Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 444: Thượng Cổ Viêm Ma Quân Vương

"Viêm Ma, Viêm Ma..." Phương Vân lẩm bẩm tự nói, nhìn về dòng nham thạch nóng rực đang chảy cuồn cuộn kia, áo bào rung động, liền bước ra biển lửa, bay vào trong Thang cốc, điều quan trọng nhất hiện tại chính là phải xem tình huống của Thượng cổ Viêm Ma Quân Vương, cùng với phong ấn Thượng cổ Viêm Ma, tế luyện Ngũ Ngục phong.

Thực lực của Thượng cổ Viêm Ma, cũng khoảng chừng ngũ thiên long chi lực giới hạn cuối của cấp Thiên Tượng, với thực lực hơn thập nhị (20) thiên long chi lực của Phương Vân hiện tại, hoàn toàn có thể bắt lấy những Thượng cổ hung vật này, hiện tại đối với hắn mà nói, cả đám này giống như những hỏa nguyên tố quý hiếm vậy.

Thân hình nhoáng len. Phương Vân trong chớp mắt liền biến mất trong biển lửa.

Cùng lúc đó. Ở mấy phương hướng khác, cũng có vài bóng người đi qua biển lửa, tiến vào trong Thang cốc, trong tay bọn họ là pháp khí hỏa long, rực rỡ ánh lửa, ngăn cản sóng nhiệt bên ngoài.

Những người có can đảm đến tranh đoạt Viêm Ma Quân Vương chi tâm, trên cơ bản đều có chuẩn bị pháp khí thuộc tính hoa, hầu như ai ai cũng có cả, nếu không thì chân khí sẽ bị sóng nhiệt làm cho tiêu hao, căn bản là không có tư cách tranh đấu.

"Rầm Rầm!"

Trong biển lửa, từng đạo dung nham chảy xuôi trong đó, từ trên bầu trời nhìn xuống, giống như có trăm ngàn con rồng lửa bên trong cái biển nham thạch đang tung tăng bơi lội, trông cực kỳ hoành tráng.

Phương Vân mang theo Ngũ Ngục phong, bay phía trên biển lửa, đôi mắt hoàng kim không ngừng đảo qua đảo lại trên biển lửa, nhưng mà vẫn không có thu hoạch gì cả.

Diện tích của Thang cốc rất lớn, với thị lực của Phương Vân căn bản là không nhìn thấy được giới hạn của biển lửa, thượng cổ tuy rằng từng phát sinh loạn Viêm Ma, nhưng mà những Viêm Ma này phân tán trong một nơi quả lớn như vậy, căn bản là không nhìn thấy được.

"Không có, không có, không có..."

Cặp mắt của Phương Vân đảo xuống phía dưới biển lửa, nhìn không sót một nơi nào, toàn bộ đều hiện ra trước mắt. Xâm nhập vào Thang cốc được vài dặm rồi, mà vẫn không có thu hoạch nào cả, những Thượng cổ Viêm Ma này không biết đã chơi trốn tìm ở đâu rồi, hơn nữa Thang cốc quả mức khổng lồ. Phương Vân đến hiện tại vẫn chưa nhìn thấy tung tích của võ giả khác.

Tìm kiếm thêm vài dặm nữa, trong lòng Phương Vân đột nhiên khẽ động: "Hừ, một Viêm Ma".*

Trong phạm vì tâm nhìn của Phương Vân, có một con Viêm Ma khoảng bảy tám mươi trượng, núp dưới lớp biển lửa, để lộ thân thể ra, mỡ to đôi mắt như chuông đồng của mình, len lén chậm rãi đến gần Phương Vân, giơ hai tay lên mười vuốt sắc bén, làm ra tư thế chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào, không cần nghi ngờ, con Thượng cổ Viêm Ma này trốn dưới biển lửa, nhìn thấy Phương Vân, chuẩn bị đánh lén hắn.

Phương Vân nêu đã phát hiện ra nó, thì cần gì khách khí nữa.

"Bắt lấy!"

