Sau khi trời tối không lâu, Phong Long ăn xong cơm tối xong sớm đã nằm ngủ. Lý công công nhẹ nhàng lui ra, vẻ mặt có vài phần thổn thức, y là thái giám bên người hoàng đế, Phong Long có việc gì cũng không bao giờ giấu y, hiện nay đã biết tin Phong Long sẽ không tái đăng cơ nữa, mấy ngày nay trong lòng Lý công công rất không vui.
Nhân lúc đêm khuya mát mẻ, Lý công công ở trong sơn trang tùy ý đi dạo, có một chút trì trệ trong lồng ngực, không ngờ sau khi đến phía sau trang lâm viên, sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh lộc cộc nho nhỏ
Ban đêm, không trăng sao, cái âm thanh nhỏ sau lưng kia rõ ràng chính là tiếng "nuốt""….. Lý công công là người đã tịnh thân ( thái giám) vì vậy dương khí suy nhược, hồi nhỏ đã bị chúng bạn giả quỷ trêu đùa qua, bình sinh sợ hãi nhất chính là yêu ma quỉ quái, chợt nghe thanh âm nọ mà cảm thấy lông tóc toàn thân đã dựng đứng, trên dưới toàn thân từng thớ thịt đều run rẩy, hai cái đùi nặng như đeo chì, muốn chạy trốn nhưng không cách nào nhấc chân lên nổi, răng lợi run lên dùng hết sức tụng pháp chú Đại Từ Đại Bi, mà sau lưng y vẫn là một mảng im lặng, một chút động tĩnh nhỏ cũng không có…… Đứng thẳng bất động một lát, đúng lúc y cho rằng " cái vật bẩn thỉu" kia đi rồi đột nhiên lại "rầm" một tiếng phá tan sự im lặng.
Nghe được tiếng quái thanh thứ hai gan của Lý công công muốn vỡ nát, không thể kiên trì thêm được nữa, kêu lên nửa tiếng quái dị, rồi té xỉu thẳng tắp trên mặt đất.
Tuy nhiên y chỉ kịp ngã ra và nhắm mắt, trên mặt đất có khối đá nhọn đâm vào vai y, đau đớn mãnh liệt kích thích cho y tỉnh lại, trợn mắt lên nhìn, không xa cũng đang có một đôi mắt đang nhìn lại, may mà lần này không không đợi bị dọa thêm lần nữa y đã nhận ra đối phương là người quen: Lý Dật Phong.
Lý công công giận dữ, xoay người nhảy dựng lên:
- Lý Dật Phong, giả quỷ dọa người rất thú vị sao?
Vừa dứt lời, tiếng bước chân cũng theo đó vang lên, Hồng Ba vệ tuần tra xung quanh nghe được động tĩnh cũng tới xem xét, vừa thấy hai người bọn họ liền yên lặng rút lui.
Lý Dật Phong ngồi tựa một gốc cây đại thụ ngồi, xoay chuyển ánh mắt nhìn phía bầu trời đêm, trong miệng bình tĩnh đáp:
-Ta ngồi ở chỗ này uống rượu ngươi đi ngang qua bên cạnh ta, sau đó chính ngươi nổi điên, liên quan gì đến ta.
Lý công công tính tình cũng tốt, biết là tự mình dọa bản thân mình cũng không tức giận nữa, nhưng lại rất nhanh sau đó kinh ngạc hỏi:
- Ngươi sao có thể uống rượu.
Nói rồi cong người xuống đoạt vò rượu trong tay Lý Dật Phong.
- Thương thế còn chưa tốt, uống rượu không được.
Bất ngờ, Lý công công đã một tay đã cướp được vò rượu từ trong tay của Lý Dật Phong, Lý công công cũng rất bất ngờ, càng thêm tin tưởng lời mình nói:
- Ngươi xem, đến ta cũng đoạt được rượu của ngươi.
Lý Dật Phong là không muốn cũng công công tranh đoạt, nếu không làm sao để y đắc thủ được, nghe vậy lười biếng ngước mắt nhìn y, thò tay móc ra một bình rượu từ phía sau:
- Người thích đoạt thì đến đoạt, có thể sẽ chịu thiệt thòi lớn đấy.
Nói xong giơ tay bóp vỡ bùn niêm phong, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Lý công công ngẫm nghĩ một chút, phỏng chừng đối phương không phải nói đùa, bản thân đi đoạt rượu một lần nữa sợ rằng sẽ bị đánh thật, không dám vọng động lần nữa lẩm bẩm lải nhải khuyên vài câu, ôm trong lòng nửa bình rượu cất bước rời đi, nhưng mới đi hai bước y lại chuyển thân quay lại, ngồi bên cạnh Lý Dật Phong.
Lý công công thở dài thật dài, trong lòng buồn bực, uống rượu trái lại không phải là lực chọn tồi, giơ vò rượu lên uống liền mấy ngụm.
Lý Dật Phong cũng không để ý đến y, ngồi uống rượu của mình.
Lý công công gan nhỏ tửu lượng càng kém. Rượu hoa quả Túng Tiểu Đàn Qủadư vị rất nhẹ nhưng y uống không đến nửa bình đã choáng váng đầu óc, nói chuyện cũng không có e dè:
- Ta biết ngươi gặp chuyển phiền não, trước đây mỗi lần bồi tiếp bệ hạ xuất cung du ngoạn, ngươi đều xem ta như kẻ tặc, giống như ta sẽ hại bệ hạ….. ta biết rõ, người dựa vào cái gì mà hoài nghi ta. Trên đời này không chỉ có một minh ngươi trung thành.
- Ngươi là thái giám.
Lý Dật Phong trả lời như chọc thẳng vào phế quản.
Lý công công bị chọc tức lại đang say chuếnh choáng âm thanh sắc nhọn dị thường:
- Thái giám thì làm sao.
- Thái giám không cần nữ nhân, cũng sẽ không có con cháu, cần nhiều tiền quá cũng vô dụng, nhiều nhất cũng chỉ hưởng phú quí một đời.
Hiếm thấy Lý Dật Phong nói nhiều như đêm nay:
- Có dục vọng nhưng không có hi vọng, cái mà người khác để ý các ngươi đều không quan tâm, ai mà biết được các ngươi cần cái gì? Loại người như các ngươi, không thể dùng lẽ thường mà đoán ra được, không đáng tin, càng không thể trông cậy vào các ngươi.
Lời nói này cũng coi như giải thích, trái lại hóa ra xem như miệt thị thái giám, Lý công công tức giận cắn răng chất vấn:
- Ngươi có nói chuyện đạo lý không?
Lý Dật Phong lạnh lùng "xì" một tiếng, xem như đã trả lời.
Lý công công vốn là người mồm miệng lanh lợi, nếu không cũng không thể được hoàng đế tin tưởng nhưng Lý Dật Phong một câu " ngươi là thái giám" đem mọi lời nói của y chặn hết lại, nhất thời hắn không biết phải nói sao, mắm môi mắm lợi nói:
- Thái giám thì làm sao, thái giám thì làm sao…. Thái giám không phải là con mẹ kế.
Men rượu lên đầu, khô nóng không chịu được, Lý công công cởi áo ngoài ra, lộ ra thân thể béo mượt, dùng tay vỗ mạnh vào ngực phát ra một tiếng " ba" giòn tan:
- Thái giám không cần nữ nhân nhưng có huynh đệ! Ta từ nhỏ cùng vạn tuế lớn lên…..
Lý Dật Phong lại "xì" một tiếng lạnh lùng:
- Ngươi cũng xứng cùng vạn tuế xưng huynh gọi đệ?
Người khéo đối đáp đến đâu cũng không thể ứng phó nổi cách "nói chuyện" như vậy Lý công công hổn hển, không biết nói thế nào, chỉ tức giận hỏi vặn:
- Ta không xứng, người thì xứng sao?
Nói xong, từ trong não y nảy ra đầy bụng những từ ngữ cay độc, không chút nghĩ ngợi bắt đầu chửi ầm lên, y từ nhỏ đã vào cung, lớn lên cùng với một đống thái giám, lúc mắng người thì chanh chua ác độc vô cùng. Lý công công say rồi, cho nên chửi cũng đã chửi rồi, trong lòng quyết định, Lý Dật Phong nếu dám đánh người, ta sẽ sẽ liều mạng với hắn……
Không ngờ Lý Dật Phong hoàn toàn không có ý động thủ, không chỉ không tức giận, trái lại còn cười, chỉ mỉm cười một chút:
- Là ngươi nhất quyết muốn hỏi, ta trả lời ngươi lại trở mặt.
Vừa mới nói xong, bỗng nhiên tiếng bước chân truyền đến, Hồng Ba vệ tiến lại gần, thông báo:
- Vương gia giá lâm sơn trang.
Lý Dật Phong đáp lời, đứng dậy hướng bên ngoài trang đi tới, vương gia giá lâm bọn họ nên ra đón chào, Lý công công không để ý lại chửi đổng rồi ném vò rượu trong tay xuống đứng dậy đuổi theo sau Lý Dật Phong, rất nhanh hai người đã ở bên ngoài trang, ngênh đón vương gia.
Trấn Tây Vương vừa thấy hai người, chau mày ánh mắt đục ngầu nhìn Lý công công từ trên xuống dưới:
- Giống cái loại gì? Ngươi xem chỗ này là chỗ nào.
Lý công công lúc này mới kịp phản ứng, lúc trước uống rượu say khướt, nghe đươc tin vội vàng đến nghênh giá, nhưng lại quên không mặc lại áo, giờ phút này lồ lộ cánh tay để trần, trước ngực còn cái ấn màu hồng do chính tay mình hung hãn tạo ra. Cái bộ dạng này đến nghênh giá Vương gia không thể nghi ngờ là đại đại bất kính.
Trấn Tây Vương là Thiết Huyết vương gia Nam Lý ai cũng biết, ngay đến hoàng đế lúc còn tại vị, lúc gặp ngài cũng không dám chậm trễ…Lý công công lập tức tỉnh rượu quá nửa, sắc mặt trắng bệch không ngừng quỳ lạy dưới đất:
- Vương gia thứ tội.
- Sau trung thu, Lý công công vì muốn hầu hạ hoàng thượng vẹn toàn hơn, cầu thần truyền cho y chút võ nghệ
Lúc này Lý Dật Phong từ ở bên cạnh mở miệng.
- Sau khi thánh thượng nghỉ ngơi Lý công công cùng thần luyện võ tại hậu trang, chợt nghe Vương gia giá lâm, vội vàng cứ thế đến nghênh đón thật không ra thể thống gì…… xin vương gia thứ tội.
Tuy rằng cả hai đều để trần cánh tay, nhưng là vì luyện võ để bảo vệ hoàng thượng, miễn cưỡng có thể coi là một cái lý do, quả nhiên Vương gia không truy cứu thêm, lạnh lùng nói với Lý công công:
- Đứng lên đi, từ sau tập luyện cho tốt, hơn nữa căn cơ của ngươi luyện không được túy quyền, đổi chiêu số đi.
Trấn Tây Vương sao dễ dàng bị lừa vậy, sớm đã nhận ra Lý công công đầy mùi rượu, tuy nhiên không truy cứu mà thôi, lập tức đổi chủ đề:
- Hoàng thượng ngủ chưa?
Lý công công đứng lên, thật cẩn thận trả lời:
- Dạ, ta đi giúp ngài đánh thức…….
- Không cần, dẫn đường đi, ta tự mình đi thăm người.
Trấn Tây Vương một mạch đi đến phòng ngủ của Phong Long, sau khi cho người ngoài lui ra, lão nhân đẩy cửa phòng cất bước đi vào.
Phong Long đi ngủ sớm, nhưng vẫn chưa ngủ được, nghe thấy tiếng động của trụ cửa vẫn cho là Lý công công đến, ông ta lười không lên tiếng, đỡ phải nghe mấy tiếng lải nhải khuyên giải an ủi của Lý công công, nằm im trên giường không động, một lát sau từ tiếng chân bước ông ta nhận ra, người đến là người chân có tật.
Trong Hồng Ba phủ sơn trang chân có tật mà có thể không kinh động đến vệ sĩ mà tới thì có thể là ai, Phong Long lập tức xuống giường, trước lúc gặp mặt định nói cái gì đó, nhưng hoàn toàn không biết bắt đầu thế nào, trái lại là Trấn Tây Vương hỏi trước:
- Thế nào, không ngủ được sao?
Phong Long hít sâu một hơi, mãnh liệt áp chế nỗi lòng. Miễn cưỡng lộ ra nụ cười:
- Trước kia đều ngủ muộn, vẫn chưa quen ngủ sớm.
Trấn Tây Vương không nói gì, chuyển chủ đề:
- Thật sự không muốn làm hoàng đế nữa sao? Thừa dịp ta vẫn chưa vào kinh hối hận vẫn kịp, ta sẽ nghĩ biện pháp.
Phong Long lắc lắc đầu.
- Nếu người không về, sau khi nhập kinh ta sẽ thiết phụ chính đại thần, giúp đỡ Đồng nhi đăng cơ.
