Hoàng Sủng

Chương 62: Quyến rũ

Edit: TiểuPi

Beta: A Cảnh

Trời tháng năm, ban ngày thời tiết hanh khô bức bối, nhưng đến buổi tối không khí lại có vài phần lạnh lẽo.

Tiết Tĩnh Xu khoác một cái áo choàng mỏng, chỉ dẫn theo vài cung nữ, cũng không ngồi phượng liễn, soi đèn lồng đi về phía Sùng Đức điện.

Đức công công ở bên ngoài điện Sùng Đức kiển chân ngóng trông, mắt thấy ánh sáng chập chờn của chiếc đèn lồng từ xa đi tới gần, lập tức liền chạy vào trong điện truyền lời.

Hoàng Đế cúi người ngồi trước ngự án, bên phải đặt một cái nghiêng mực, ngòi bút thoăn thoắt, bên cạnh có một đống giấy bị vo tròn ném lung tung.

Đức công công cẩn thận nói: "Bệ hạ, nương nương tới."

Biểu tình trên mặt Hoàng Đế không hề thay đổi, nhưng mà động tác trên tay thoáng ngừng lại, một giọt mực đen rơi xuống từ đầu bút, loang trên giấy thành một chấm đen.

Hắn nói: "Thỉnh Hoàng Hậu trở về đi, nói ta đã nghỉ ngơi rồi."

Đức công công lập tức nhăn mặt, bỗng nhiên trong lòng nảy ra ý tưởng, vội nói: "Nương nương đi bộ một đường từ Tê Phượng Cung đến đây, chỉ sợ đã đi mệt, bây giờ lại đi trở về không biết có còn đủ sức hay không?"

Lúc này Hoàng Đế mới gác bút xuống, nhướng mày nhìn hắn: "Là ai để Hoàng Hậu đi bộ đến? Phượng liễn đâu?"

Đức công công vội giải thích nói: "Là nương nương nói ban đêm mát mẻ, muốn đi bộ."

Hoàng Đế trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: "Hoàng Hậu đã ở ngoài điện?"

Đức công công nói: "Vâng, nương nương còn đặc biệt phân phó Ngự Thiện Phòng làm cháo gạch cua, tự mình đưa tới cho bệ hạ."

Hoàng Đế không nói chuyện, lại đợi một lúc mới nói: "Thỉnh Hoàng Hậu tiến vào."

Đức công công vui vẻ nói: "Vâng." Hắn vội vội vàng đi ra ngoài.

"Từ từ." Hoàng Đế lại gọi hắn lại: "Gọi người tới dọn hết giấy trên đất đi."

"Vâng."

Khi Tiết Tĩnh Xu đi vào, Hoàng Đế đang ngồi ở trên ngự tòa cao cao, trong tay cầm một quyển sách, tựa hồ hắn xem rất tập trung, ngay cả khóe mắt cũng không liếc nhìn nàng một cái.

Nàng gọi người đem hộp đồ ăn đặt ở một bên, lại khoác tay cho bọn họ đều lui ra.

Cung nhân lui ra canh giữ ngoài cửa điện, hiện tại trong đại điện này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tiết Tĩnh Xu không có lập tức đi đến chỗ Hoàng Đế, mà là lấy chén đũa từ hộp thức ăn bày hết ra bàn.

Hoàng Đế làm bộ làm tịch như đang đọc sách, chỉ dùng khóe mắt liếc nàng, chờ khi phát hiện Hoàng Hậu muốn đi qua đây, lại lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà nhìn chằm chằm sách trên tay.

Tiết Tĩnh Xu dọn xong bàn ăn, nhìn Hoàng Đế liếc mắt một cái, chậm rãi tới gần hắn, tới trước ngự án mới dừng lại, nhẹ giọng nói: "Thiếp nghe nói tối nay Bệ hạ còn chưa dùng bữa, nên phân phó Ngự Thiện Phòng nấu cháo gạch cua. Bệ hạ qua dùng một ít đi."

Hoàng Đế mắt cũng không động, không mặn không nhạt nói: "Là kẻ nào nhiều chuyện như vậy, ta không đói bụng, Hoàng Hậu cho người đem trở về đi."

