Cho tới nay sứ đoàn mất tích, hai nước chỉ trích lẫn nhau thật giả khó phân biệt, nhưng vẫn là Hồi Hột và Nam Lý có quan hệ thân cận hơn chút, theo cách nói của người Hồi Hột cũng rất đáng tin. Sứ đoàn gần tới thảo nguyên đã gặp chuyện gì đó, không ai nói được, tình hình này cũng cần cho Tống Dương nắm được, bảo mọi người cẩn thận hơn.
Theo như Quận chúa dự đoán, tình hình trên thảo nguyên mà chó săn thăm dò được, chỉ là tin tức Khuyển Nhung tuyên bố với trong nước, cho nên Tống Dương chỉ biết sứ đoàn quá cảnh, lại không hề biết Hồi Hột chưa hề đón được họ.
Nghi ngờ lại nghi ngờ, nhưng không có nhiều ảnh hưởng tới hành trình.
Trên đường, hành trình đi tới Đại Yến không giống nhau. Tống Dương xuất ngoại, cần đi ngang qua Đại Yến, mà Yến quốc diện tích rất rộng là một trong năm nước trung thổ, cho nên hành trình rất dài: nhưng đến Khuyển Nhung, Tống Dương vốn là quá cảnh từ phía tây Đại Yến, đi theo hướng Tây Bắc, chỉ cần đi qua nửa thảo nguyên là được, bây giờ bọn họ đã ở trên thảo nguyên gần mười mấy ngày, với tốc độ của họ, khoảng cách với tây quan của Hồi Hột, chỉ còn mấy ngày đường nữa thôi.
Đêm đó, bọn họ đi vào một ngôi làng không biết tên tìm nơi nghỉ trọ.
Trên suốt dọc đường, bọn họ có khi vượt qua sườn núi mà đi, đề phòng lộ thân phận, bọn họ cũng chưa từng tìm nơi nghỉ chân trong thành, nhưng lần này thì khác, tiểu cẩu phụ trách dẫn đường có người thân làm tiểu lại trong thành, còn rất có thế lực, những băn khoăn lo ngại trước mắt không cần phải lo nữa.
Hơn nữa, mấy ngày liền, đừng nói Tạ Tư Trạc, Hữu Thừa Tướng, mà Thất Thượng Bát Hạ, Tiểu Uyển có võ công không tệ cũng chịu không nổi, có vẻ rất mỏi mệt.
Không phải bọn Thất Thượng Bát Hạ không chịu được khổ, chủ yếu vẫn là vì mọi người đều là người Hán, nếu nói vất vả, trong rừng sâu núi thẳm, chịu nhiều khổ cực, nhưng ở đây là thảo nguyên, bất luận khí hậu hay là không khí, độ cao so với mặt nước biển, đều khác biệt rất lớn, lúc đầu khó tránh khỏi không quen khí hậu, thể lực tiêu hao rất nhiều.
Lúc này điểm đến đã không còn xa, cũng nên nghỉ ngơi một đêm, một tiếng trống phía sau làm tinh thần hưng phấn, sau khi tới Hồi Hột vạn sự không lo. Tống Dương là đại phu, đương nhiên biết sự vất vả của mọi người, vốn còn định sau khi nghỉ ngơi sẽ cấp ít thuốc cho mọi người dưỡng sức, không ngờ sau khi ăn tối xong, còn chưa đợi hắn giúp người khác, cơ thể đã sinh bệnh vẫn giống như lần trước, máu mũi giàn dụa.
Hơn nữa, lần này thời gian kéo dài lâu, máu chảy càng mãnh liệt, do đó mất máu càng nhiều.
Một lần mất máu có thể không nói, lần này lại phát tác, không khỏi khiến mọi người lo lắng, nhưng chỉ lo lắng không cũng vô ích, ngay cả bản thân Tống Dương cũng không hiểu rõ được nguyên nhân của bệnh, những người khác làm gì có cách nào?