Đồng nhi mà Trấn Tây Vương nói chính là con trai út của Phong Long, Vương gia trầm giọng nói tiếp:
- Quốc gia không thể có hai vua, ngươi chính là sau này không thể có cơ hội rồi, về sau ngươi nếu hối hận, nếu lại đứng lên ….. Ta sẽ giết ngươi, tránh cho quốc gia mất ổn định.
Trầm mặc một lát, Trấn Tây Vương lại một lần nữa nói:
Bản thân đã suy nghĩ kĩ?
Vương gia lời nói rất không khách khí, nhưng thái độ của lão lại rất rõ ràng.
Nếu tình hình không thay đổi; con trai Phong Long sẽ đăng cơ, Nam Lý ấu đế.
Nếu như bây giờ Phong Long hối hận, Trấn Tây Vương toàn lực ra tay xoay chuyển cục thế, chắc có biện pháp để ông ta quay lại điện rồng, nhưng mặc kệ dùng biện pháp gì, trong đó vấn đề quan trọng nhất là phải lật ngược được lời nói của Vô Ngư sư thái: " Phong Long đã chết", Vô Ngư sư thái danh vọng to lớn, nếu vậy bao nhiêu công sức Tống Dương bỏ ra đều bị hoàn toàn hủy bỏ. Phải biết rằng Tống Dương lại là con rể lão.
Bất luận ngồi trên long ỷ là người nào trong Phong Long phụ tử, Hồng Ba vệ đều chỉ biết phụ tá sẽ không tranh vị.
Trấn Tây Vương sẽ toàn sức toàn lực bảo hộ Nam Lý an bình, hai cha con vị hoàng đế chỉ có thể chọn một, một khi đã chọn thì sẽ không thay đổi.
Bốn tầng ý tứ, tầng trước so tầng sau càng nặng, Phong Long thật thà gật đầu:
- Sớm đã hiểu rõ rồi, phiền thúc phụ bảo hộ Đồng nhi, bảo hộ Nam Lý.
- Rõ ràng rồi, ta đi đây.
Trấn Tây Vương gật gật đầu, đứng dậy rời đi, đợi đi đến cửa bước chân chậm lại thong thả quay đầu nói:
- Hoàng đế là long mệnh, bình dân là "nhân mệnh" thay đổi thân phận cũng là thay đổi tính mệnh, thay đổi một kiếp luân hồi, đã là cái tính mệnh mới, thì nhưng buồn phiền ảo não trước đây đều ném hết đi, bắt đầu là lại sống thật tốt. Còn nữa…. Ngày mai đưa đến cho ngươi mấy nữ nhân đến, buổi tối không ngủ được cũng có việc mà làm.
Nói xong Trấn Tây Vương cười cười, lại lần nữa cất bước đi ra.
Vài ngày sau, Trấn Tây Vương nhập kinh.
Phản nghịch đã dẹp, nhưng sự nghiệp thống nhất còn chưa bắt đầu, Trấn Tây Vương đến tượng trưng cho Nam Lý vừa mới trải qua một đoạn phong ba, Nam lý lại một lần nữa bình ổn, một lần nữa vững vàng, bách tính trong kinh người người đều chờ đợi, sớm đã đổ ra đường lớn nghênh đón Vương gia. Thành viên hoàng thất và bách quan trong triều càng thêm phần chu đáo, Tiểu hoàng tử được vài vị hoàng tộc nguyên lão và vài vị đại thần che chở, cùng với quyền quí trong kinh, các bộ quan viên cùng nhau đến cửa thành nghênh giá.
Tín đồ Phật môn cũng tham gia, lấy Vô Ngư sư thái cầm đầu, tất cả các chủ trì hoặc các đệ tử quan trọng của các tự các miếu đều tụ họp, theo đội ngũ quan viên ra ngoài thành. Khi bọn họ đến, Trấn Tây Vương vẫn chưa đến, tất cả mọi người cùng kiên nhẫn chờ, không ngờ được một lúc Vô Ngư sư thái đột nhiên thân mình nhoáng lên một cái, rầm một tiếng, mặt hướng đại lộ quỳ rạp xuống đất.
Tất cả mọi người chấn động, Cô Thạch và mấy vị nữ ni bên cạnh vội vàng giơ tay nâng, nhưng không ngờ được, hai đầu gối Vô Ngư như mọc thêm rễ, mặc dù dùng hết sức các nàng đều không làm suy chuyển đươc Vô Ngư. Lại xem vẻ mặt của Vô Ngư, cũng như vậy vẻ kinh nghi bất định. Hoàn toàn không hiểu vì sao lại như vậy.
