấp thoáng thấy được một thân ảnh đứng dưới gốc cây. Nam nhân vạt áo phiêu dật, mày mục như vẽ, mang vẻ mặt khó tả bằng lời ném ngọc bội lên tán cây rồi thúc ngựa xoay người lại, chậm rãi rời xa gốc cổ cây cầu an này…

Hai mắt cay xè nhưng lệ vẫn không hề rơi, Sở Kiều im lặng đứng đó, mặc cho thời gian trôi qua. Ánh đèn lồng lấp loáng xẹt qua người, trên mặt hồ đông nghịt thuyền hoa lững lờ trôi, tiếng cười đùa của trẻ con văng vẳng bên tai nhưng nàng như vẫn còn trong mộng. Mãi đến khi một người bán đèn gánh hàng đi ngang qua, nàng mới giật mình tỉnh lại.

Vẫn màu đó, vẫn hình dáng đáng yêu, thật giống chiếc đèn nàng từng sở hữu. Sở Kiều lẳng lặng ngắm chiếc đèn, tầm mắt không hề dao động. Cho đến khi người bán hàng sốt ruột, nhướng mày hỏi: “Ta nói này cô nương, cô rốt cuộc có muốn mua hay không vậy?”

 

Sở Kiều hốt hoảng móc tiền ra trả rồi cầm chiếc đèn hình thỏ đứng giữa đường, bóng lưng đơn độc, vẻ mặt mờ mịt như một đứa trẻ bị lạc.

Dòng người không ngừng tuôn chảy trên phố, Sở Kiều thất thần đi giữa đám đông, bên cạnh đều là người người vui vẻ nói cười, tiếng trống tiếng chiêng vang vang. Con đường sáng rực ánh đèn lồng đủ màu, không gian pha lẫn vô số mùi hương, mùi thơm nức của thịt nướng, hương phấn son nồng nàn của chúng thiên kim tiểu thư, và cả mùi hàn mai mới nở. Đủ loại hoạt động vui chơi, thả hoa đăng, đoán đố đèn, xiếc tạp kỹ, ca múa nhạc, tất cả tạo thành một khung cảnh vô cùng vui vẻ náo nhiệt.

Sở Kiều nhìn thẳng phía trước, một mình len lỏi giữa dòng người qua lại, cẩn thận giữ chiếc đèn trong tay không để nó bị đụng hỏng.

Ánh đèn phù hoa hai bên đường phản chiếu lên mặt nàng, lộ rõ vẻ mặt cô tịch cùng thân ảnh đơn độc, khiến nàng như cách xa hình ảnh náo nhiệt xung quanh.

Có người nhìn thấy nàng nhưng cũng có người không có thời gian chú ý đến nàng, Sở Kiều cứ như vậy lặng lẽ đi trên phố, không hề để tâm đến càng lúc càng có nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình. Nàng cứ đi mãi về phía trước, nhưng cuối cùng vẫn không rõ bản thân đến cùng là muốn đi đâu.

Nến trong đèn rốt cuộc cũng cháy gần hết, ánh đèn hai bên đường cũng mờ dần, Sở Kiều đi đến bên bờ hồ, cẩn thận thả chiếc đèn xuống trên mặt hồ, nước hồ làm ướt mép váy nhưng nàng vẫn không bận tâm. Hàng liễu buông rủ chạm qua mặt ngưa ngứa, gió nhẹ chợt nổi lên, vô số cành liễu đong đưa tựa như dây xích, uyển chuyển quấn lên bờ vai nàng.

Gia Cát Nguyệt, cả đời này của ta phải nợ ngươi rồi. Nếu như có thể, kiếp sau xin gặp nhau đúng lúc hơn.

Ngón tay trắng muốt khẽ đẩy, chiếc đèn hình thỏ bập bềnh trôi ra xa theo gợn sóng lan tỏa, cuối cùng hòa nhập với biển hoa đăng trôi nổi giữa hồ.

Sở Kiều đứng dậy, hai mắt vẫn chăm chú nhìn ra giữa hồ. Gió đêm thổi lên mặt nàng, sắc lạnh như tên nhọn vừa xẹt qua tim nàng. Xung quanh tràn ngập sắc màu nhưng ánh sáng trong tim nàng lại như ngọn đèn đang trôi ra xa kia, nến hết đèn sẽ tắt. Nàng đã quyết định tự tay bóp nát hy vọng kia, lặng lẽ bao phủ thế giới của mình bởi một màu xám.

Thế rồi đột nhiên, một gợn sóng to chợt đánh về phía chiếc đèn bé nhỏ, con thuyền hoa đầu rồng rẽ nước lướt qua, mái chèo đảo mạnh khiến sóng càng to. Chiếc đèn nhỏ chao đảo dữ dội, chuẩn bị chìm xuống nước.