Tiết Tĩnh Xu lại tới gần một chút, nói: "Bữa tối thiếp ăn cũng không nhiều, hiện tại đói bụng, hay là Bệ hạ coi như ăn cùng thiếp một bữa khuya đi, được không?"

Hoàng Đế nhíu mày: "Bữa tối Hoàng Hậu ăn ít, chẳng lẽ nữ quan cũng chưa từng khuyên nàng sao?"

Tiết Tĩnh Xu nhẹ giọng cười nói: "Là thiếp ăn không vô thì có liên quan gì tới các nàng?"

Hoàng Đế hơi nghiêng đầu, tựa hồ muốn nhìn qua, nhưng mà nửa đường lại ngừng: "Nếu Hoàng Hậu đói bụng, vậy cứ dùng ở chỗ này đi, ta không đói bụng, không cùng ăn với Hoàng Hậu được."

Trong lòng Tiết Tĩnh Xu thầm than một tiếng, nàng cũng không nghĩ tới khi Hoàng Đế nóng giận thế mà lại giống như tiểu hài tử vậy.

Nhưng từ ngữ khí của Hoàng Đế nàng cũng nghe ra, thật sự biểu hiện của hắn cũng không giống như tức giận, nếu không hiện tại đã sớm lệnh cho nàng hồi hậu cung, làm sao lại để nàng ở lại trong điện dùng bữa khuya?

Đã thăm dò rõ ràng, trong lòng Tiết Tĩnh Xu càng có vài phần sáng tỏ. Nàng lại đến gần vài bước, vòng qua ngự án tới trước mặt Hoàng Đế, nhẹ nhàng rút quyển sách trong tay hắn ra.

Hoàng Đế lúc này mới ngước mắt, lần đầu tiên của đêm nay nhìn về phía Hoàng Hậu.

Tối nay Tiết Tĩnh Xu trang điểm theo phong cách hoa đào, khóe mắt điểm màu hồng phấn, trên đầu cài một cái hoa cài tóc cũng là hoa đào, tóc mây xõa ra hai bên tai. Dưới ánh nến mờ ảo, vẻ mặt tĩnh lặng của nàng còn quyến rũ đáng yêu hơn thường ngày.

Hoàng Đế nhìn nàng một cái liền dời tầm mắt, nhưng mà không bao lâu lại nhịn không được lại tiếp tục nhìn nàng, trong miệng vẫn là giọng nói nhàn nhạt: "Hoàng Hậu làm gì vậy?"

Tiết Tĩnh Xu hỏi hắn: "Bệ hạ cũng không hỏi xem, vì sao tối nay thiếp không dùng bữa tối sao?"

Không đợi Hoàng Đế trả lời, nàng lại nói: "Hôm nay ở Tê Phượng Cung, Bệ hạ bỗng nhiên rời đi, thiếp trái lo phải nghĩ, không biết là chỗ nào lại chọc Bệ hạ tức giận. Muốn đợi đến bữa tối sẽ giải thích rõ ràng với Bệ hạ, nhưng ai biết Bệ hạ là ngay cả nhìn thiếp cũng không muốn. Hiện giờ để thiếp một mình dùng bữa ăn khuya, Bệ hạ cảm thấy thiếp ăn được sao?"

Khi nàng nói lời này, Hoàng Đế cũng nhịn không được muốn nhìn khóe mắt nàng. Hắn cảm thấy Hoàng Hậu giống như sắp khóc, muốn sờ thử, xác nhận một chút xem Hoàng Hậu có thật sự khóc hay không.

Cái suy đoán này làm hắn khó có thể tiếp tục lạnh nhạt được.

Tiết Tĩnh Xu thấy biểu tình của hắn hòa hoãn một ít, liền đi đến gần một bước, ngồi ở bên cạnh Hoàng Đế, ôn nhu hỏi: "Hiện tại Bệ hạ còn không muốn nói cho thiếp biết nguyên nhân sao?"

Hoàng Đế nén xúc động muốn sờ má nàng lại, nói: "Ta cũng có một câu muốn hỏi Hoàng Hậu, không biết ở trong lòng Hoàng Hậu, đem ta đặt ở vị trí nào?"

