Ánh mắt tiếp tục chuyển động, Vân Đỉnh thấy được người khi buổi chiều tới, mặc áo trường bào màu xanh, diện mạo giống như Đan Bàn Tử, người này thân thủ cũng không tồi, xa không bằng Đại tông sư, nhưng có thể đã đạt tới chữ ất thiên can. Lão nhân hai tay cho vào trong tay áo kia cũng như thế; còn có thủ lĩnh người Hồi Hột, giống như cái lão già béo mập mạp kia dường như thanh niên trai tráng… Tin tức phía trước quả nhiên không đáng tin cậy, Vân Đỉnh lặng yên thở dài, vốn nói chính là chỉ có một vị Đại tông sư, không ngờ còn có ba vị tông sư tài giỏi khác nữa.
Tuy rằng đối phương không giống trong suy nghĩ, có phần mạnh hơn chút, nhưng Vân Đỉnh vẫn không lo lắng. Anh ta thở dài bởi vì không vui, cũng không phải nhiệm vụ khó để đạt được thành công.
Vân Đỉnh không biết chính bản thân mình nhân từ, khi trừ ma vệ đạo nhất định ra tay vô tình, nhưng bắt cóc người - loại công việc thế này, không phải việc người tu hành nên làm.
Vân Đỉnh lắc lắc cái đầu, đem những ý nghĩ rối loạn ấy ném ra khỏi cơ thể, tiếp tục điều vận "tâm nhãn" cẩn thận tiếp tục quan sát đám người một phen, người quan trọng nhất kia thì anh ta không tìm được. Lúc này đám người bỗng hơi hỗn loạn, một đội vệ sĩ Hồng Ba vệ giáp trụ, vây quanh một nữ tử trẻ trung tới xem diễn, nhìn tư thế, cách ăn mặc, ắt là Huyền Cơ công chúa. Tuy nhiên Vân Đỉnh chỉ liếc mắt qua nàng một chút liền rời đi, nhưng dung nhan nữ tử này và bức chân dung anh ta đã từng được được xem chỉ có vài phần giống nhau, nhưng tướng mạo của nàng là người phú quý. Người giảo hoạt cũng không giả lừa làm công chúa.
Vân Đỉnh lập tức thất vọng, đối phương vì sao phải tìm cách giả làm công chúa tới đây? Chẳng nhẽ đã nhìn rõ được âm mưu, phải dẫn mình vào cạm bẫy sao? Mà không lâu sau, Vân Đỉnh lại chú ý tới một việc khác, tâm tư, ánh mắt của đám cao thủ đang đứng trà trộn trong đó đều dồn lên một thiếu nữ trang phục hết thường bình thường.
Giả công chúa có lẽ không phải cố ý bố trí, chỉ là bọn họ dùng thủ thuật che mắt chăng? Như chuyện đề phòng trước thích khác, thật sự Công chúa tuyệt sẽ không đến, mấy vị cao thủ chỉ hết sức chăm chú chờ đợi thích khác sẽ ra tay là được, không cần phân tâm tinh thần chiếu cố bất kỳ ai.
Vân Đỉnh phấn chấn lại đôi chút, đem nhãn lực phóng tới trên người mục tiêu mơi, tuy nhiên chỉ lát sau, lại phải thất vọng thêm lần nữa, nguyên nhân cũng giống như vừa rồi, mắt nhìn rõ ràng, nữ tử này chỉ là dân thường.
Nhưng thế sự khó lường, hết thảy đều là thiên ý, ngay tại thời điểm Vân Đỉnh buông tha, ánh mắt anh ta lại đột nhiên ngời sáng, trong lúc vô ý một nữ tử đột nhiên lọt vào tầm mắt quan sát, chính là cô gái đẹp tự búp bê.
Phúc căn sâu nặng, xuất thân cực cao, hạnh phúc mai sau kéo dài, về sau được đại Cát Tường. Nhưng có điều, nàng hẳn đã trải qua vài lần đại nạn, nghe nói trước kia Huyền Cơ công chúa gặp phải tai họa, lần gần nhất là khoảng hơn một năm trước, bị cột trụ lầu gãy đập trúng, nguy hiểm suýt bỏ mạng…
Vân Đỉnh tin tưởng vào tâm nhãn của mình, căn bản không nghĩ chính mình nhận sai người, tướng mạo có thể hoàn toàn không đúng như trên tranh, Huyền Cơ công chúa không ở đây, trong trấn nhỏ hoang vắng này quý nhân còn có thể là ai? Hơn nữa dân trong trấn nói Công chúa bị bệnh rồi, người bị bệnh, không cần tới "tâm nhãn" cũng sẽ phát hiện ra, sắc mặt, thần thái, ánh mắt đều nói rõ sự yếu ớt của nàng.
Vân Đỉnh nhẹ nhàng thở ra. Người đang tới là tốt rồi, anh ta hướng về phía nàng, ánh mắt Vân Đỉnh chăm chú nhìn búp bê sứ lâu một chút, bỗng nhiên anh ta cảm thấy Búp bê sứ cho anh ta cảm giác thanh sạch rõ ràng.
Không phải sự trong sạch của Phật gia, mà là sự lạnh lùng, chân chính là lạnh lùng, mặc dù nàng tới xem biểu diễn, ánh mắt liền sẽ trở nên ngời sáng nhưng đôi mắt này bất kể sáng lên nhưng vẫn có đôi phần ảm đạm, cũng không khác nhau, vẫn giống như tươi cười dường như cao hứng không ít.
Búp bê sứ cũng chú ý tới ánh mắt của lão nhân xuất phát từ lễ độ, nàng nở một nụ cười với Vân Đỉnh. Quả nhiên vẻ mặt không vui vẻ trước và sau cũng giống nhau, chỉ có điều nàng cảm thấy nên cười với lão một chút, cho nên nàng mỉm cười.
Vân Đỉnh cũng vẫn cười, trong lòng cũng không vui. Trong lòng có chút nặng nề, cứ thế trong nháy mắt, trong đầu anh ta gần như đánh mất ý niệm động thủ, nhưng chỉ thoáng chốc thôi, anh ta nhìn ra được, Búp bê sứ về sau sẽ hạnh phúc vui vẻ, liền yên tâm, só mệnh sẽ không thay đổi, có lẽ phúc khí của nàng là ở phía sau, đều từ lần bắt cóc này của Vân Đỉnh, nếu vậy mình hẳn không phải ác nhân. Người nhờ vả mình ra tay, cũng không thấy đề cập tới kết cục của Công chúa.
Vân Đỉnh hít sâu một hơi, đứng lên cất bước tiến vào trong vòng hiến nghệ, trong đám diễn viên có vài người không tầm thường, bọn họ không ngừng thi triển tài năng "quái dị" của bản thân, vả lại còn muốn biểu diễn các màn thực sống động, lão nhân 200 tuổi cũng không ngoại lệ.
Bạch tiên sinh và Cố Chiêu Quân tính nhầm đôi chút.,
Sáng sớm một ngày, đang lúc hoàng hôn, biết được gánh hát đêm nay ở đây diễn xuất, lão Cố và Bạch tiên sinh liếc mắt nhìn nhau, người trước nhíu mày, người sau phát ra một tiếng cười lạnh, lại cùng nhau chụm đầu thảo luận to nhỏ.
Dựa theo phỏng đoán của hai người, Phiên tử Thổ Phiên nếu thực sự mưu đồ, không ngoài hai mục đích, thứ nhất là tiền, thứ hai là vì người.
Với lý do thứ nhất khả năng không lớn, số lượng bảo bối phần lớn khó có thể mang theo người, cho dù chiếm được cũng chạy không được xa, ám sát là khả năng lớn hơn cả, quý nhân đứng đầu trong phong ấp đi xem, lại là cơ hội ám sát cực tốt.
Quý nhân trong phong ấp đều không có nhà, có chỗ dở nhưng cũng lại là chuyện tốt.
Chỗ dở rất đơn giản: không có ai làm chủ. Người Thổ Phiên lai lịch cổ quái không có hảo ý, đối phó bọn họ đơn giản nhất, cũng là biện pháp an toàn nhất, không nên trực tiếp phái quân đi bắt tiếp đó thẩm vấn, căn bản không để cho đối phương có cơ hội xuất thủ, Nhưng Nam Lý vừa mới dẹp nội loạn không lâu, mâu thuẫn với Đại Yến dần dần tăng lên, lúc này đi gây hấn với người Thổ Phiên đương nhiên không phải lựa chọn tốt, vừa vặn trong phong ấp không có chủ nhân, thương lái Thổ Phiên kê biên tài sản quy mô như vậy không phải việc nhỏ, Mộ Dung đại nhân không dám làm chủ việc này, Cố Chiêu Quân và Bạch tiên sinh cũng là thân phận khách nhân, cũng không thể tiện đảm đương, thay Tống Dương phát mệnh lệnh như vậy.
Tuy nhiên, các chủ nhân không ở nhà cũng có chỗ tốt, khiến cho cao thủ trong phong ấp đã không phiền toái, tay chân thi triển cũng thoải mái, quần thảo cùng đối phương không vướng bận.