Không hiểu sao đột nhiên lại chảy máu, rồi không hiểu sao đột nhiên lại chấm dứt, Tống Dương tinh thần tổn hao nhiều, tạm thời không có sức để nghĩ gì, đã sớm ngủ rồi.
Những người khác bảo vệ Tống Dương, nhìn hắn ngủ rất bình thản, thì cũng thả lỏng người một chút, đường xá mệt nhọc mọi người đều có chút mệt mỏi, cứ như vậy, mọi người tản dần về phòng nghỉ ngơi, hai người Thất Thượng Bát Hạ canh giữ ngoài cửa phòng Tống Dương, một người ngồi trên ghế hai chân duỗi trên bàn, người kia ngồi dựa vào một góc tường, hai huynh đệ mơ màng ngủ.
Khoảng lúc canh ba, đêm khuya tĩnh lặng, trên đường nơi mọi người nghỉ qua đêm xuất hiện một bóng hình, tốc độ chạy không hề chậm, xem ra cũng có biết chút võ công cơ bản, chạy đến chỗ đám người Tống Dương, đợi đến trước cửa, hắn nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định là không có ai, nhẹ nhàng tiến vào cửa, người mình, tiểu cẩu Tạ Môn ở địa phương.
Tiểu Cẩu không biết, La Quan ngồi trên nóc nhà. Từ khi Tiểu cẩu xuất hiện, quay lại, La Quan vẫn luôn lặng lẽ quan sát gã, vì là người mình, cho nên đại Tông Sư không để ý đến gã mấy. Nếu là người ngoài, sớm đã bị giết rồi.
Thật ra mọi người đều không để ý, cũng không biết La Quan đang ngồi trên nóc nhà. Từ khi Tống Dương bắt đầu bị chảy máu mũi, La Quan đã lên rồi.
Không giống với người khác, đối với tình hình của Tống Dương, La Quan hình như hoàn toàn không hề lo lắng.
Nhưng, không lo bệnh lạ của Tống Dương, không có nghĩa là không quan tâm đến an nguy của hắn, nếu thật như thế, La Quan cũng không đến mức nửa đêm không ngủ, một mình leo lên nóc nhà canh gác. Đã mất máu hai lần rồi, lúc này tuyệt không dễ lơ là, không để có sơ suất gì, trong lòng đại tông sư rất hiểu.
Tiểu Cẩu trở về nơi ở, trực tiếp đi tìm Thất Thượng Bát Hạ, hai đại ca đều đang ngủ, nghe thấy tiếng bước chân cùng giật mình tỉnh giấc, nhưng khi biết là người nhà thì thở phào nhẹ nhõm, mà không lường trước được là Tiểu Cẩu lại khụy gối đánh rầm một cái lên mặt đất, hạ giọng nói:
- Ta làm hỏng việc rồi.
Tiểu Cẩu có người quen trong thành, sau khi bố trí ổn thỏa cho mọi người, cùng Tề Thượng Ba Hạ chạy đi gọi người, bản thân chạy qua cửa.
Tiểu Cẩu là con lai. Cha năm đó được Tạ đại nhân phái gia nhập vào đội quân nội gián Thường Đình Vệ ở thảo nguyên, còn mẹ là cô gái Khuyển Nhung lớn lên ở địa phương,
Tiểu Cẩu họ Cổ, người quen biết đều gọi gã là Tiểu Cổ, vì khi cha gã khi còn sống được gọi là lão Cổ.
Nếu không phải vì trận đại họa năm đó, bây giờ người cai quản việc nhà của tay sai Tạ môn phải là lão Cổ mới đúng. Khi còn Thường Đình Vệ, luận về tư cách và sự từng trải, lão Cổ so với Bạch tiên sinh thủ đoạn còn thâm hiểm hơn nhiều, luận về lòng trung thành, năng lực và sự khen ngợi của Tạ đại nhân, lão Cổ cũng mạnh hơn so với Bạch tiên sinh. Đáng tiếc là năm đó, khi xử án, lão Cổ đã nhất thời sơ xuất gây ra bạo loạn trong dân chúng. Tuy rằng cuộc bạo loạn nhanh chóng bị dập tắt, nhưng việc này cũng kịp truyền vào trong triều đình, khiến Tiên đế giận dữ, lão Cổ bị phán trọng tội, bắt giam vào ngục chờ chết.
Tạ đại nhân không có cách nào giúp lão Cổ che dấu tội trạng, nhưng lão ta có thủ đoạn giúp lão Cổ thoát khỏi nhà lao, sau đó lại sắp đặt cho ông đi thảo nguyên. Thay đổi tên họ, gia cảnh thân phận cũng là để làm nội gián cho triều đình.
Chủ nhân có thể làm đến được bước này, bề tôi cũng chỉ có thể cảm kích rơi lệ.
Tiểu Cổ ở thảo nguyên, gã chưa từng gặp Tạ đại nhân, nhưng gã là một hán tử trọng tình nghĩa, nghe cha nói Tạ Bàn Tử từng có đại ơn đối với gia đình mình, trong lòng vô cùng cảm kích, đồng thời cũng xem mình là người Hán, sau khi lão phụ qua đời, đã chấp nhận làm tay sai cho Tạ môn
Khi Tiểu Cổ lớn lên, tay sai Tạ môn khi đó đã thành phản tặc Đại Yến. Tình hình của nội Yến rối loạn, còn có tâm tư nào nghĩ đến sự tình ở thảo nguyên, Tiểu Cẩu gần như không có việc gì có thể làm, nhưng Bạch tiên sinh suy nghĩ chu toàn, bản thân có nghèo đến độ không có gì ăn cũng trả công hàng tháng cho Tiểu Cổ.
Thực ra Tiểu Cổ không thiếu tiền, gã là trọng nghĩa khí mới can tâm làm tay sai. Năm đó, lão Cổ cha gã là một người thực sự lợi hại. Ở thảo nguyên buôn bán thực không tồi, để lại cho con trai mình một mạng lưới, tuy rằng không thể trông thấy được, nhưng dựa vào mạng lưới này có thể cứu phạm nhân bị giam giữ trong đại lao, có thể đem vũ khí mà quan gia cấm vận chuyển từ chỗ này đến chỗ khác, có thể giúp người không có đường sinh sống ở thảo nguyên lặng lẽ đi Đại Yến. Bởi vậy, Tiểu Cổ không phải lo tới chuyện ăn uống.
Về phần thông gia của gã, tuy rằng không làm quan lớn nhưng ở trong thành này cũng có chút thực quyền. Mấy lần Tiểu Cổ hoàn thành nhiệm vụ là nhờ vào sự giúp đỡ của họ. Đương nhiên,gã cũng không ít lần rơi vào chỗ tốt, mọi người vốn là chỗ thân thích. Từ nhỏ đã thân thuộc sau này lớn lên lại thường xuyên đi lại, vì thế giữa họ cũng không có nhiều bí mật, tuy nhiên thân phận của Tiểu Cổ ở Đại Yến, thông gia không biết.
Người quen gặp mặt rất nhiệt tình, người ở thảo nguyên thích rượu, hai người uống rượu một hồi, thân mật hỏi:
- Lần này đến để mua bán gì?
Đại gia hiểu ý, Tiểu Cổ đáp:
- Mang vài người đi Hồi Hột.
Thông gia mở to hai mắt nhìn, bất ngờ cười nói:
Đi Hồi Hột? điều này thật hiếm thấy.