Những lời này vừa nói ra, hắn liền nhớ tới đêm hôm đó khi Hoàng Hậu say rượu, khóc lóc nói không muốn hắn làm trượng phu của nàng. Bởi vì Hoàng Hậu cảm thấy Hoàng Đế sẽ là trượng phu của rất nhiều người, mà không phải của một mình nàng. Có phải ở trong lòng Hoàng Hậu, hắn vẫn như trước kia, là người có mới nới cũ, sớm ba chiều bốn người ư?

Tiết Tĩnh Xu sửng sốt một chút, rồi sau đó mới nhẹ giọng nói: "Bệ hạ trong lòng ta, tất nhiên là vị trí thứ nhất."

"Nếu vậy vì sao có nữ tử muốn nhào vào trong ngực ta, Hoàng Hậu lại thờ ơ? Có phải Hoàng Hậu cảm thấy cho dù ta có nạp nàng ta vào hậu cung cũng không có vấn đề gì phải không?"

Tiết Tĩnh Xu nhíu mày khó hiểu: "Vì sao Bệ hạ lại cho là như vậy?"

Hoàng Đế nói: "Nếu không nàng giải thích thử xem vì sao Hoàng Hậu không tức giận cũng không thèm để ý đến việc này?"

"Bệ hạ cho rằng tức giận mới là để ý sao?" Tiết Tĩnh Xu hỏi lại.

Hoàng Đế trầm mặc một chút, nói: "Nếu có nam tử nào động tay động chân với Hoàng Hậu như vậy, ta tuyệt đối sẽ không tha cho người đó."

Tiết Tĩnh Xu sửng sốt, rồi sau đó nhẹ nhàng bật cười: "Tâm ý của Bệ hạ thiếp đã biết. Nhưng tâm ý của thiếp, Bệ hạ còn không biết.

Bệ hạ chỉ thấy thiếp không tức giận, liền cho rằng thiếp không thèm để ý. Nhưng Bệ hạ lại không biết, thiếp chỉ là nhớ kỹ lời bệ hạ từng hứa hẹn với thiếp. Bệ hạ đã từng nói, giữa ngài và Mạn Mạn sẽ không có người thứ ba, cả đời này thiếp sẽ nhớ kỹ những lời này.

Nếu đã có lời hứa hẹn của Bệ hạ với thiếp, vậy thiếp sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng Bệ hạ tuyệt đối sẽ không phụ thiếp.

Cho dù nữ tử mỹ lệ kia có muốn nhào vào trong ngực quyến rũ chàng như thế nào, thì trong lòng thiếp biết Bệ hạ sẽ không động tâm, nên thiếp sẽ không có một chút hoài nghi hay không tin tưởng nào cả."

Nàng nhìn vào mắt Hoàng Đế, lại nói một lần: "Thiếp tin tưởng Bệ hạ sẽ không phụ thiếp, sẽ không phụ Mạn Mạn. Bệ hạ có bằng lòng tin thiếp hay không? Có nguyện ý tin thiếp hay không Diệu ca ca?"

Hoàng Đế liếc nhìn nàng, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ Hoàng Hậu cho rằng ta là người lật lọng? Lời ta từng nói, tất nhiên ta đều ghi tạc trong lòng."

Tiết Tĩnh Xu nhìn ra hắn không được tự nhiên và lúng túng, liền hiểu mâu thuẫn đã được cởi bỏ, không khỏi cười rộ lên: "Như vậy được rồi, thiếp tin tưởng Bệ hạ, Bệ hạ cũng tin tưởng thiếp, không có gì có thể khiến chúng ta hoài nghi đối phương, một khi đã như vậy, hà tất buồn bực để tổn hại tinh thần chứ?"

Hoàng Đế trầm mặc không nói, đã là đồng ý với lời nàng.

Hắn nghĩ, Hoàng Hậu của hắn quả nhiên không giống với những nữ tử bụng dạ hẹp hòi trong thoại bản, những lời trong đó thật không hẳn là đáng tin, đem đốt là phải.

Ngày khác...... Lại hạ lệnh mua cái mới đi. -_-

Hắn nhìn Tiết Tĩnh Xu, nhịn không được hỏi: "Sao khóe mắt Hoàng Hậu lại đỏ như vậy?"