Cô Thạch lão ni trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ hay là sư huynh bị trúng tà rồi, đang cân nhắc xem nên tụng loại kinh gì để hỗ trợ, áp lực trên người Vô ngư đã nhẹ bớt…, tự mình đứng dậy, Cô Thạch vội vàng đến hỏi:
- Sư tỷ sao rồi.
- Rất cổ quái
Vô Ngư hai hàng lông mày nhíu chặt giọng điệu do dự:
-Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy phải lạy, không kịp nghĩ cái gì, người liền quì xuống.
Cô Thạch A một tiếng:
- Cái này là đạo lý gì?
Vô ngư lắc đầu cười khổ:
- Ta cũng không hiểu được vì sao. Tuy nhiên không cần lo lắng, khẳng định không phải tà vật quấy rầy, cảm giác rất rõ ràng, là một phần ý nhân từ.
Giải thích của Vô Ngư không rõ ràng, Cô Thạch cùng với người người ngoài đều ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu đươc, đúng lúc vẫn còn đang hoài nghi, phía trước đường lớn, chỗ Vô Ngư sư thái vừa quì lạy, truyền đến một hồi tiếng bước chân. Có người lộ hành càng ngày càng gần, một hòa thượng tuổi còn trẻ, đi lại thong dong mặt mỉm cười, diện mạo xinh đẹp vô song, áo trắng không nhiễm hạt bụi nhỏ nào…… Ở đây ít nhất có một nửa nhận ra hắn, một nửa còn lại trước đây chưa từng gặp qua hắn, Nhưng vừa thấy ngũ quan và cử chỉ của hắn ai cũng đoán ra người này là ai, Vô Diễm đại sư, Thi Tiêu Hiểu.
Hiển nhiên Thi Tiêu Hiểu chỉ là đi ngang qua đây, may mắn gặp dịp, vừa nhìn thấy cửa thành tụ tập một đám đông phật đồ và quan nhân, hắn cung hơi sửng sốt. Lập tức đi lên phía trước cùng mọi người mỉm cười chào hỏi. Có tiếng hàn huyên bên trong đám người, là thủ hạ của Hồ đại nhân:
- Vừa thấy Vô Ngư sư thái thất thần mà quỳ, ta vốn còn buồn cười bây giờ mới hiểu hóa ra sư thái bái Vô Diễm đại sư.
Nói xong, còn chưa kịp cười vài tiếng, tả thừa tướng liền lạnh giọng răn dạy:
-Nói hươu nói vượn! Không biết nói thì câm miệng lại đi!
Người bên ngoài cũng đều bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu quan mà lại cùng hai vị xuất gia trêu đùa, đích thực là đồ ngốc, hơn nữa bất kể thân phận, danh vọng hay là tu vi, Vô ngư đều hơn vị hòa thượng đẹp đẽ này một tầng, nói Vô Ngư sư thái bái Vô Diễm, rõ ràng là đem hai người ra làm nhục, tiểu quan lúc này cũng cảm thấy bản thân nhỡ lời rồi, muốn giải thích nhưng tả thừa tướng đã nói rõ, không được phép mở miệng, đành nghẹn lại không biết làm sao.
Hồ đại nhân lại trừng mắt độc ác nhìn thủ hạ, chắp tay cười nói với hai vị xuất gia:
- Người trẻ tuổi ngôn ngữ đường đột, là lão phu dạy bảo không tốt, hai vị pháp sự vạn lần không lên trách móc.
Không ngờ Vô Ngư mỉm cười, lắc đầu nói:
- Lời nói vô tâm, lại chính là lời nói thật, không có tội, không có tội.
Vừa nói xong, bao gồm cả Thi Tiêu Hiểu tất cả đểu lộ vẻ nghi hoặc, mọi người đều biến thành " không rõ đâu cua tai nheo" nhưng sư thái lại không giải thích, người khác không biết nên hỏi thế nào, Vô Ngư sư thái thì vẻ mặt mang vẻ tươi cười, có vẻ bí hiểm.
Không lâu sau, trên đường lớn bụi khói bụi nổi lên, Trấn Tây Vương cuối cùng cũng tới.
Còn chưa tới cổng thành, cách mọi đoạn khá xa đội ngũ của vương gia liền thu cương dắt ngựa, lấy Trấn Tây Vương dẫn đầu, Quận chúa, Thường Xuân Hầu, cùng các tùy hành khác toàn bộ xuống ngựa, hướng phía trước đi lên một đoạn, tại trạm định cách tiểu hoàng tử chin trượng, Vương gia cao giọng nói:
- Lão thần có tội, dám phiền đại giá thái tử.
Nói xong, hai đầu gối rơi xuống đất quỳ lạy đại lễ.
Phong Long còn chưa lập Thái Tử, nhưng tiểu Hoàng tử là đứa con duy nhất của ông ta. lúc này Trấn Tây Vương lấy danh thái tử xưng hô, không nghi ngờ đã thông cáo thiên hạ, Long ỷ của Nam Lý chính là tiểu hài nhi này đến ngồi, Lão đầu không chỉ nói, hành lễ kĩ càng tỉ mỉ, đối với hoàng tử tam bái cửu khấu, lấy cái lễ quân thần mà đối đãi.
Bởi vì vẫn còn mong "Phonh Long có lẽ hối hận" Trấn Tây Vương trước lúc vào kinh thủy chung chưa từng nói qua một câu " ủng hộ hoàng tử đăng cơ"
Đến bây giờ ngài cuối cùng cũng biểu thị thái độ, một việc trọng đại cũng có tin tức, tất cả mọi người đều trút một hơi, tiếp theo bách quan tương kiến, phật đồ cùng bách tích dâng tặng lễ vật, vương gia vào kinh thực là một hồi náo nhiệt.
Rất nhanh, việc vương gia quỳ lạy hoàng tử ở cửa thành liền truyền khắp kinh thành, nhất thời dẫn đến giai thoại, mọi người đều nói Trấn Tây vương trung tâm nghĩa đảm, Hồng Ba phủ hộ nước vì dân, cùng với giai thoại của Vương gia còn có,Vô Ngư sư thái bái Vô Diễm, hai tin đồn thú vị cùng nhau lưu truyền khắp kinh thành, việc này Tống Dương đầu tiên cũng không biết, có điều cũng không khó đoán ra, nếu là Vô Ngư giả trước đây sẽ thổi phồng sự việc…. còn Vô Ngư bây giờ cũng không có chút nào khiêm tốn, đã bắt đầu quảng bá "tôn giả chuyển thế, Thi Tiêu Hiểu"
Trấn Tây Vương vừa nhập cung liền chúi đầu vào công việc triều chính, không để ý đến người nhà, càng không để ý đến Tống Dương; Vô Ngư cùng với "tôn giả chi kế" của Vô Diễm, hai ngươi xuất gia sớm đã có tính toán hoàn toàn không cần Tống Dương bận tâm, Thường Xuân Hầu tạm thời thành người nhàn rỗi tính đi tính lại trên tay việc có thể làm chỉ có " hai người bệnh"
Vị đầu tiên đương nhiên là La Quan, đại tông sư tại Biệt Lai thiền viện kích đấu đã bị trọng thương, bây giờ vẫn còn đang trong quá trình khôi phục, về tình về lý Tống Dương đều không dám sơ suất, tự tay châm cứu, thay thuốc; người bệnh còn lại là Nhâm Dung Sơ, nói là không bệnh nhưng trước đây quá lao lực, không chỉ cần dược phẩm điều dưỡng, tinh thần cũng cần hoàn toàn thả lỏng mới tốt, Thường Xuân Hầu lấy danh nghĩa trị bệnh, mỗi ngày đều kéo quận chúa từ trong kinh ra ngoài thành du ngoạn, làm thầy thuốc như vậy thật là tiêu dao.
Mặt khác Tống Dương còn truyền một bộ dưỡng khí pháp môn cho Nhâm Sơ Dung không liên quan đến võ công, chỉ phương pháp luyện khí bổ thân trong trung y, tác dụng không lớn nhưng nếu kiên trì có thể khiến tinh thần kháng kiện, đối với thân thể chung quy cũng có lợi Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Kì thực dưỡng khí chỉ là việc thứ yếu, Tống Dương trong việc này cũng có ý đồ. Nhâm Sơ Dung không rành võ công không hiểu y thuật, đối với kinh mạch huyệt vị một chút cũng không rõ, Tống Dương muốn mượn biện pháp này để Nhâm Sơ Dung đối với kinh mạch có chút hiểu biết, làm cơ sở phục vụ cho việc ăn " trái cấm" trong tương lai
Nhâm Sơ Dung dù có thông minh hơn nữa cũng không thể nghĩ ra chân tướng sự việc, dù sao Tống Dương dạy cái gì nàng đều nguyện ý học…. học thật nhanh, học thật tốt.