Bất kể biểu hiện ra dạng gì, nhưng cốt lõi lại, Cố Chiêu Quân và Bạch Bàn Tử đều ẩn dấu một phần ngạo khí, thủ đoạn người Thổ Phiên chạy đến trước mặt đùa giỡn, dựa vào tính cách của hai người bọn họ, đương nhiên sẽ tương kế tựu kế, hung hăng cảnh cáo lại. Đối phương nếu xuất chiêu, bọn họ căn bản không nghĩ tới tránh né. Hai chữ này, trên địa bàn của mình, thực lực chiếm thế thượng phong tuyệt đối, đương nhiên phải tiếp chiêu, cho nên mới có việc Hồng Ba phủ vây quanh nàng Công chúa giả.
Hai người còn sợ thích khách không có bước đột phá, lại tìm người thứ hai đóng giả Công chúa, mấy vị cao thủ cố tình trà trộn trong đám đông, cố ý lộ ra vẻ mặt quan tâm tới nàng. Cho dù thích khách có thể nhận ra người thứ nhất giả, nhưng phần lớn sẽ tin tưởng người thứ hai là thật. Trong vở diễn liên hoàn này, không lo đối phương không xuất thủ. (axz, hai vị này quá dã man, quá thủ đoạn đi)
Hai người đang nói nửa chừng, bỗng nhiên tiếng bước chân truyền tới, Tạ Tư Trạc tới đây. Bạch tiên sinh vừa thấy vội vàng hỏi:
- Tiểu thư, sao vậy?
Búp bê sứ thanh âm rất nhẹ:
- Nghe nói tối nay có gánh hát đêm biểu diễn, ta muốn đi xem.
Nói tới đây, nàng ngẩng đầu nhìn về phía
Bạch tiên sinh hơi có chút do dự:
- Việc này có thể sẽ nguy hiểm.
- Ta hiểu được.
Búp bê sứ nhìn xuống, lại không có nửa sự tranh luận, cất bước rời đi, lúc này Cố Chiêu Quân bỗng nhiên mở miệng, cười nói:
- Đi xem đi, không việc gì, nhưng khi xem diễn chỉ có thể đi một mình, không mang theo hộ vệ và tôi tớ.
Bạch tiên sinh đầu tiên sửng sốt, tuy nhiên rất nhanh sau đó liền hiểu được ý tứ của Cố Chiêu Quân, cũng theo đó cười nói:
- Không thành vấn đề, là ta hơi lo lắng, nghe theo Cố tiên sinh là được rồi.
Tạ Tư Trạc nhẹ nhàng trả lời:
- Được.
Sau đó gật đầu với Bạch tiên sinh, lại nói "Cám ơn" với Cố Chiêu Quân, rồi mới rời bước ra ngoài. Text được lấy tại TruyệnFULL.com
Khi nàng đề xuất nguyện vọng đi xem diễn, vốn không có hy vọng. Bởi vậy khi Bạch tiên sinh cự tuyệt, nhìn cũng không ra sự mất mát; khi được gật đầu đồng ý, cũng không thấy có quá nhiều vui sướng. Tạ Tư Trạc trước sau như một, vẫn giữ vẻ bình lặng ấy.
Đợi sau khi nàng rời khỏi, Cố Chiêu Quân nhìn Bạch Bàn Tử:
- Khó lắm nàng mới muốn làm một việc, liền từ chối như vậy, trong lòng thực không đành.
Cố Chiêu Quân còn như vậy, càng không nói tới Bạch tiên sinh nếu thực có thích khách, trước sau hai mục tiêu giả đủ để làm cú lừa đảo ngoạn mục này, Tạ Tư Trạc chỉ là cô thiếu nữ bình thường tới xem diễn. Cố - Bạch hai người lại cẩn thận bố trí, thích khách căn bản không nên chú ý tới nàng. Có thể hai lão hồ ly đầu óc thâm sâu tới cỡ nào, cũng đoán không ra đối phương dựa vào "tâm nhãn" để nhận người, càng không ngờ tới Búp bê sứ bị nhận nhầm là Công chúa.
May mắn, trong phong ấp còn có một đứa trẻ quan trọng khác, Tiểu Bồ Đào mấy ngày hôm trước cảm lạnh, bị A Y Quả hù dọa phải đi ngủ sớm, không thể đến xem diễn xướng, nếu không "vận mệnh Hoàng đế" của nó sẽ bị Vân Đỉnh nhìn ra, sợ là nhất định sẽ bị trở thành tiểu Hoàng đế Nam Lý!