Chẳng rõ vì sao, trái tim đã chết lặng của Sở Kiều lại đột nhiên căng thẳng, nàng không tự chủ tiến lên, hàng mày khẽ nhíu như đang lo lắng cho chiếc đèn nhỏ.

Cùng lúc đó, một hoa đăng lớn hơn chợt trôi đến, vừa vặn móc phải hoa đăng của Sở Kiều. Hai chiếc đèn quấn vào nhau, xoay tròn vài vòng, hoa đăng to hơn đã ngoài ý muốn che chắn phần lớn sóng nước cho hoa đăng nhỏ. Cuối cùng, cả hai chiếc cùng nhau trôi về một bờ hồ yên tĩnh hơn. Chiếc đèn lớn kia cũng là đèn hình thỏ, một lớn một nhỏ dựa vào nhau, nhìn vô cùng hài hòa. Có đèn lớn cản bớt gió, chiếc đèn nhỏ dường như sáng hơn, dịu dàng chiếu sáng bờ hồ yên ả.

Sở Kiều khẽ thở phào, tuy biết rằng đèn cuối cùng cũng phải tắt, nhưng có thể sáng thêm được một lúc vẫn tốt hơn.

Hàng mày vừa nhíu chậm rãi giãn ra, Sở Kiều nhẹ thở ra rồi lơ đãng nhìn sang bờ hồ bên kia, bất giác nhìn thấy một thân ảnh luôn xuất hiện trong tâm trí suốt hai năm qua…

Cả người như bị điện giật, Sở Kiều sững sờ đứng chết trân. Dường như nàng vừa nhìn thấy hắn, gió đêm vẫn mềm mại như năm đó, thân ảnh áo trắng tinh khôi, tóc đen như mực, môi đỏ tựa son, ánh mắt sâu thẳm chỉ lẳng lặng nhìn đã lấn át toàn bộ hàng ngàn hàng vạn ánh đèn trong thế giới của nàng.

Thuyền rồng lại lững lờ lướt ngang, xuyên qua màn lụa đỏ thẫm bay bay trong gió, bốn mắt như xuyên qua khoảng cách thiên sơn vạn thủy tìm lại nhau. Trong khoảnh khắc, thời gian như đảo lộn, hình ảnh trước mắt và trong hồi ức như hòa làm một, hư hư thực thực.

Hắn cũng đang lẳng lặng nhìn nàng, trong tay cũng đang cầm một thanh gỗ treo đèn như nàng. Ánh mắt sâu thẳm như xuyên thấu mọi vật, mọi vui buồn tan hợp tựa như là chuyện của kiếp trước, vượt qua mọi khó khăn cách trở, cuối cùng đến nơi này, đọng lại trên ngọn hoa đèn sáng rực rỡ kia.

Trong một khắc, phía sau hai người như chợt bốc lên hàng vạn cột khói lửa máu tanh, soi rõ ánh mắt đang giao nhau của bọn họ.

Sở Kiều nhìn hắn bằng ánh mắt mà hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, hắn thậm chí cũng không biết phải nên dùng từ ngữ gì hình dung mới đúng. Giống như người đi trên sa mạc nhìn thấy ảo ảnh, giống như đứa trẻ bị lạc tìm lại được quê hương, như không thể tin nhưng lại chẳng nỡ rời mắt, khao khát nhưng lại biết làm thế nào cũng không có được. Đó là hơn sáu trăm đêm mong đợi, thế rồi kỳ vọng ấy lại bị tia nắng mặt trời đầu tiên của ngày hôm sau dập tắt.

Nàng hé môi tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời. Cánh môi hồng khẽ run rẩy, hé ra rồi lại mím chặt nhưng sau cùng lại cong lên thành một nụ cười rực rỡ. Ý cười còn chưa lan đến đáy mắt thì hai hàng nước mắt đã rơi xuống, thấm ướt đẫm khuôn mặt chứa chan tang thương xen lẫn mừng rỡ của nàng.

Thuyền rồng vừa tản đi, Sở Kiều đột nhiên nhấc chân chạy như điên về phía người mà nàng đã tránh né, từ chối cả đời. Trong lúc chạy, nàng bất giác không kìm nén được hoảng hốt trong lòng, sợ hãi đó chỉ là ảo ảnh tâm trí bản thân tạo ra mà thôi, chỉ cần đụng vào thì sẽ lập tức tan biến.

Thiếu nữ chạy cuống cuồng khiến người đi đường đều kỳ quái nhìn sang, nhưng nàng cũng không hề bận tâm. Vạt áo hồng nhạt tung bay theo mỗi bước chân, gió lướt qua hai tai, nàng chạy qua bờ hồ, xuyên qua rừng mai, băng qua cầu đá, vượt qua rặng liễu, lúc gần đến lại dừng chân thở hổn hển, cảm thấy tất cả như một giấc mộng phù hoa không chân thật khiến lòng người hoảng hốt.