Bàn tay của Phương Vân vung ra, lập tức biến thành một bàn tay to che trời, xâm nhập vào làn nham thạch, chụp lấy con Thượng cổ Viêm Ma muốn đánh lén kia, giữ lấy trong tay.

"Rống..."

Quanh thân con Thượng cổ Viêm Ma này phát ra sóng nhiệt cuồn cuộn, kịch liệt giãy dụa trong tay của Phương Vân, phát ra những tiếng gào kinh khủng.

"Đáng tiếc, mới có ngũ thiên long chi lực, hơn nữa thân thể cũng không lớn lắm, chỉ khoảng bảy tám mươi trượng, hình như là vừa mới sinh".

Phương Vân nhìn con Viêm Ma to đùng trước mắt, lẩm bẩm tự nói, thực lực của Thượng cổ Viêm Ma càng mạnh, thì hỏa nguyên tố bên trong tim càng hùng hậu, mà con Thượng cổ Viêm Ma này chỉ có ngũ thiên long chi lực, thuộc về loại Viêm Ma cấp thấp nhất, hiển nhiên là hỏa nguyên tố trong tim cũng yếu rất nhiều.

"Phanh!"

Bàn tay to của Phương Vân bóp mạnh, chỉ nghe một tiếng phanh vang lên con Thượng cổ Viêm Ma này phát ra một tiếng gào thê lương, lập tức nổ thành một đoàn hỏa diễm nồng hậu, bị chân khí của Phương Vân ràng buộc lai, không thể tản ra.

"Vu đỉnh, thu nạp Thượng cổ Viêm Ma".

Phương Vân giơ một ngón tay ra, vu đỉnh dùng để tế luyện chấn động, lập tức tăng vọt lên hóa thân thành một cái đỉnh khổng lồ, lơ lửng trên không trung,

Vu đỉnh vốn là của Thánh Vu giao, luôn có hỏa diễm cực nóng đê tế luyện pháp khí và đan dược, cho nên có năng lực chống lại hỏa diễm của Thượng cổ Viêm Ma, không có gì sợ hãi cà.J

"Song hỏa trình viêm, viêm hỏa đồng lưu, Hỏa Ngục phong hấp thu lực lượng Viêm ma..."

Phương Vân ngồi xếp bằng trên Vu đỉnh, đem tinh hoa hỏa nguyên tố do Thượng cổ Viêm Ma nổ ra, áp lại thành một khối sau đó mượn lực của Vu đỉnh, đem cỗ lực lượng này vào trong Ngũ Ngục phong.

Viêm Trì do Hỏa Ngục Phong tế luyện ra, nên tốc độ hấp thu hỏa nguyên tố vô cùng chậm, nhưng mà, bởi vì Viêm Trì là hình thức tế luyện ban đầu của Hỏa Ngục Phong, cho nên chỉ có thể mượn lực lượng của Viêm Trì để hấp thu hỏa nguyên tố thay cho Hỏa Ngục phong mà thôi.

"Phanh!"

Cỗ năng lượng do Ngũ Ngục phong hấp thu, bỗng nhiên chấn động, trực tiếp bành trướng lên, kết hợp với lửa trong Viêm Trì tụ lại cùng một cho, mơ hồ hóa thành hình dạng của một con hỏa long, phát ra một tiếng rống không tiếng động.

"Một con".

Phương Vân ngồi xếp bằng trên vu đỉnh, thao túng cái pháp khí khổng lồ nay. Ở phía trên Thang cốc, tiếp tục tìm kiếm.

"Hai con".

Phương Vân đi được vài dặm nữa, lần này bắt được một con Thượng cổ Viêm Ma nhị thập thiên long chi lực. Phương Vân trực tiếp đánh chết những con Thượng cổ Viêm Ma này, dù sao thì thực lực của chúng vẫn quả kém.

"Ba con".

"Bổn con".

"Năm con".

Phương Vân bắt đến con Thượng cổ Viêm Ma thứ bảy, thì Viêm Trì đã trở nên lớn hơn viêm lưu của nó cũng trực tiếp hóa thành một con hỏa long, bay lượn bên cạnh Viêm Trì Nhưng mà kể từ sau khi bắt xong con thứ bảy, thì không còn thấy con Thượng cổ Viêm Ma nào khác nữa.

"Nơi này là lãnh địa của Thượng cổ Viêm Ma, khí tức của nhân loại và Viêm Ma hoàn toàn không giống, mình xâm nhập vào Thang cốc lâu như vậy, theo đạo lý thì không chỉ có một vài con Thượng cổ Viêm Ma như thế này, hình như giống một vùng đất trống".

Phương Vân ngồi trên vu đỉnh, con mắt híp lại, trong đầu suy nghĩ về kết cấu của Thượng cổ Viêm Ma, hiển nhiên là cũng có chút giống với quân đội của nhân loại rồi, có Viêm Ma Quân Vương là Viêm Ma thủ lĩnh, nãy giờ đã đánh chết bảy con Viêm Ma rồi, theo lẽ thường mà nói, thì đã sớm dụ những con Viêm Ma khác đến, nhưng tại sao bây giờ lại không có phản ứng nào cả.

"Rống..."

Lại một tiếng gào từ trung tâm của thang cốc truyền ra, lần này khoảng cách cũng không quả xa, Phương Vân ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy một mảnh hồng quang như khai trời mở đất, không khí như tụ thành con viễn cỗ thiên long khổng lồ, nhưng thiên quân vạn mã lao đến hướng này.

Sắc mặt Phương Vân khẽ biết, tiếng rít rào của Thượng cổ Viêm Ma Quân Vương, cho dù người có hơn thập thiên long chi lực như hắn cũng phải ngưng thần ứng phó.

"Hây!"

Phương Vân bàn tay vỗ tới, chấn vỡ lực lượng sóng âm trước mặt, chỉ nghe một tiếng oành lớn, trong không trung tạo thành một trận kình khí cuồng bạo, nhất thời phụt ra bốn phía.

Phương Vân đánh tan đợt sóng âm này xong, trong lòng khe động, đột nhiên rõ ràng:

"Mình đã biết tất cả Viêm Ma hiện tại đang ở chỗ của Viêm Ma Quân Vương”.

Viêm Ma Quân Vương là thủ lĩnh của tất cả Viêm Ma, hiện tại nó bị người ta công kích, tương đương với hoàng đế của một quốc gia bị truy sát, làm thuộc hạ, lính lác đương nhiên phải chạy đến cứu giả.

Nghĩ đến đây. Phương Vân lập tức hiểu được, không nói hai lời, lập tức lao đến trung tâm Thang cốc.

Sau một hơi, một cảnh tượng hoành tráng hiện ra trước mắt Phương Vân khoảng chừng ngoài vài dặm, một màn sáng cấm chế hỏa hồng thật lớn, đứng vững giữa trời đất, khu vực mà cái cấm chế này bao phủ vô cùng khổng lồ, trên cơ bản tương đương với một tòa thành, trên cấm chế hỏa hong này, có vô số tự phù cô lão đang du động, tản ra một khí tức hoàng đế mạnh mẽ, tôn quý và uy nghiêm.

Phương Vân hít sâu một hơi, liếc mắt liền nhận ra lai lịch những văn tự xa xưa này: "Đại đế Thang phong ấn".

Từ lúc Phượng Vân tu đạo đến giờ, chưa từng nhìn thấy một cấm chế nào quảng đại như vậy, cái cấm chế này hầu như cắt ra một không gian riêng biệt trong Thang cốc.

Mà ngay trong cấm che, là một con Thượng cổ Viêm Ma thân cao gần vạn trượng, đứng thẳng trong biển lửa, thân thể của nó to lớn như đỉnh thiên lập địa, khổng lồ không gì sánh bằng, phát ra khí tức mạnh mẽ mà không con Viêm Ma nào so sánh được, Phương Vân trông nhỏ bé giống như một con kiến hôi trước mặt nó vậy, nói một cách khác, một mình Phương Vân có thể nâng được nham thạch mà người thường không thể lên thì con Thượng cổ Viêm Ma này có thể nâng cả đại sơn thần ma.

