Linh Tuệ Cảnh vốn không quan hệ với lực lượng. Trong khoảnh khắc đột phá Linh Tuệ Cảnh, chân khí trong cơ thể Phương Vân cũng không có gì biến hóa, vẫn như trước là một trăm bảy mươi phi long lực. Thế nhưng Phương Vân biết rằng, mình đã phá vỡ quy tắc thiên địa! Cho nên lực lượng đề thăng sẽ không bị hạn chế nữa!
Phương Vân cảm giác như mình là một lòng sông lớn bị khô hạn, chỉ cần nạp đầy nước, lập tức có thể ầm ầm cuộn chảy.
“Quá trình thu nạp nguyên khí thiên địa, khí thế cực kỳ hãi nhân. Nếu như ta tiếp tục ở lại đây, không những hấp dẫn sự chú ý của các cường giả tông phái mà còn có thể đưa đến những dị tượng thiên địa, thần thú cường đại... Hơn nữa khi ta thu nạp Hóa Long Thảo, biến hóa thành rồng, đã khiến một người để tâm theo dõi. Nơi này không thích họp ở lâu!”
Sau khi Phương Vân bước vào Linh Tuệ Cảnh, lập tức có thể cảm giác được mình và thiên địa mênh mông sản sinh một tia liên hệ kì diệu. Hắn có thể cảm giác được, có vài cỗ thế lực đang lao vút đến chỗ của mình.
Đây cũng không phải là hắn cảm nhận được khí tức của họ, mà là từ trong không gian, Phương Vân tiếp thu được những tin tức mà cơ thể bọn họ phát ra.
Mỗi người đều có thân nhiệt, sẽ có nhiệt lực, có hô hấp. Bởi thế tin tức riêng của mỗi người đều sẽ được phát đi, phiêu tán trong hư không. Hơn nữa khi bay trong không trung, sẽ tạo ra khí lưu, dẫn phát gió nhẹ, tạo ra đủ loại tin tức.
Những tin tức này khuếch tán trong thiên, địa cần một thời gian dài mới hoàn toàn biến mất. Đối với võ giả bình thường mà nói, những tin tức này căn bản họ không chạm tới được. Nhưng đối với những võ giả Linh Tuệ Cảnh thì hoàn toàn khác, họ sẽ có thể tiếp thu những tin tức ấy từ hư không.
Phương Vân chính, là nhờ vào cách tiếp thu ấy mà biết có người đang tiếp cận mình. Có điều thực lực của hắn vẫn còn thấp, chỉ có thể cảm giác được có người đến gần, nhưng không biết được rốt cục là ai đang đến.
Bất luận là thế nào, đều cần đến thực lực để chống đỡ. Thực lực Phương Vân tiếp cận hai thiên long lực viễn cổ, có thể cảm thụ được như thê đã rất không tệ. Đây cũng là nhờ công pháp Thần Ma Tông cực kỳ huyền, điệu.
“ừm. muốn nhận biết được nhiều thứ thì nhất định phải đề thăng thực lực của mình! Đi thôi!”
Thân thể Phương Vân rung động, lập tức như tên rời khỏi đây cung, từ trong lòng núi bắn vào phiến đất chìm trong khói độc.
Sau một lát, mấy bóng người lần lượt đến động quật mà Phương Vân ẩn thân khi trước.
“Tốc độ cực nhanh... Chúng ta đã thu liễm khí tức, vậy mà hắn vẫn phát hiện ra!”
Mấy bóng người dùng lại trong chốc lát, tràn ngập cảm giác không cam lòng.
Khi võ giả tu luyện, sợ nhất bị ngoại lực quấy rối. Bởi lúc ấy chính là thời gian tốt nhất để “vào nhà cướp của”! Có thể đi đến nơi này nhiều ít cũng là những kẻ có chút vốn liếng. Nếu như có thể đoạt được từ đối phương những thứ như túi không gian sẽ là thu hoạch cực lớn. Cho dù không có, thì thu được pháp khí hay là công quyết. bí tịch cũng coi như đã kiếm lời.
Mảnh đất bị khói độc đen kịt bao phủ, sau khi khí tức Hóa Long Thảo biến mất, rốt cục khôi phục lại vẻ an định.
Phương Vân huyền phù trong khói độc, trong mắt từng tia tinh mang lấp lóe. Nơi này toàn là khói độc, ngoại trừ hắn ra cho dù là thần thú tiến vào đều phải chết, cũng chính là nơi tích lũy lực lượng tốt nhất!
“Hát!”
Phương Vân bỗng nhiên quát lớn một tiếng, bảy mươi hai địa sát huyệt cùng lúc chấn động. Trong nháy mắt quán thông với bảy mươi tầng trong lòng đất. Địa khí, âm khí, sát khí cuồn cuộn không dứt tiến vào trong cơ thể Phương Vân. Chỉ thấy trong đầm lầy đen tối, vụ khí đen xì cuồn cuộn không ngừng từ trong lòng đất phun lên, biến thành biển khói, bao phủ Phương Vân vào trong.
Cùng lúc với việc câu thông bảy mươi hai tầng dưới lòng đất, Phương Vân há miệng, trong phạm vi mấy vạn trượng xung quanh, không khí sụp đổ, hóa thành một vòng xoáy khổng lồ chui vào miệng Phương Vân.
“Linh khí thật hùng hậu!”
Phương Vân tựa như một con cá voi nơi biển sâu, vắt ngang không trang, không ngừng thôn phệ linh khí trong khối không gian rộng lớn.
Dưới sự giúp đỡ của linh khí và địa khí, khí tức của Phương Vân lấy tốc độ đáng sợ tăng lên. Lực lượng của hắn lúc này không chỉ còn là Địa Biến Cảnh, mà đang điên cuồng tăng lên. Cùng lúc, Phương Vân không hề bảo lưu, hoàn toàn để lộ khí tức của mình!
“Ẩm ầm!”
Toàn bộ không gian nơi giải đất bị khói độc bao phù mãnh liệt rung động. Phương Vân ở trên cao mấy ngàn trượng, không gian không ngừng vặn vẹo, uốn khúc, rồi trong nháy mắt, một long trảo khổng lồ, xé toạc hư không, chui ra ngoài.
“Hống!”
Trong tiếng gầm cực lớn. một cỗ khí tức từ thời hồng hoang, cao quý, uy nghiêm từ hư không truyền ra. Một con thiên long viễn cổ từ hư không xuất hiện.
Viễn cổ thiên long này không phải là hư ảnh mà là một thiên long rất rõ ràng, sống động. Long thân khổng lồ, lân giáp lấp lánh, toát ra khí tức cường đại, như thể san núi lấp biển.
Thiên long này không ngừng xoay vòng trên đỉnh đầu Phương Vân, đôi mắt thật lớn, tựa như hai cái đèn lồng, huyền phù giữa khói độc đen kịt.
“Ầm ầm!”
Vào khoảnh khắc thiên long viễn cổ chui ra từ hư không, thiên địa liền sinh ra cảm ứng. Từng phiến mây đen cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng hội tụ, hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, bao phủ bầu trời. Trong mây đen kịt, sần chớp đì đoàng.
Động tĩnh cực lớn này đã hấp dẫn vô số ánh mắt của những người đang ờ gần đó.
“Có ý tứ, không ngờ lại có kẻ không biết sống chết, đám ở chỗ này đề thăng võ đạo!”
“Tưởng rằng những người đi đến đây đều là kẻ có tâm cơ, lòng dạ sâu sắc, hiện tại xem ra, mình đã đánh giá sai rồi. Không ngờ lại có loại người ngu xuẩn như vậy. Hà hà, tới giết hắn. Nơi này đâu đâu cũng là bảo vật, nói không chừng có thể thu được trên người hắn vài món cũng nên.”
“Khặc khặc chỉ là tiểu gia hỏa hai thiên long lực cũng dám bay nhảy loạn xạ ở đây. Tới giết!”
“Người này, đại khái tu luyện võ đạo chưa lâu. Không ngờ lại khoe khoang đến mức này. Chắc là không sợ bị giết chết đây mà!”
Từng ánh mắt đều tập trung về nơi mây đen hội tụ, tràn ngập vẻ xem thường và trêu chọc. Rất nhanh, từng bóng người bắn lên không trung. Kẻ nào cũng mang theo một bụng ác độc lao vút về phía Phương Vân.
“Hừ hừ,Dưới một gốc đại thụ, thỏ tinh nghiêng người dựa thân cây, nhàn nhã thích thú gặm một củ cà rốt:
“Phương hướng kia, ừm, ta nhớ không lầm, hình như là một phiến khói độc. Hừ hừ, lòng tham, ôi lòng tham...”
Trong ánh mắt của thỏ tinh tràn đầy vẻ hả hê.
Nơi khói độc đen kịt bao phủ, phạm vi vô cùng lớn. Rất nhanh chóng, ở sát biên giới phiến khói độc này xuất hiện từng đạo nhân ảnh.
Người có thể đến đây đều không phải là thứ đơn giản. Cho nên khi vừa nhìn thấy khói độc cuồn cuộn, ánh mắt mỗi người đều lộ ra vẻ do dự.
“Hẳn là không có vấn đề gì. Nếu như có chết thì gia hỏa kia đã chết trước rồi!”
Liếc mắt nhìn lên mây đen đang vần vũ phía trên khói độc, đám người mới đến này yên tâm hơn, sau đó thân thể nhoáng lên, tà tà bay vào trong.
Chỉ một lát sau, từng loạt tiếng kêu rên thảm thiết từ trong màn khói độc đen kịt truyền ra. Những tiếng kêu ấy khiến cho lông tóc người ta dựng ngược.
Những tên cường giả tông phái vừa lọt vào trong khói độc, huyết nhục lập tức biến thành khói xanh, chỉ nháy mắt bị thiêu hủy.
“Cẩn thận... Phiến khí này có độc!”
Thấy cảnh tượng như vậy, một loạt những người khác không dám có động tĩnh, chỉ trong nháy mắt liền dừng lại hết bên ngoài giải đất có khói độc, ở trước mắt bọn họ, mấy tên tu sĩ tông phái, thân thể bị ăn mòn đang cố gắng thoát ra khỏi khói độc. Nhưng khói độc thực sự quá mức lợi hại, chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi như ánh chớp đêm hè, những tu sĩ tiến vào khói độc đã biến thành những bộ xương trắng ờn rơi xuống phía dưới.
“Ào ào!”
Đầm lầy yên tĩnh đột nhiên cuộn trào, vô số độc thú, độc trùng từ dưới nước vọt lên, nhanh chóng ngoạm lấy những xương cốt rơi từ trên trời xuống, biến mất trong bùn đen.
“Hít!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, chúng nhân sợ hãi chỉ cảm thấy một luồng hàn khí từ dưới bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.
“Chểt tiệt, phiến vụ khí này có kịch độc. Rõ ràng kẻ kia đã bẫy chúng ta!”
Nghĩ đến kiếp nạn của những tu sĩ vừa tiến vào khói độc, đám tu sĩ còn lại mới hiểu ra, vì sao đối phương dám buông lỏng khí tức, tu luyện võ công tại nơi này.
ở trung tâm khói độc, Phương Vân cũng cảm giác được đoàn người vừa đến gần, trong mắt hàn quang hiện lên:
“Hừ! Không ngờ lại có kẻ không biết sống chết, đám có chủ ý đánh lén ta!.. Thực sự là ngu xuẩn, không biết nghĩ lại rằng, nếu như ta không nắm chắc, sao dám đề thăng tu vi ở chỗ này chứ! Người như thê có chết cũng đáng lắm!”
Phương Vân nhắm mắt lại, không buồn để ý đến đám người bên ngoài. Địa phương mà ngay cả thần thú Cùng Kỳ cũng phải tránh, há lại để những kẻ đó tiến vào được hay sao? Linh khí, địa khí cuồn cuộn từ trên trời, dưới đất tiến vào trong cơ thể Phương Vân. Linh khí, địa khí này không thể hấp thu trực tiếp, mà phải thông qua Thiên Địa Vạn Hóa Chung chuyển hóa, sau đó mới biến thành nội lực của Phương Vân.
Trong hư không, hư ảnh thiên long mơ hồ xuất hiện, sau đó không gian chợt nứt vỡ...
“Ngâm!”
Thiên long khổng lồ thứ hai từ hư không lộ ra móng vuốt, bắt đầu chui ra ngoài...
Sau khi bước vào Linh Tuệ Cảnh, thực lực không hề biến hóa, phải thu nạp nguyên khí thiên địa mới có thể tiếp tục đề thăng lực lượng.
Điều này giống như là một cái chén nhỏ biến thành một cái lu nước lớn. Nước trong chén sau khi đổ vào lu, vẫn như cũ chỉ là một chén nước, cho nên muốn đổ đầy lu nước buộc phải đổ thêm nước vào.
Thời gian thấm thoắt qua đi, Phương Vân lấy tốc độ kinh khủng hấp thu nguyên khí thiên địa. Có điều lực lượng Linh Tuệ Cảnh cần quá nhiều nguyên khí thiên địa. Tại Địa Biến Cảnh dùng phi long lực để tính toán, còn tại Linh Tuệ Cảnh, người ta phải dùng thiên long lực để tính toán. Điều này có nghĩa rằng, Phương Vân phải tiêu hao rất nhiều thời gian hấp thu nguyên khí thiên địa mới đạt đến thực lực tương xứng với cảnh giới của hắn.
Một thiên long, hai thiên long, ba thiên long... chín thiên long!
Phương Vân tu luyện đủ mười hai ngày. Trong thời gian đó chỉ dừng lại một lần để ăn cho no bụng.
Đến ngày thứ mười hai, thực lực của Phương Vân đã một mạch tiến đến chín thiên long lực. Chín con thiên long viễn cổ vần vũ xung quanh nơi Phương Vân đang đứng, thân thể cực lớn như ẩn như hiện trong khói độc.
Linh Tuệ Cảnh cực hạn là năm thiên long lực. Cũng có một ít cường giả đột phá được hạn chế này, nhưng chẳng có ai vượt mức nhiều như vậy. Phương Vân so với hạn chế của Linh Tuệ Cảnh đã nhiều hơn bốn thiên long lực.
Cảm giác được cảnh tượng này, rất nhiều người lộ ra thần sắc rung động!
“Sao có thể?!! Thực lực người này sao lại có thể đề thăng nhiều như vậy! Lẽ nào hắn từ Linh Tuệ Cảnh tiến thẳng tới Thiên Tượng Cảnh hay sao?! ”
ở sát vùng khói độc, còn rất nhiều những tu sĩ tà đạo vẫn chưa tản đi, vẫn đang tính kế trả thù mà ở lại. Nhưng chứng kiến cảnh tượng trước mắt, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, cuối cùng cũng tán đi!
“Được rồi, kinh mạch đã sắp bão hòa!”
Phương Vân mở mắt, tinh mang chói lọi chợt hiện lên. Trong khói độc đen kịt, vào giờ khắc ngày, sáng rực như ban ngày, tựa như vừa xuất hiện một mặt trời rực rỡ.
.