Tiết Tĩnh Xu sờ sờ khóe mắt mình, nói: "Cái này gọi là trang điểm theo phong cách hoa đào, bệ hạ nhìn trên trán thiếp có một đóa hoa đào này, đúng lúc cũng phù hợp với đóa đào hồng ở khóe mắt."

Hoàng Đế nghe đó không phải nước mắt, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Tiết Tĩnh Xu lại nói: "Hiện tại Bệ hạ muốn cùng thiếp ăn bữa khuya chứ?"

Hoàng Đế gật đầu, nói: "Nếu Hoàng Hậu đã thỉnh cầu như thế, sao ta có thể phụ sự tha thiết mong chờ của Hoàng Hậu được?"

Tiết Tĩnh Xu thấy hắn nhanh như vậy đã khôi phục lại bộ dạng làm bộ làm tịch đứng đắn ngày xưa, âm thầm lắc đầu.

Hai người liền ngồi xuống cùng nhau dùng bữa khuya.

Một nồi cháo gạch cua to cùng bốn năm đĩa mì phở điểm tâm, Tiết Tĩnh Xu chỉ uống một chén cháo nhỏ, còn lại đều vào bụng Hoàng Đế.

Nàng nhìn nhìn, nhịn không được lại nghĩ, Hoàng Đế có thể ăn nhiều như vậy, thật sự nhịn đói được sao? Nếu đêm nay nàng không có đưa thức ăn tới, Hoàng Đế có thể nửa đêm chạy tới Ngự Thiện Phòng tìm thức ăn hay không?

Dùng xong bữa ăn khuya, Tiết Tĩnh Xu gọi người tiến vào thu dọn.

Đức công công nhìn chén không tô rỗng trên bàn, trong lòng thở một hơi nhẹ nhõm, vẫn là nương nương lợi hại, sau này nếu Bệ hạ lại không muốn dùng bữa, xem ra còn phải đi thỉnh nương nương tới mới được.

Cung nhân dọn dẹp xong, Tiết Tĩnh Xu quay đầu nhìn về phía Hoàng Đế: "Vậy thiếp không quấy rầy Bệ hạ nghỉ ngơi nữa."

Hoàng Đế lập tức nhìn nàng: "Hoàng Hậu không ở lại?"

Tiết Tĩnh Xu nói: "Hậu cung xưa nay không có quy củ được ngủ lại Sùng Đức điện, Bệ hạ đã quên rồi sao?"

Hoàng Đế nói: "Quy củ đều là do người nói."

Tiết Tĩnh Xu liền hỏi hắn: "Vậy Bệ hạ là hy vọng thiếp ở lại, hay là không ở lại?"

Hoàng Đế nhìn chằm chằm nàng, lời nói tràn đầy quan tâm và khoan dung: "Ta lo tối nay Hoàng Hậu một mình khó ngủ, nguyện ý nhường một nửa long sàng cho Hoàng Hậu."

Tiết Tĩnh Xu trong lòng bật cười, cũng không vạch trần hắn, nói: "Vậy thiếp xin tạ long ân của Bệ hạ."

Hoàng Đế liền tới dắt tay nàng, hai người vào sau điện.

Tiết Tĩnh Xu thay quần áo cho Hoàng Đế, Hoàng Đế nhìn áo choàng che đến kín mít trên người nàng, hỏi: "Sao Hoàng Hậu còn chưa cởi áo choàng này xuống?"

Tiết Tĩnh Xu cười mà không nói.

Hoàng Đế nhướng mày, duỗi tay kéo cái nơ lụa trên cổ nàng, áo choàng lụa trên người Tiết Tĩnh Xu liền trượt xuống theo bả vai nàng, lộ ra áo lót màu hồng bên trong.

Cái áo lót kia, là không biết Hoàng Đế lấy từ đâu, màu sắc là màu hồng đào quyến rũ nhất, vải dệt mềm mại, cắt may vừa người, mặc ở trên người nhìn như che lại đường cong, lại giống như không che được cái gì, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, so với không mặc còn thêm vài phần mê người.

Trước đó Hoàng Đế muốn nàng mặc, nàng nhất định không chịu, Hoàng Đế đành phải tùy nàng, bộ xiêm y cũng bị đè ép dưới đáy hòm, tối nay là lần đầu tiên mặc vào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất