Thi Tiêu Hiều trời cho ngộ tính tốt, thiên phú cao, không ngờ được A Thái trong khi đi du lịch Nam Lý thu nhận làm đệ tử nhưng không đưa vào môn tường
Đại lôi âm đài không phải Phật gia Niết bàn, chỉ có điều Quốc sư dùng công cụ để chiếm lấy thiên hạ, A Thái hàng năm đi theo Quốc sư, làm sao nhìn không thấu nội tình. Cho nên không đem hắn mang về Tình thành, an bài tốt hết thảy sai khiến cho hắn ở lại Nam Lý tu hành.,
Cũng là bởi vì vì không muốn đệ tử xinh đẹp bị Đại Lôi Âm Đài ô nhiễm, A Thái căn bản là không đem sự tình ở Nam Lý thu nhận đồ đệ lộ ra ngoài.
Thầy trò hai người gặp mặt không nhiều lắm nhưng tình cảm rất sâu đậm, Đối với đồ đệ đắc ý này A Thái bỏ ra rất nhiều tâm huyết, Thi Tiêu Hiểu có thể thiếu niên nổi danh, thành tựu rất cao, toàn bộ dựa vào ân sư tài bồi. A Thái vì bảo vệ truyền nhân của ân công mà chết, đây là chính ông lựa chọn, không oán không hối hận, Thi Tiêu Hiểu sẽ không so đo, nhưng ông chết ở trong tay ai, Thi Tiêu Hiểu rất xem trọng…
Thi Tiêu Hiểu cũng không nói lời vô nghĩa, đứng dậy rời khỏi. Chân trước hắn vừa mới đi, Nhị ngốc lại chạy tới thò đầu ra nhìn:
- Tống đại nhân, vừa rồi ta đi bộ ở cửa, gặp được muội tử tên là Diệp Phi Phi, nàng muốn ta truyền nói cho ngươi biết: càng nhanh càng tốt!
Tống Dương khí mỉm cười:
- Chuyện gì càng nhanh càng tốt?
Nhị ngốc ngẩn người, cũng cười ha hả:
- Đi tìm tỷ tỷ nàng
Tống Dương tinh thần rung lên, vỗ vỗ bả vai Nhị ngốc, lúc này đi thẳng đến Lậu Sương các, Lý Minh Ky, Cố Chiêu Quân và Bạch tiên sinh ba người đều ở đây, sau khi Tống Dương ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề:
- Sao?
Lý Minh Ky vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng ánh mắt chớp động, nồng đậm mà hưng phấn:
- Buổi sáng hôm nay Đàm Quy Đức truyền tin lại đây, lão muốn động thủ.
Tống Dương ngạc nhiên:
- Nhanh như vậy?
- Không phải chính thức khởi binh tạo phản, chỉ có điềutrước tiên lập tức đánh lên, dấy binh thẳng tiến kinh thành, có thể giết được hôn quân là tốt nhất, giết không được y cũng sẽ hung hăng giáng cho y một cái tát.
Lão Cố tiếp lời cười nói:
- Lão Soái đã xúi giục một cấm quân kinh thành làm phản.
Lão cáo già này, sau khi dám nhờ thân tín tiếp ứng cũng không rời khỏi Tình thành. Cây đại thụ rễ ăn sâu khô mà không chết, đạo lý này quả nhiên không sai, Trấn Quốc công chết lâu như vậy, còn nói hắn chết trung ít nhất cũng sẽ dọn sạch đươc Tình thành, không nghĩ tới mới 'Sống' trở về, có thể điều động cấm quân.
Bạch tiên sinh cười ha hả quay sang Tống Dương cúi đầu khom lưng:
- Bái kiến cô gia, xin được thỉnh an cô gia.
Sau khi cấp bậc lễ nghĩa chu toàn lão mới quay lại chính đề:
- Vốn ta nghĩ đến lần này đã được hắn phải bố trí trước ba năm 5 năm, mới có cơ hội phát động, vừa rồi chợt nghe Lý đại gia nói hắn phải lập tức động thủ, cũng hoảng sợ. Nhưng vừa nghĩ lại, kỳ thật cũng là chuyện bình thường.
Bạch tiên sinh dài dòng trước sau như một, thanh âm không nhanh không chậm:
- Cô gia ngài ngẫm lại xem, Đàm Quy Đức bao tuổi rồi? Có thể sống thêm mấy năm? Còn có lão Đàm gia hắn, tất cả con cháu có chút cốt khí đều bị diệt trừ, còn lại ngoại trừ giao cho kẻ bất lực không đứng dậy nổi, chính là kẻ nghịch tử bán phụ cầu vinh, được cho là tuyệt hậu.Người sau khi nhắm mắt được chôn trong nắm đất vàng, sau khi qua đời lại không có đứa con, thời gian cũng không chờ đợi, không còn có nhiều năm để tìm kiếm, nói không chừng chưa bố trí hết thì đã chết, nếu đổi lại ta là y, ta cũng có thể đánh từng chút từng chút một, cùng lắm thì vừa đánh vừa sắp xếp..
Tống Dương cười gật đầu:
- Y nói khi nào thì động thủ không?
Bạch tiên sinh đáp:
- Vừa mới Cố lão gia không phải nói sao, Đàm Về Đức lần này tính toán: cho dù không giết được hôn quân, ít nhất cũng muốn đánh vào mặt Cảnh Thái. Cô gia ngài ngẫm lại, khi nào thì khởi binh sẽ khiến người ta nhớ đến cái tát vang dội này nhất?
Tống Dương ngay lập tức phản ứng lại:
- Mùng tám tháng chín khi diễn ra nhất phẩm lôi?
- Cô gia đại tài...
Bạch tiên sinhlập tứcdua nịnh hót. Tuy nhiên thời gian Đàm Quy Đức khởi binh là buổi tối, một là bởi vì đêm tối càng dễ dàng tạo thành hỗn loạn, quan trọng hơn là đội binh mã kia của hắn theo cách thức bố trí, ban ngày khó làm ra được hành độngh quá lớn.
Tống Dương cười ha hả, đương nhiên không phải bởi vì giả vờ giả vịt nịnh bợ, miệng đổi đề tài, hỏi sang ba tên kẻ trộm:
- Đống lửa kia của chúng ta đâu? Trong hai mươi ngày có thể chuẩn bị tốt hay không?
Lúc này đã gần đến Trung thu, khoảng cách đến mùng tám tháng chín nhất phẩm lôi, chỉ kém hơn hai mươi ngày
Cố Chiêu Quân cười một tiếng ha ha:
Ngươi cũng là nghĩ được như vây?
Hai người bọn không hẹn mà trên mặt cùng lộ ý cười, hiển nhiên mọi người nghĩ đến 1 điểm
Tống Dương cười gật đầu:
- Có người đánh lôi, có người tạo phản, nếu có thể lại có người phóng hỏa, như vậy thiệt lắm náo nhiệt a.
Lý Minh Ky cũng không nghiêm mặt, cười trầm ngâm nói:
- Hiện tại mọi việc chuẩn bị nhìn như đều thuận lợi chỉ cần không có quá nhiều bất ngờ, ngày mùng tám tháng chín sẽ rất náo nhiệt. Ngoài ra, ngươi tới phía trước ba người chúng ta còn thương lượng một sự việc.
Lý Minh Ky kiềm chế vẻ tươi cười, thanh âm cũng không kìm lòng nổi mà đè thấp chút:
- Ta nghe nói, trong đại lôi âm đài có một đám tăng binh tinh nhuệ đóng quân... Ngươi không phải giups chúng ta suy nghĩ, dùng cách nào mới thích hợp sao?
Tống Dương vừa mừng vừa sợ, nếu có thể dựa vào một tấm pháp chỉ, sai khiến tăng binh đại lôi âm đài đến lúc đó loạn mùng chín tháng tám liền viên mãn.
Cố Chiêu Quân đúng lúc ấy tạt cho hắn chút nước lạnh:
- Việc này chỉ đơn thuần là ý tưởng, muốn hoàn thành không dễ. Đại lôi âm đài so với Tu Di Thiền viện khó lừa gạt hơn nhiều; xuất binh tạo phản so với mang theo một đám tù phạm càng nghiêm trọng hơn; huống chi giữa lôi âm đài, còn có thể có tâm phúc của Quốc sư trấn thủ; mặt khác còn có một chút phiền toái dị thường, người đánh xe thủ ha của Quốc sư,, những kẻ tâm phúc có chức trách, quyềnlực ngồi bên chúng ta hoàn toàn không biết, muốn viết ra một phần pháp chỉ có thể lừa dối quá khó khăn.
Sự việc bị họ Cố phân tích một chút, gần như sẽ không có chút hy vọng khả thi, Tống Dương cũng không quá thất vọng, cúi đầu suy nghĩ một lát, nhìn phía Cố Chiêu Quân:
- Điều cuối cùng…. Ta nhận biết một người, hắn khá hiểu biết về đại lôi âm đài, có lẽ có thể giúp chúng ta.
Người hắn nói đây chính là Thi Tiêu Hiểu.
- Ồ
Cố Chiêu Quân có hứng thú:
- Nói như vậy, việc này mới có thể thương lượng, ngày nào đó hẹn bằng hữu của ngươi, mọi người tâm sự một chút, ít nhất... đối với đại lôi âm đài không có chỗ bị phá hỏng. Lão thậm chí cũng chưa hỏi một câu 'Người này có đáng tin', Tống Dương nếu nhắc tới người này, cũng liền đủ thấy tin cậy.
Mà đối với lời Tống Dương nói Biết người hiểu biết lôi âm đài ', trong lòng phản ứng lớn nhất chính là Bạch tiên sinh, khi lão làm thường đình vệ liền phụ trách điều tra qua Quốc sư, gần như không có gì thu hoạch, bởi vậy cũng rõ ràngthủ hạ Quốc sư chính là tổ chức, kín không kẽ hở,mang một hương vị cẩn thận', Tống Dương có thể tìm được người hiểu rõ sự tình, khiến hắn cảm thấy không ngờ, tiếp lời cười nói:
- Cô gia mánh khoé thông thiên, người quen quả thật không ít...
Đang nói đến đó, trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng chuông trong trẻo, người bên ngoài không biết là cái gì, duy có Lý Minh Ki vẻ mặt đột biến, trầm giọng nói:
- Cảnh báo, có biến cố.
Vừa dứt lời, Diệp Phi Phi liền lắc mình vào nhà:
- Mười mấy người âm thầm vây quanh lầu tử, lai lịch không rõ, tuy nhiên xem hành tung điệu bộ, có vẻ là hình bộ.
Hình bộ không đáng bận tâm nhưng 'Có tật giật mình' nên ai cũng không dám phớt lờ, Lý Minh Ki vẻ mặt ngưng trọng, trong kinh có liên quan đến quan viên Hình Bộ nàng sớm đều chuẩn bị tốt, thật muốn có cái gì hành động nhất định sẽ trước tiên nghe được tin tức, đối phương tới đột ngột liền chỉ có hai khả năng, một là quan tỉnh ngoài truy bắt tội phạm ; nếu là tình huống khác, sẽ nghiêm trọng hơn nhiều...
Mà giờ phút này tiếng chuông lại nổi lên, đối phương đã lặng yên xâm nhập Lậu Sương các, Diệp Phi Phi hỏi quản gia:
- Cần bắt hay không?
Lý Minh Ky lắc đầu:
- Dù sao cũng phải gặp mặt, biết rõ ràng bọn họ tấn công ai mà tới..
Nói xong, đôi mắt sáng chuyển tới ba nam nhân trong phòng quyến rũ cười:
- Nếu thật đánh tới, các ngươi ba nam nhân phải nhớ rõ che chở nữ tử như ta.
Đối phương nếu thật sự là có chuẩn bị mà tới, truy bắt phản tặc, hiện tại bọn họ cũng đã đi không được, ba người đều khá thong dong, Cố Chiêu Quân trước hết cười, tự mình chắp tay đặt ở trong tay áo:
- Tay của ta không lấy ra ngoài được, không có cách nào đánh nhau.
Bạch tiên sinh nhún vai, lão vốn sẽ không có cổ, đoạn bả vai lên đồng thời cằm gần như sắp chạm tới ngực:
- Trước đó không lâu ta vừa mới bị thương, hiện tại thở cũng phải cố hết sức.
Tống Dương cười:
- Ta không sao, ta tranh thủ chạy trước, về sau sẽ báo thù cho các ngươi
Lúc này tiếng bước chân vang lên, ngay cả cửa cũng khônggõ mà trực tiếp đá thẳng vào cửa, một lão tuổi trung niên cường tráng sau khi vào nhà dương tay rút ra sáng ra lệnh bài hình bộ ở thắt lưng sáng loáng trầm giọng quát:
Quan sai nha làm việc công, chỉ bắt một người, những người khác không được vọng động!
Nói xong, chuyển mắt tới Cố Chiêu Quân:
- Gian đồ, nhận án tử.
Lý Minh Ky và Bạch mập mạp liếc mắt nhìn nhau, hai người đều dường như khá cao hứng, đều ngồi nguyên tại chỗ, cười ha hả mà xem Cố Chiêu Quân từ chối như thế nào.
Cố Chiêu Quân đánh giá lão sai dịch, lắc đầu nói:
- Ngươi bắt ta, cũng phải nói rõ vì sao, nếu không cho dù ta muốn đi theo ngươi, bằng hữu của ta cũng không đáp ứng.
Lão sai dịch quay đầu lại trừng hướng tới vài người khác trong phòng, Lý Minh Ki cười khúc khích:
- Ta cũng muốn biết gã phạm vào cái án tử gì, xin nhờ quan gia thành toàn.
Lão sai nha sờ tay vào ngực, khi bàn tay xòe ra một chiếc nhẫn nằm trong lòng bàn tay, bắt mắt nhất là ở giữa đỏ hồng lên, hai viên bảo thạch tối sầm, hoà lẫn sáng rọi tươi sáng:
- Cái vật này là ở tay ngươi rơi ra sao..
Tống Dương có ấn tượng đây là một trong những di vật của Vưu Thái Y
Cố Chiêu Quân vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lập tức ảm đạm, không phải sợ hãi hoặc là kinh hoàng, mà là thất vọng...Thất vọng đối với chính mình. Nhà thất bại, con đường của lão cũng hẹp hơn, nếu trước kia lão ra tay lấy báu vật lai lịch bất chính này, tuyệt sẽ không bị quan gia truy đuổi theo dấu vết đến cùng.
Lão sai nha trở mình thu nhẫn về, mắt sáng ngời chăm chú nhìn ánh mắt Cố Chiêu Quân:
- Đây là tang vật, ngươi từ đâu có được? Bạn đang xem tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
Cố Chiêu Quân môi vừa động, không ngờ đối phương lại giơ tay lên, ngắt lời của gã, lão sai nha lời nói còn chưa nói hoàn toàn, có chút không hiểu ra sao cả:
- Nhớ kỹ cho ta, ngươi chỉ có một lần cơ hội, đem tang vật ra cẩn thận nói rõ ràng... Nếu nói đúng, ta sẽ không bắt ngươi quy án. Giải Cửu gia nói chuyện giữ lời.
Nói xong, dường như còn ngại không đủ, lại dơ ngón tay ra trước mặt Cố Chiêu Quân, tăng thêm giọng điệu:
- Chỉ có một lần cơ hội.
Lão sai nha nói xong, Bạch tiên sinh ở bên ngẩn người:
- Ngươi chính là Giải Cửu?
Giải Cửu gia ghé mắt, liếc mắt nhìn Bạch Bàn Tử như một con cóc:
- Ngươi có biết ta? Như vậy rất tốt, khuyên nhủ bằng hữu của ngươi, nhất định phải nói thật.
Giả Cửu gia ở bên trong bộ hình Yến Quốc rất có chút tiếng tăm, phá được vô số đại án, từ mười mấy năm trước tại kim điện được đặc biệt khen ngợi mở mày mở mặt, ngự ban thần bộ kim bài, nhưng người này không có lòng dạ ở quan trường, chỉ thích phá án, làm sao tra ra huyết án, đại án, hắn thì vui vẻ từ trong lòng.
Bạch tiên sinh ha hả cười:
- Nhưng ta khuyên không được lão. Cố lão gia nếu chịu nghe lời ta nói, ta trước tiên bảo lão cho ta một trăm ngàn lượng bạc hoa.
Cố Chiêu Quân cũng cười, nhìn về phía Giải Cửu ánh mắt đặc biệt hiền lành, nhưng thanh âm lại lạnh dường như bị ngâm trong nước hoàng tuyền quá chín mươi chín năm:
- Ngươi đem cái ngón tay của mình dùng để chỉ chính cái đầu mình, ta ban thưởng ngươi một chết tử tế, vả lại sẽ không động đến người nhà của ngươi.
Họ Cố có phong thái bản thân, cho dù gia thất bại, cũng không ai đều có thể chỉ vào mặt hắn mà nói chuyện.