Người Khuyển Nhung là địch thủ rất lợi hại, chỉ ở trong khuôn viên của mình, không đi đâu, chỉ cần có tiền Tiểu Cẩu có thể sắp xếp cho họ chạy xa khỏi thảo nguyên, Đại Yến và Hồi Hột là nước thù địch của Khuyển Nhung, nhưng người thảo nguyên chỉ biết lánh nạn ở Đại Yến, nhất là Tiểu Cổ không có đường đi Hồi Hột, mặt khác quan trọng hơn là, cho dù Tiểu Cẩu có thể sắp xếp, người chạy nạn cũng sẽ không chọn Hồi Hột.
Đạo lý rất đơn giản, người Hồi Hột tóc vàng mắt xanh, hoàn toàn giống nhau, chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận ngay ra người từ nơi khác đến. Người Hồi Cốt không kỳ thị người Hán nhưng gặp người Hán họ sẽ xét nét, những người này rốt cuộc đến từ dân tộc Yến, Nam Lý hay là Thảo Nguyên, đến khi lên tiếng thì đều lộ ra, giả vờ câm điếc cũng vô dụng, bất luận điếc thật hay giả, người Hồi Hột cũng sẽ biến anh ta thành người Khuyển Nhung
Đối với người Khuyển Nhung, người Hồi Hột sẽ như con dao sắc nhọn, giết người chẳng những không cần phải đền mạng, thánh thần hỏa miếu còn tưởng thưởng.
Người Khuyển Nhung phải ngốc như thế nào mới vì chạy khỏi hang sói mà chui vào huyệt hổ.
Đến Đại Yến thì không vấn đề gì, mọi người hình dáng không lớn lắm, giả câm giả điếc có thể lẫn vào dòng người vượt qua cửa ải, tuyệt vời nhất chính là, nếu bằng lòng bỏ ra một khoản tiền Tiểu Cổ có thể giúp y xuyên qua Đại Yến đến Nam Lý hoặc Thổ Phiên
Đối với sự hoài nghi của thông gia Tiểu Cổ không hề giấu diếm, chỉ có điều không thể nói thân phận mình là tay sai của Tạ đại nhân:
- Lúc trước không phải có đoàn người của Nam Lý đi qua sao, có mấy người bị bỏ rơi, họ đã làm mất thân phận, sợ bị coi là gian tế, không dám tìm đến cửa quan nhờ giúp đỡ, sau đó gặp được ta, nói muốn đuổi kịp đoàn của mình, trả cho ta số tiền không nhỏ, ta liền tìm ra được lối đi này, kết quả cả đoàn đã qua ải, ta đành phải đưa họ đi.
Chỗ dở là tin tức không được đầy đủ.
Sứ đoàn Nam Lý qua ải, ngay cả triều đình Khuyển Nhung đều không có chút sơ xuất, bây giờ Tiểu Cổ đem theo vài người nói là của sứ đoàn bị rớt lại phía sau đang tiếp tục đi về phía trước, bởi vì đám người Tống Dương không có thân phận cho nên trên đường phải cẩn thận, nhưng thân phận thực sự của họ không hề nhạy cảm, đối với người của mình nói ra cũng vô phương.
Nhưng Tiểu Cổ bên này chỉ biết sứ đoàn Nam Lý đã tiến vào Hồi Hột, căn bản là không hiểu được kỳ thực sứ đoàn đã mất tích. Nếugã hiểu rõ chân tướng, đương nhiên phải cẩn trọng nhiều lắm, sẽ không nói ra sự thật cho thân thích.
Thông gia nghe xong cũng không nói gì thêm, nhưng lại cầm vò rượu thứ hai, Tiểu Cổ uống thấy có mùi lạ liền đứng dậy. Tiểu Cổ cũng là người từng trải, muốn đổ thuốc mê cho gã cũng không dễ dàng như vậy, đến lúc này Tiểu Cổ có thể hiểu được mình nhiều chuyện gặp phải họa. Nhưng thông gia thuở nhỏ đao ngựa đã thành thạo, luận về đánh nhau gã tuyệt đối không có cơ hội, chỉ có thể giả bộ trúng mê dược, nhanh chóng bất tỉnh nhân sự.
Thông gia không làm khó gã, chỉ kéo gã lên sập để cho gã ngủ một giấc dài, rất nhanh Tiểu Cổ tìm được cơ hội, vụt chạy trở lại, khi chạy cách xa thông gia gia, gã nghe rõ âm thanh vang đến, hơn nữa không phải là của một người.
Sự việc cũng không phức tạp, Tiểu Cổ nói vài ba câu lại giải thích rõ ràng, gần như đồng thời với tiếng nói ngưng bặt là tiếng động La Quan trên nóc nhà, ánh mắt đột nhiên trở nên linh hoạt, sắc bén, đứng dậy tay nắm trường cung có phần căng thẳng, thân mình bật lên nhìn ra xa.
Mà Tống Dương trong phòng, mê man, đột nhiên bị tiếng thét cố ý làm giật mình tỉnh giấc, Tống Dương hoàn hồn trở lại, nhận ra là sự tức giận của Ba Hạ.
Trong phòng mình không có ánh sáng, Tống Dương hít một hơi dài bước xuống giường, đi ra phòng ngoài. Chưa ra tới cửa phòng, từ bên ngoài lại truyền đến một âm thanh. Theo cảm nhận của Tống Dương, đây là âm thanh phát ra từ cú đánh vào bụng. Kinh ngạc, Tống Dương chạy nhanh qua cửa, đến phòng ngoài chỉ thấy Ba Hạ xanh mét, Tiểu Cổ vừa bị đánh trúng nằm lăn lóc trên mặt đất.
Tề Thượng cũng ở đó, trước sau chỉ cười, bất cứ việc gì đều không quan trọng, vẻ mặt hán tử cũng lộ ra một cỗ sát thanh, thấy Tống Dương tỉnh lại, liền trầm giọng nói với hắn:
- Chúng ta đi gọi mọi người, nơi này không thể lưu lại, phải đi ngay.
Trong khi nói chuyện, Ba Hạ cũng không để ý tới Tiểu Cổ đang nằm dưới đất. Lách mình đi thông báo cho những người khác là đã xảy ra chuyện, Tống Dương không hỏi gì nhiều, hít một hơi thật sâu, gắng sức sốc lại tinh thần, trở lại trên giường lấy lại bảo đao xuân sam
Chỉ trong khoảnh khắc mọi người đã tụ lại, trong đầu Tống Dương vẫn còn có chút hôn mê, đảo mắt phát hiện La Quan cũng không có ở đó, còn sửng sốt định hỏi, nhưng chưa kịp mở miệng thì trên nóc nhà đột nhiên truyền xuống một đường thẳng làm chấn động, một luồng sáng lớn xuất hiện giữa bầu trời đêm.
Chính là La Quan ở trên nóc nhà vừa dốc toàn lực ra tay.
Tống Dương có phẩm chất đặc biệt, ngũ giác nhanh nhạy nhưng mất máu quá nhiều nên phản ứng chậm chạp hơn rất nhiều so với bình thường, thời điểm này hắn không thể phát hiện bên ngoài có gì khác thường, tuy nhiên Đại Tông sư đã phát hiện ra kẻ thù.
Kim quang lóe lên chói mắt, sau khi phát ra, tiếng La Quan trên nóc nhà nói vọng xuống:
- Hướng tây, các ngươi đi trước đi.
Đại tông sư nhấn mạnh từng chữ, thanh âm trầm thấp.
Không ai hỏi một câu, Tống Dương trực tiếp cõng Tạ Tư Trạc lên lưng, Tiểu Uyển thì đỡ Hữu Thừa tướng, gần đây hai người này đối xử với nhau rất tốt. Với nghĩa khí của Tiểu Uyển tuyệt đối không chịu để lão ta gặp nạn mà không đếm xỉa.
Khua mạnh lưỡi dao sắc bén trên tay, đi ra cửa, bảo vệ cả đoàn thẳng hướng tây mà đi, mọi người trong lòng đều suy nghĩ như nhau. Ngồi chỗ này "Thổ vi tử, thành tái thuyết"
La Quan tạm thời chưa di chuyển, rất nhanh lại kéo dây cung, mà lần này, mọi người đã có thể nghe được tiếng kêu thảm của người bị trúng tên, … còn có tiếng vó ngựa rõ ràng, kẻ thù đang nhanh chóng đến gần. Text được lấy tại TruyệnFULL.com
Không còn nghi ngờ, kẻ thù đang đến chính là binh mã Khuyển Nhung, xem ra chúng định bao vây đánh lén đối phương, nhưng bị La Quan phát hiện. Không chờ bọn chúng tới gần, sát chiêu của Đại Tông Sư liền từ trên trời giáng xuống, giết được bọn đi đầu trận tuyến sẽ đại loạn.
Mà đánh lén không được, đối phương rõ ràng đã gọi binh mã, kèn lệnh liên hồi phát ra làm kinh động cả đêm tối, binh mã ầm ầm kéo tới.
La Quan trên nóc nhà trang phục màu đen, đợi đồng bọn rút lui, chớp mắt từ trên nóc nhà đáp xuống phòng, một lát sau lại nhảy vọt lên, bên cạnh lão còn có một người, Tiểu Cổ.
Mang theo Tiểu Cổ, La Quan nhảy tới hơn 10 trượng từ dưới phòng lên trên nóc nhà, khi lôi cung ra, kim quang biến mất không thấy, ngay cả âm thanh chấn động của dây cung cũng biến mất, mũi tên nhọn bay trong không trung không một tiếng đọng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trúng mục tiêu, lực lớn bùng nổ không lúc nào tan biến.
Ngày xem tên, ánh mặt trời không chỉ mới lên,, ánh thái dương chói lòa rực rỡ, chiều muộn chiếu khắp nơi vẫn có một phong thái, không lâu trước đó mọi người còn ở Yến quốc vừa mới được chứng kiến nhật thực.
Mặt trời có chiếu sáng chói chang cũng không ai biết nơi này.
La Quan chỉ phương hướng sẽ không sai, con đường phía tây thông suốt, tuyệt không có bóng dáng của binh mã Khuyển Nhung. Trong thành, buổi tối cư dân đi ngủ rất sớm, nhưng tiếng kèn lệnh làm vô số người tỉnh cơn mộng đẹp… bỗng nhiên, một cách cửa bên đường đang từ từ mở ra Tề Thượng đang đứng trước cửa, nhảy lên kinh hãi, không kịp nghĩ liền trở tay rút đao chém xuống, tiếp theo mới nhìn thấy phía sau cánh cửa là một bà lão mặt nhăn nheo, đầu tóc rối bù, mắt nhắm mắt mở vẻ ngái ngủ. Rõ ràng là nghe thấy tiếng động liền mở cửa xem chuyện gì.
Sức chiến đấu của Tề Thượng không bằng Tống Dương, tuy nhiên cũng là đệ nhất kiếm, nếu không nào có tư cách đi theo Bạch phu nhân, sẽ không được trở thành tâm phúc phái đi bảo vệ Tiểu thư. Tề Thượng một kiếm chém xuống khó có thể thu hồi, nhưng hắn ứng biến cực kỳ mau lẹ. Tay trái vung lên đúng lúc bật ra một khoái đao đỡ lại.
Lần đầu tiên Tống Dương biết được, hóa ra trong tay trái của Tề Thượng còn dấu một thanh tiểu đao.
Hai đao chém vào nhau tóe lửa, và qua những luồng sáng ấy, cũng đủ thấy vẻ mặt sợ hãi của bà lão Khuyển Nhung. Mặc cho ai cũng chưa từng nghĩ đến, cũng biết kẻ này khí lực mạnh mẽ, tay cầm hung khí, bà lão hai tay không, ánh mắt kinh hãi còn chưa lấy lại bình tĩnh liền lấy hết sức vồ mạnh, vừa cắn vừa kêu la, Tề Thượng đứng chết chân vẻ không ổn.
Không đợi Tề Thượng phản ứng, Tống Dương liền rút đao trên lưng đánh vào sau gáy bà lão, cho bà ta ngất xỉu, đồng thời Ba Hạ dùng tay kéo bà ta ra khỏi người huynh đệ, đẩy xuống đất.
Lần này Tề Thượng kinh hãi nụ cười cứng ngắc:
- Người này điên rồi sao?
Trả lời câu hỏi của gã là một tiếng "hừ" lạnh lùng của Hữu Thừa tướng, cả đoạn đường dài mà chỉ trong một khắc đột nhiên biến thành như vậy.
Tất cả các nhà đều mở cửa ra, trên đường người Khuyển Nhung lũ lượt kéo đến, tất cả mọi người già trẻ nam nữ đều không ngoại lệ hoặc cầm đao hoặc kình trượng, quần áo không chỉnh tề, không ít người đi chân đất, người sáng suốt vừa nhìn thì biết ngay không phải họ mai phục từ trước.
Tất cả đều là những người dân bình thường, nhưng ai cũng dũng mãnh, từ bốn phương tám hướng hướng về phía đám người Tống Dương sẵn sàng liều chết, ngoài ra còn có người gõ vang đồng la, âm thanh vang dội để triệu hoán binh mã tới giết kẻ trộm.
Tiếng kêu, tiếng đồng la, tiếng bước chân tạo thành một thứ âm thanh hỗn hợp, con phố dài yên tĩnh trong nháy mắt trở nên náo loạn, giữa lúc đó, Ban đại nhân gằn từng tiếng trong tiếng cười lạnh lùng:
- Đây mới là sự lợi hại của Khuyển Nhung, dân chúng ai cũng là quân binh, có kẻ thù, tất cả đều sẽ đồng lòng chiến đấu. Trừ phi có quan phủ ra lệnh, nếu không thì không một ai trốn tránh.
A Y Quả thấy da đầu tê cứng, thất kinh, tức giận mắng:
- Xem ta đánh đây…
Không đợi nàng mắng xong, Tề Thượng thừa dịp người Khuyển Nhung còn chưa kịp xông tới, giương đao chỉ ra phía xa hơn trăm trượng, nơi Tát Mãn Vu Đàn ở cuối con đường dài, thấp giọng nói với mọi người:
- Gặp lại ở đó
Mọi người phần lớn hiểu được ý của Tề Thượng, đều gật đầu, đoàn người phân tán ra thành những nhóm nhỏ.
Tống Dương cõng Tạ Tư Trạc đi một đường, Nam Vinh kéo A Y Quả đi một đường, Tiểu Uyển, Ban đại nhân và Tề Thượng ba người đi một đường, Ba Hạ đi một mình, mọi người đều tự bỏ chạy, phương hướng lựa chọn cũng không giống nhau, nhưng mục đích của họ đều cùng hướng về phía mà lúc trước Tề Thượng chỉ.
Dân chúng đều là chiến binh chính bởi dựa vào niềm tin, lòng dũng cảm, nhưng suy cho cùng bách tính không có kinh nghiệm và được huấn luyện như những binh sĩ chính thống, họ chỉ thấy xảy ra chuyện thì kéo tới, mạnh ai nấy làm, không có người chỉ huy, do đó rối loạn thành năm bè bảy mảng. Mà đám người của Tống Dương cũng không phải ngoại lệ, toàn bộ đều là cách ăn mặc của người địa phương, thêm vào đó là màn đêm đen kịt, sau khi tự tách ra, phần lớn người Khuyển Nhung đều không nhìn ra bọn họ ở đâu.