Chương 12
Năm nay hoa mai nở rất sớm, thật đúng lúc để chào đón sự ra đời của con gái ta.
Hai má Tiêu Lãng hóp lại, sắc mặt tái xanh, ôm lấy Thừa Bình, nụ cười nhàn nhạt: "Thật đáng tiếc."
Chàng đứng dậy, khoác long bào, hiếm khi lộ vẻ có chút tinh thần, "Đợi trẫm trở về."
Ta không nói gì, tiếp tục lắc trống bỏi, Thừa Bình cười khúc khích, bọt mép dính đầy mặt. Con bé còn quá ngây thơ.
Tiêu Lãng không chịu đựng được nữa, muốn bí mật ban chết Mẫn Thái hậu ngay hôm nay.
Nhưng chàng làm sao biết được?
Mẫn Thái hậu đang đợi chàng ra tay.
Ta mời phụ thân vào cung, ông vội vàng lo lắng, oán trách: "Cửa cung sắp đóng rồi, làm gì có chuyện vào cung vào giờ này."
Ta bất lực đỡ trán, trách không được Lý gia đời này không có tiền đồ, hóa ra đời trước đã hỏng rồi. Phụ thân nhìn Thừa Bình, thở dài: "Con gái cũng được. Sớm dưỡng sức, sinh cho bệ hạ một hoàng nhi đi."
Ông nói nhiều, một khi đã mở lời thì không ngừng cằn nhằn. Ta từng rất ghét ông, nhưng giờ ta đã học được cách phải cùng ông mưu tính.
Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, phụ thân kinh hãi, râu run lẩy bẩy.
Ta mỉm cười: "Phụ thân từng nói với con, Lý gia đã từng có Thái phó, có Tể tướng, cũng từng làm đến Tam công cửu khanh. Chỉ là chưa từng có...?"
Giọng phụ thân đột nhiên nhỏ lại: "Con hiểu là được, đừng nói ra."
Ta cười, rồi tiếp lời: "Chắc cũng chưa từng có nữ đế phải không?
"Ồ đúng rồi, không thể. Với thân phận của con e là rất khó mà ngồi lên đó, nhưng Thừa Bình thì có thể.”
“Phụ thân, người muốn làm Quốc cữu, hay muốn làm vong hồn dưới lưỡi đao hôm nay?"
Phụ thân đưa tay ra, run rẩy. Lý gia từng có môn sinh khắp thiên hạ, nể mặt tổ phụ, hôm nay vẫn còn chút thể diện trong triều, đây cũng là lý do Tiêu Lãng chọn ta.
Ta rất bình tĩnh: "Đêm đã khuya rồi. Phụ thân không được phép ở lại hậu cung. Thanh Trúc, lấy đối bài của ta, tiễn phụ thân ra khỏi cung."
Phụ thân bước chân loạng choạng, ta lạnh lùng nói: "Ngày mai lâm triều, con muốn thấy phụ thân ủng hộ tân đế.
"Đừng quên. Con bây giờ là Quý phi. Cả nhà họ Lý, nằm trong tay con."
…
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong cung của Thái hậu. Chỉ biết ngày hôm sau Hoàng thượng bãi triều một ngày, hoàng cung yên tĩnh không một tiếng động.
Ta yên tâm chơi đùa với con gái, Dung mỹ nhân bắt đầu uống rượu giữa ban ngày: "Không biết, ta có thể ra khỏi cung không."
Triệu Tiệp dư: "Hy vọng là được. Nhà ta có tiền, sau này tìm một người ở rể thì cuộc sống cũng sẽ ngọt ngào như mật. Tiền tiêu không hết, thật khổ sở."
Thục phi vẻ mặt nhàn nhạt: "Đột nhiên muốn ăn bánh trà vị sơn trà quá."
Khi Thái hậu gọi ta đến, người cũng nhìn Thừa Bình, một tia nước mắt không dễ thấy lóe lên trong mắt, cuối cùng vẫn cười.
"Sắp làm Thái hậu rồi, có vui không?"
Ta sững sờ. Chuyện này hơi khác so với đã định?
Thái hậu đỡ ta dậy: "Ta làm việc rất dứt khoát, gây ồn ào một năm, bây giờ triều thần sẽ không dung thứ cho ta kế vị. Đứa trẻ của Uyển mỹ nhân là một mối lo, chúng ta phải hành động nhanh chóng."
Bên cạnh là một bộ triều phục, kiểu dáng này ta từng thấy trên người Thái hậu vô số lần, nhưng không ngờ, bây giờ lại phải mặc trên người ta.
Thái hậu nhẹ nhàng vỗ vai áo của ta: "Lời xấu nói trước, trước khi cục diện triều chính ổn định, ta e là vẫn sẽ nắm giữ triều chính một thời gian."
Ta mơ hồ gật đầu, Thừa Bình trong lòng ta đang nắm lấy chuỗi ngọc.
Thái hậu đưa cho ta một cuộn thánh chỉ màu vàng, khẽ nói: "Ta không giết hắn. Hắn dù sao cũng là con của cố nhân. Hắn có thể nhẫn tâm giết nàng ấy, nhưng nàng ấy lại từng cầu xin ta chăm sóc hắn. Ta bây giờ, cũng chỉ có thể làm được đến mức này."
Hôm sau lâm triều, Tiểu Hỉ Tử đứng bên cạnh đọc thánh chỉ, Tiêu Lãng thoái vị, ẩn mình làm Thái thượng hoàng, con gái Thừa Bình kế vị, tôn Lý thị Nguyên Dung làm Thái hậu.
Đây là nữ đế đầu tiên của Đại Sở.
Cả triều đình xôn xao, thậm chí có người kịch liệt ngay lập tức muốn đâm đầu vào cột mà chết, ta mỉm cười nhìn về phía phụ thân. Ông nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn quỳ xuống đất, hô vạn tuế.