"Đây là Thượng cổ Viêm Ma Quân Vương!"

Phương Vân khiếp sợ nhìn truyền thuyết hầu như đã biến mất theo dòng thời gian từ thời Thượng cổ, Trung cổ này, có thể tận mắt hiểu được về loạn Viêm Ma, bả chủ thượng cổ, chấn động không thể diễn tả. Phải biết rang, đây là cái thứ cần Đại đế Thang tự mình ra tay trấn áp.

Thượng cổ Viêm Ma Quân Vương đã vượt qua phạm vì của Viêm Ma bình thường, toàn thân nó là một màu trắng, nhìn gan trông có vẻ tái nhợt, huyết quản hung ác, gân mạch bại lộ ra như những khúc rễ cây, vuốt của nó vô cùng dài, mỗi một cái cứ như là một tòa núi nhỏ vậy, về phần hai cái sừng màu đen của nó, nếu đê dài ra hết, thì cũng khoảng bảy tám trăm trượng, đang treo lơ lửng trên không trung và rung nhè nhẹ.

Phương Vân vô cùng rõ ràng, con Thượng cổ Viêm Ma Quân Vương nay, căn bản là không có thân thể chân chính, ngoại trừ hai cái sừng màu đen trên đầu ra, thì các bộ phận khác trên người của nó, toàn bộ đều là do hỏa nguyên tố hùng hậu đến cực điểm tạo thành.

Trên người Thượng cổ Viêm Ma Quân Vương có một loại hỏa diễm đang cháy hừng hực, loại hỏa diễm này thoạt nhìn có vẻ không nóng, thậm chí là làm cho người ta có cảm giác mát lạnh.

Nhưng mà Phương Vân rất rõ ràng, nhiệt độ của hỏa diễm này rất cao, bởi vì năng lượng bên trong nó xuất ra từ trên thân của Thượng cổ Viêm Ma Quân Vương, hiện tại có vẻ mát lạnh tái nhợt, vừa vặn là loại năng lượng có biểu hiện nội liễm cực độ.

Loại hỏa diễm này nhìn như không nóng, nhưng chỉ cần một chút thôi, thì bất cứ vật gì cũng sẽ bị đốt thành tro, đây là năng lực thiên phú của Viêm Ma Quân Vương, thế gian này ngoại trừ loại bình khí như Địa Hoàng Khắc ra, thì những thứ khác cản bản là không có khả năng chịu đựng được nhiệt độ của loại hỏa diễm này, cho dù là Phương Vân cũng không dám thu loại hỏa diễm này, bởi vì Ngũ Ngục phong mà vừa đến gần nó, sẽ không chịu nôi nhiệt độ của hỏa diễm, mà bị đốt thành tro bụi.

Trên bầu trời lúc này đang cuồn cuộn mây đen, dưới những tia sấm chớp và thiểm điện có nhiều bóng đen đang ngồi xếp bằng, lơ lửng trên cấm chế, khí tức của những người này rất hùng hậu, giống như một cơn lốc vậy, cho dù là người kém nhất cũng mạnh hơn Phương Vân rất nhiều.

Những người này ngồi ở chỗ kia, một vòng không gian liền rung động, khuếch tán ra bổn phương tám hướng, những người này đều là cấp Thiên Trùng cả, là cường giả nắm quy tắc không gian trong tay.

Những người này ngồi xếp bang trên bầu trời, cả đám im lặng không nói gì, tựa hồ như trong phương diện đối phó với Viêm Ma Quân Vương, đã tạo thành một sự ăn ý không cần nói.

Tất cả mọi người không lên tiếng, chỉ là không ngừng phát ra những đòn công kích như băng thiên liệt địa, bài sơn đảo hải, tấn công vào Viêm Ma Quân Vương trong cấm chế.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất