Hoàng Quyền

Chương 5

Chương 5
Khi chúng ta đến thăm Triều Dương trưởng công chúa, nàng đã khá hơn nhiều - ta nói là trên bề mặt thôi. Nhưng chưa nói được hai câu, nàng đã bắt đầu cười lạnh: "Được được được! Một đĩa bánh quả thật hay ho, nhìn rất giống đôi cẩu nam nữ gian phu dâm phụ kia!"
Sắc mặt Thục phi cứng đờ, cam chịu xoa xoa vạt áo, vừa định nói vài lời qua loa, thì nghe thấy tiếng Thái hậu vang lên từ phía sau.
"Triều Dương. Lễ nghi."
Mẫn Thái hậu đã ngoài bốn mươi, quyền thế dưỡng người, khí chất của người vượt xa so với trước đây.
Triều Dương trưởng công chúa nhìn thấy người thì như chuột thấy mèo, lập tức ngoan ngoãn, thậm chí còn khóc lóc: "Hoàng tẩu, hoàng huynh không có ở đây, bọn họ cứ từng người từng người leo lên đầu ta!"
Sắc mặt Mẫn Thái hậu bình tĩnh, thong dong ấn vào vai Triều Dương: "Có ta ở đây. Sẽ không để người khác bắt nạt muội. Chỉ là muội cũng phải nói, theo ý muội, muốn làm thế nào?"
Trong cung điện còn có không ít cung nữ, giờ phút này đều im như thóc, không hề có một tiếng động nhỏ.
Triều Dương trưởng công chúa sững sờ, hốc mắt chợt đỏ hoe, từng chữ từng chữ nói: "Hòa ly. Muội muốn hòa ly. Muội còn muốn hai người bọn họ phải đền mạng cho con của muội."
Trước khi ra cửa, ta đảo mắt nhìn cung điện, khẽ hỏi Thục phi: "Cung nữ trong cung điện này là từ đâu đến?"
"Tạm thời điều từ Kính sự phòng đến, sao vậy?"
"Mới tháng năm, ngươi thấy nóng không?"
Thục phi lắc đầu: "Nóng gì? Hai ngày nay còn đang mưa, đêm qua rất lạnh."
Ta gật đầu, nhìn cung nữ đang đứng dưới mái hiên cẩn thận che bụng. Nếu không nóng, tại sao lại có dấu hiệu của chứng khổ hạ?
Có lẽ chóng mặt, buồn nôn, không chỉ có mỗi chứng khổ hạ.
...
Khi Tiêu Lãng đến, vẻ mặt suy tư: "Nghe nói hôm nay các nàng đi thăm cô mẫu, không biết nàng ấy thế nào rồi?"
Ta tùy tiện nói vài câu, Tiêu Lãng không hài lòng, quay đầu ta lại, bắt ta đối mặt với chàng.
"Trong cung, có lẽ rất nhanh sẽ có tin vui rồi."
Ta: ? Chuyện này nhảy cóc quá nhanh rồi.
Trên mặt Tiêu Lãng hiếm khi có nụ cười phóng khoáng: "Trước đây trẫm say rượu, vô tình sủng hạnh một cung nữ, trẫm không nhớ là ai, ngày đó lại không có ai theo hầu, trẫm muốn tìm cũng không tìm được người. Nào ngờ, hôm nay lại để Tiểu Hỉ Tử nhìn thấy. Nàng đoán xem, cung nữ đó ở đâu?"
Xuân Hoa cung. Là cung nữ hầu dưới mái hiên kia.
Tiêu Lãng nhéo má ta, ánh mắt vô tình tối xuống: "Chỉ là trẫm có chút kỳ lạ. Nàng nói xem, chúng ta đã cố gắng như vậy, sao vẫn chưa có tiểu Thái tử?"
Ta sốt sắng: "Hoàng thượng!"
Lời này có khác gì trực tiếp nguyền rủa ta chết đâu?
Tiêu Lãng bật cười lớn, ôm ta vào lòng.
Ta nắm lấy vạt áo của chàng thầm nghĩ không ổn –
Đa nghi như Tiêu Lãng, nhất định đã nghi ngờ chúng ta rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất