Chương 11
Tiêu Lãng vẫn nghị chính như thường, Thái hậu vẫn nắm quyền.
Hai bên đối đầu nhau, gần như đã đến mức gay gắt. Mỗi lần đến, Tiêu Lãng đều than phiền với ta, lại vuốt ve bụng ta với ánh mắt đầy hy vọng: "Trẫm hy vọng biết bao, đó là một tiểu hoàng tử. Nguyên Dung, nàng yên tâm. Dù thế nào trẫm cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Trước đây sủng hạnh những mỹ nhân kia là bất đắc dĩ, đợi hoàng tử ra đời, trẫm sẽ ở bên cạnh mẹ con nàng.”
"Cái gì mà lập con giết mẹ, trẫm sẽ nghĩ cách."
Ta nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Lãng, đột nhiên có chút khó chịu. Giang tài nhân nói mang thai sẽ ngốc, chắc chắn là thật.
Bây giờ ta rất ngu ngốc mà nghĩ đến quá khứ của chúng ta, Tiêu Lãng khi đó quả thật chân thành và nhiệt tình, ta cũng thật sự mong đợi tương lai của chúng ta.
Ta dụi mắt, nhìn Tiêu Lãng cọ lại gần, nhưng lại không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi trên đầu gối ta.
Tình trạng này, trong thời gian gần đây càng ngày càng nhiều.
Tiêu Lãng ngủ say không có sức tấn công, khẽ gọi tên ta, ta nắm chặt tay chàng: "Ta đây."
…
Khi mang thai được bảy tháng, bên ngoài cung có một bài đồng dao truyền khắp thiên hạ, gần như đến mức không ai không biết.
Bài đồng dao thì đơn giản, lặp đi lặp lại chỉ có vài câu: "Con giết mẹ, thành minh quân; không lên cầu Nại Hà, lại vì lòng có oán. Cách biệt nhân gian, ai đến kể nỗi khổ cho ta."
Triệu Tiệp dư nghe thấy rất ngạc nhiên: "Nếu đúng là thật... cái tin đồn tự tay giết mẹ để trở thành thái tử, chính là Bệ hạ…. của chúng ta...?"
Ta gật đầu. Giang mỹ nhân có lẽ cảm thấy không may mắn, xua tay: "Cái quy tắc chó chết gì, hoàn toàn vô nhân đạo."
Thục phi thản nhiên: "Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai."
Ta quay đầu nhìn ra ngọn núi xanh vô tận, thầm nghĩ. Tiêu Lãng có sợ không, chắc cũng có, dù sao chàng đã nhiều ngày không ngủ ngon, vừa xin lỗi vừa khóc mà tỉnh dậy.
Vậy những quân vương trước đó có sợ không? Khi linh hồn của họ đi qua cầu Nại Hà, có sợ gặp phải một nữ tử không làm gì sai, chỉ sai ở chỗ là đầu thai vào Đại Sở hay không?
Chắc là không đâu.
Huống hồ, chết rồi mà sợ hãi thì có ý nghĩa gì. Để họ sống mà kính sợ, đó mới là điều hữu dụng nhất.
Khi Tiêu Lãng lại một lần nữa giật mình tỉnh giấc, ta vội vàng nắm lấy tay chàng, vẻ mặt đầy xót xa lau mồ hôi cho chàng. Chàng gầy gò vô cùng, dựa vào thành giường, nhìn chằm chằm vào bụng ta bằng ánh mắt sợ hãi.
"Trẫm đôi khi cảm thấy, đứa trẻ là đang hút tinh khí của cha mẹ mà lớn lên. Nàng nói xem tại sao bụng nàng càng ngày càng lớn, mà trẫm lại càng ngày càng bất an?"
Ta cúi mắt an ủi: "Nếu Hoàng thượng lo lắng, chi bằng mời đạo sĩ vào cung?"
Tiêu Lãng không chịu, cho rằng điều này thực sự làm tổn hại đến thể diện của một quốc quân, càng làm cho lời đồn trở thành sự thật.
Đáng tiếc triều đình lại càng tin vào chuyện Thiên tử vô đức.
Tiêu Lãng, mỗi ngày đều sống trong sợ hãi.
Khi Triều Dương trưởng công chúa tìm thuốc đã nói: Tinh tế không tiếng động.
Quả nhiên không sai, cơ thể của Tiêu Lãng, ngay cả Thái y viện cũng bó tay. Nói một cách công bằng, chàng là một Hoàng đế rất có chí lớn, nhưng năng lực lại không đủ.
Để giành lại quyền lực từ tay Thái hậu, chàng dám dùng tiểu nhân gian thần, gây rối loạn triều cương.
Chàng sợ Thái hậu phản công, càng dốc lòng vào chính sự, ngày đêm không ngừng, bệnh tình cuối cùng cũng bộc lộ.
Thái y viện đã đưa ra phán quyết, chàng không còn sống được bao lâu nữa.