Gia Cát Nguyệt vẫn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt thanh tĩnh như bao lấy cả người nàng, ẩn chứa sự thương tiếc nhàn nhạt.

Một đám đông đột nhiên đi ngang qua giữa bọn họ.

Sở Kiều đột nhiên sợ hãi, không giống như khi đối diện với cái chết, không giống như khi lưu lạc bốn phương, mười mấy năm qua, chỉ duy nhất hai lần tâm trí kiên định của nàng xuất hiện cảm giác khủng hoảng như thế này. Lần đầu tiên là khi hắn chìm xuống hồ băng sâu thẳm, lần thứ hai, chính là bây giờ.

Nàng liều lĩnh chạy đến nắm chặt vạt áo hắn, mặc kệ đám đông chen lấn thế nào cũng không buông tay.

Trên tay chợt truyền đến cảm giác nóng ấm, bàn tay nàng vừa được ai đó nắm chặt.

Trong ánh đèn rực rỡ, nàng tiến đến gần hắn hơn. Hắn cũng dùng hai tay mình che chắn cho nàng một không gian an tĩnh. Hai bên chen chúc người qua người lại, nàng cách hắn rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của hắn. Ánh mắt đen nhánh của nàng nhìn hắn chăm chăm, tựa như muốn hằn sâu lên mặt hắn.

Nước mắt bắt đầu trào ra, nàng cố trấn tĩnh nhưng vẫn không nhịn được run rẩy giơ tay ra, tựa như muốn chạm lên mặt hắn.

Mày kiếm sắc bén, ánh mắt cao ngạo thanh tĩnh không vương khói lửa, lạnh lùng nhưng luôn dõi theo nàng, đôi môi luôn nói lời cay nghiệt không như biểu hiện cao ngạo hờ hững bề ngoài của hắn…

Đáp án nàng vẫn tìm kiếm ngay ở trước mắt nhưng nàng lại cảm thấy toàn thân vô lực, trước ngực thít chặt. Dưới chân đột nhiên mềm nhũn khiến nàng chợt chao đảo.

Hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ eo nàng. Khoảnh khắc thân thể tiếp xúc, năm tháng tang thương như lại trôi qua trước mắt. Tiếng nấc bị đè nén rất lâu rốt cuộc bật khỏi môi Sở Kiều. Hắn siết nàng vào lòng, nước mắt của nàng rơi xuống trên ngực, xuyên qua lớp áo thấm ướt cả trái tim hắn.

“Sao lại gạt ta? Sao không đến gặp ta? Ta tưởng huynh đã chết…” Sở Kiều nghẹn ngào, toàn thân run rẩy từng hồi theo tiếng nức nở, không ngừng thổn thức, “Ta tưởng huynh đã chết…”

Gia Cát Nguyệt nhếch môi, vẫn không nói lời nào. Hắn đi ngàn dặm cũng không phải để mong gặp được nàng mà chỉ hy vọng có thể gần nàng hơn một chút.

Và cổ thành Hiền Dương chính là thành trì gần với Biện Đường nhất…

Đã mấy lần mở miệng nhưng vẫn không biết nên đối mặt với nàng như thế nào, tay chân cũng bất giác trở nên luống cuống, cuối cùng hắn áp chế hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ phức tạp trong đầu xuống, nhẹ vỗ vỗ lên lưng nàng, lấy lại thần sắc bình thản vốn có, cố ra vẻ không kiên nhẫn nói: “Đừng khóc nữa, ta vẫn chưa chết.”

 

“Chưa chết sao không biết đến tìm ta!” Sở Kiều đẩy hắn ra, nước mắt vẫn rơi lã chã, “Cũng không biết gửi thư sao?”

 

Ở trước mặt hắn, nàng chưa từng rơi lệ cũng chưa từng thất thố như hiện giờ. Trong thoáng chốc, mọi hiểm nguy gian khổ đều chợt tan biến như mây khói, vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết suốt hai năm qua cũng trở nên không đáng kể.

Gia Cát Nguyệt bá đạo đưa tay ra gọi nàng: “Lại đây.”

 

Sở Kiều quẹt nước mắt trên mặt, lần đầu tiên trong đời không muốn chống lại hắn, cả người nhào vào lòng hắn, vừa khóc vừa mắng: “Đồ điên này!”

 

Băng qua khoảng cách muôn sông nghìn núi cùng oán thù quốc gia, vượt qua ngăn trở của sống chết, khi bỗng nhiên quay đầu lại, người nọ đang đứng giữa ánh đèn mông lung.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất