Sau mấy đêm liên tiếp không tìm được, may mắn của Tống Dương cũng đã trở lại, tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng đến đúng nơi rồi.
Có lẽ do Sa vương thấy mấy ngày sau này đều không có gì bất thường nên liền rút mai phục, cũng có thể mai phục vẫn còn nhưng động tác của Tống Dương quá nhanh nhẹn nên không thể phát hiện, lúc hắn đi vào lều không ai nhận ra.
Tống Dương vốn tưởng thiếu nữ người Hán này rất tỉnh ngủ, nếu không lần trước cũng không thể biết hắn tiến vào lều rồi, không ngờ, lần này mới phát hiện, thiếu nữ này ngủ không chỉ say bình thường, lay động một lúc lâu mới miễn cưỡng tỉnh dậy, còn hơn cả Man tử. Mắt thấy nàng mộng đẹp bị cắt ngang, do bản năng nên trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt hiện ra vẻ chán ghét, Tống Dương cũng thấy hơi ái ngại.
Bị đánh thức, lúc ngồi dậy, Tạ Tư Trạc đã hoàn toàn hoàn hồn rồi, con ngươi sáng long lanh, nhìn nhìn Tống Dương từ trên xuống dưới, chỉ nhìn còn thấy chưa đủ, còn muốn đưa tay ra chạm vào… Đợi chạm vào người này, trong lòng nàng mới yên tâm hẳn liền cười:
- Cuối cùng cũng đến rồi, đợi chàng đến khiến ta ngày ngày ngủ không ngon.
Tống Dương trong lòng nghĩ ngợi "Ngủ đến như vậy mà còn ngủ không ngon? Vậy lúc ngủ ngon thì sao đây", miệng thì hỏi thẳng vào vấn đề:
- Lúc gặp mặt lần trước, nàng nói nàng nhận ra ta?
Vừa nói, Tống Dương vừa sờ soạng trong ngực áo, không ngờ lại lấy ra một miếng thịt nướng, ăn trộm từ hôm qua, bây giờ vẫn chưa bị hỏng:
- Vốn nghĩ nếu tìm thấy nàng thì trả cho nàng, tìm không thấy nàng thì dùng nó để ăn sáng.
- Trả thịt à? Thiếp không cần, tặng cho chàng.
Tạ Tư Trạc cười, nam nhân trước mắt râu ria xồm xàm, toàn thân bẩn, tay cầm miếng thịt, trong mắt nàng không ngờ lại rất… rất đáng yêu.
Nói xong, nàng lại nhớ ra trong lều còn có một người khác, đưa tay ra hiệu cho Tống Dương chờ, tự mình đứng dậy, chạy đến trước Ban đại nhân, đẩy đẩy ông mấy cái để ông tỉnh dậy.
Đẩy vài cái, lão đầu tử hoàn toàn không phản ứng, đúng lúc Tạ Tư Trạc đang buồn bực, Tống Dương ở bên cạnh nói:
- Lúc nãy, ta vừa đánh ông ta ngất đi…
Lần trước, Ban đại nhân vừa hô vừa la, đã có vết xe đổ, lần này Tống Dương thông minh ra rồi, sau khi vào lều, trước hết dùng bàn tay chém nhẹ một cái vào cổ của lão đầu tử, đánh ngất lão trước rồi nói.
Búp bê sứ giúp Ban đại nhân chỉnh lại tấm chăn, xoay người bước trở lại phía trước Tống Dương, cầm lấy thịt nướng rồi tự tay nhét trở lại vào túi đeo của hắn, ngữ khí nghiêm túc chưa từng có, trả lời câu hỏi vừa nãy của hắn:
- Thiếp nhận ra chàng, tất cả mọi việc thiếp đều biết. Chàng họ Phó, tên Tống Dương, tự Dị Nhân, ra đời vào năm thứ tư Yến Cảnh Thái mồng bảy tháng năm.
Tống Dương ý thăm dò:
- Phó Tống Dương?
Búp bê sứ cười lắc đầu:
- Chàng sinh ra trong Phó gia nhưng sau này có chút chuyện xảy ra, chàng đã không nhận họ cha, đổi tên gọi là Tống Dương, chàng là Tống Dương.
Lúc không ai nói không nhớ ra nhưng một khi nhắc tới, Tống Dương liền cảm thấy cái tên này rất đỗi quen thuộc, cảm giác tuyệt đối không sai, bản thân chính là Tống Dương, đối diện với thiếu nữ này quả nhiên là giúp nhận ra bản thân, nhất thời vô cùng vui sướng. Búp bê sứ lại đưa tay chỉ về hướng mình:
- Thiếp tên Tạ Tư Trạc, cha mẹ của chàng cũng là cha mẹ của thiếp.
Cha ta họ Phó, ta họ Tống, tỉ muội ta họ Tạ… người không còn kí ức, đầu óc có chút loạn, vẫn thăm dò hỏi:
- Nàng là muội muội của ta?
Tạ Tư Trạc nghiêm túc lắc đầu:
- Sai rồi, thiếp lớn hơn chàng một tuổi, nếu thực sự phải tính theo tỉ muội huynh đệ, thiếp cũng là tỉ tỉ của chàng, không phải muội muội.
Tống Dương vô cùng kinh ngạc:
- Nàng có mười lăm tuổi? Như vậy tính ra ta lớn nhất là mười bốn tuổi à?
Búp bê sứ trời sinh mặt trẻ con, lại cộng thêm từ nhỏ đã yếu ớt, bình thường rất ít đi lại ở bên ngoài, làn da mịn màng mà nhợt nhạt, vốn nhìn trẻ hơn so với tuổi tác thật sự, hơn nữa, Tống Dương từ lúc tỉnh dậy, mắt chỉ toàn thấy người Man, Búp bê sứ ở cùng đám mọi rợ da tháo mặt thô thì lại càng thấy nhỏ hơn, Tống Dương nói nàng mười lăm tuổi thật không nói quá.
Búp bê sứ bật cười, lắc đầu nói:
- Hai mươi mấy rồi, thiếp lớn hơn chàng một tuổi…
Mới nói tới chỗ này, Ban đại nhân nằm cách đó không xa đúng ra đang ngất đi nhưng bỗng nhiên hừ một tiếng, tiếp lời nói:
- Cũng không phải là cùng dòng máu thật sự thì không nên tính theo kiểu tỉ đệ.
Ban đại nhân vừa lên tiếng, hai người đều giật cả mình… Dù sao kí ức Tống Dương vẫn chưa hồi phục, phản ứng và sức lực có lẽ không có vấn đề gì nhưng "thủ cảm" không dễ gì nắm bắt, hơn nữa lại đánh vào lão đầu tử lúc nào cũng có thể tắt thở, Tống Dương nhẹ tay vô cùng, không thể khống chế tốt độ mạnh yếu của lực, lão đầu tử ngất đi một lúc đã tỉnh lại, ngồi dậy nhìn về phía Tạ Tư Trạc, âm thanh không ngừng:
- Không có gì để che giấu, năm đó đã có lời cha mẹ, ngươi lại lớn lên trong nhà hắn, danh phận sớm đã được định rồi!
Ban đại nhân lại nhìn về phía Tống Dương:
- Nàng ta là vợ chưa cưới của ngươi.
Búp bê sứ lại muốn cười, "nàng ta là vợ chưa cưới của ngươi", câu nói này khiến nàng vui vẻ như vậy, nhưng lúc này sao có thể cười, không thể hiện ngượng ngùng đã đành, lại nhếch môi cười ngây ngô với chàng, da mặt thật rớt xuống đất mất thôi, muốn cắn chặt môi nhịn cười, không ngờ lại muộn mất nửa bước, nếp nhăn trên khóe môi đã xuất hiện rồi, biện pháp duy nhất chỉ là khẩn trương cúi đầu xuống.
Tống Dương cũng vô cùng kinh ngạc nhưng hắn cũng khá vui vẻ, lần này tiến vào lều, hắn đã nhìn kĩ thiếu nữ người Hán, cảm thấy nàng thật xinh đẹp.
Dù là ai có người vợ đẹp cũng sẽ vui vẻ, Tống Dương cũng không ngoại lệ.
Lão đầu tử trước nhìn "con dâu", sau lại nhìn "con trai", lúc nói chuyện cổ theo đó mà chuyển động, lúc này mới phát hiện cái cổ đau nhức bất thường, vừa suy nghĩ cũng đã đại khái đoán được nguyên nhân, mặt tức tối trừng mắt nhìn Tống Dương: Truyện được copy tại TruyệnFULL.com
- Ngươi đã đánh ta?
- Không thể nào.
Tống Dương không thừa nhận:
- Ngủ trên đất khó tránh tà phong đi vào xương, ta xoa bóp cho ngài là được. Chưa thỉnh giáo, ngài là…
Ban đại nhân nghĩ một lát mới lạnh lùng đáp:
- Ta họ Ban, có thể xem là bạn của bạn ngươi.
Dù thái độ của lão đầu tử lạnh lùng nhưng Tống Dương vẫn đứng dậy, cung kính cúi đầu chào một cái. Ban đại nhân bất động, chỉ thản nhiên nói:
- Không phải mất kí ức rồi à? Sao còn có thể nhớ hành lễ?
Tống Dương cười khổ:
- Cái này dường như không cần kí ức, trời sinh đã biết rồi.
Tỉnh lại chịu khổ chờ đợi bao nhiêu ngày, lúc này cuối cùng cũng gặp người biết mình, trong đó còn có người vợ chưa cưới, quan hệ thân thiết gần gũi như vậy, tất nhiên biết nhiều về mình, trong lòng Tống Dương có quá nhiều câu hỏi, ta làm cái gì, nhà ở đâu, còn có người thân bạn bè nào, tại sao lại chạy đến thảo nguyên hoang vu này, gặp phải chuyện gì mà mất trí nhớ… Nhiều câu hỏi như vậy mà Tống Dương một lời nói hết:
- Chuyện của ta như thế nào, tình hình hiện giờ là sao?
Hắn hỏi ra mười hai chữ, nhưng nếu muốn đáp toàn bộ, sợ là mấy ngày mấy đêm cũng không thể nói rõ ràng, Ban đại nhân bỗng nhiên có chút nhớ nhung cái người thích nói chuyện nhất, Tề Thượng.
Lão đầu tử không có hứng thú phí lời nói chuyện này, đưa mắt nhìn về hướng Tạ Tư Trạc:
- Ngươi nói đi.
Tạ Tư Trạc cũng không vội mở miệng mà hỏi ngược lại Tống Dương:
- Chàng có biết mình tỉnh lại như thế nào không? Còn nữa, chàng trước lúc xảy ra chuyện từng mắc bệnh lạ, luôn chảy máu mũi mà không có nguyên nhân, sau khi tỉnh lại có cảm thấy không ổn không?
Tống Dương lắc đầu, đem tình hình khi mình tỉnh lại đại khái nói qua, hoàn toàn không giá trị, không trợ giúp. Về phần bệnh lạ, sau khi tỉnh lại hắn cũng hoàn toàn không có cảm giác, không còn phát tác nữa.
Búp bê sứ tiếp tục hỏi:
- Chàng còn có thể nhớ được chuyện gì không?
Tống Dương lại mờ mịt lắc đầu lần nữa, có lẽ liên quan đến việc mang theo kí ức hai kiếp, rất nhiều khái niệm cơ bản nhất đều không giống nhau, lúc tỉnh táo thì dễ, bây giờ mất đi kí ức, đầu óc liền hoàn toàn biến thành một đám tương hồ, từ lúc tỉnh lại đến bây giờ, không ít ngày qua đi nhưng vẫn không nhớ ra được gì cả.
Tuy nhiên, sau khi lắc đầu, Tống Dương rất nhanh lại lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Ban đại nhân thấy thế liền nhíu mày hỏi:
- Không nhớ ra cái gì cả, còn cười được à?
- Thế không phải là đã gặp được hai người rồi sao.
Tống Dương nói thẳng:
- Thật ra không gặp được cũng không sao, cũng sẽ có thể chạy thoát ra ngoài, rồi cũng sẽ có biện pháp tìm ra manh mối, thật không quá lo lắng.
Dù từng nói không quan tâm đến Tống Dương, không có thù hận, nhưng lúc gặp hắn, Ban đại nhân vẫn là không có lời tốt, lạnh lùng nói một câu:
- Lòng thật rộng rãi.
Búp bê sứ lại hỏi Tống Dương:
- Võ công của chàng thì sao? Hoàn toàn khôi phục rồi chứ?
Đối với câu hỏi này, Tống Dương có chút do dự, chủ yếu là hắn không nhớ võ công ban đầu như thế nào thì làm sao biết được đã hoàn toàn khôi phục chưa. Búp bê sứ cũng nghĩ đến điểm này, cười nói:
- Chàng vốn vô cùng hung mãnh, Quốc sư Đại Yến thần bí nhất trên đời bị chàng đánh đến trọng thương; Thổ Phiên đệ nhất dũng sĩ trên võ đài bị chàng một đao bổ làm hai, còn nữa, trong trận bão cát có thể nhổ phăng tận gốc đại thụ, chàng trong tình trạng mệt mỏi, bệnh nặng vẫn một mình chống lại đại quân Man biết bay, chém liền mười ba đao, giết mấy chục người…
Nói đến dũng mãnh của hắn, Tạ Tư Trạc không hề che giấu cảm giác tự hào, vẻ mặt hào hứng.
Đến Đại Yến và Thổ Phiên ở đâu cũng không biết nhưng cũng không chậm trễ, Tống Dương vẻ mặt hớn hở, nhấp nháy mắt một lúc lâu mới đáp:
- Thiên hạ… đệ nhất cao thủ?
- Làm trọng thương Quốc sư là chàng đánh lén trước, giết Thổ Phiên đệ nhất dũng sĩ cũng là chàng đánh lén, trong lúc hắn đang tập trung hoàn toàn vào việc đánh đấu với người khác.
Búp bê sứ cười lắc đầu:
- Thiên hạ đệ nhất cao thủ chàng còn chưa đạt đến nhưng võ công của chàng rất mạnh, điều này thì chắc chắn không sai, ở nước Nam Lý có thể xem là người giỏi. Đao pháp phong tật hỏa liệt, trừ một vài đại tông sư khác, không ai dám tranh tài, thân pháp oanh động tứ phương, lúc toàn lực chạy nhanh, cho dù là tốc độ hay sức bền đều mạnh hơn tuấn mã rất nhiều.
Nói tới đây, Tống Dương rốt cuộc cũng nghe ra chỗ không ổn, đại tông sư hung mãnh thế nào thì bây giờ hắn không có khái niệm, nhưng "ngựa" là cái gì thì hắn vẫn còn nhớ, sau khi nghe vậy liền nói ra tình trạng của mình:
- Sau khi tỉnh lại, sức lực của ta, chắc cũng không tệ, nhưng sức bền… khẳng định không thể bằng ngựa.
Búp bê sứ nhíu mày một cái, dường như có chút không cam lòng:
- Ngày gặp chuyện, chàng đã sinh bệnh rồi, còn cõng thiếp chạy suốt một ngày trên thảo nguyên, giữa đường còn từng ác đấu một trận, tiêu hao tâm lực giúp mọi người trị thương một lần, sau cùng còn dốc sức chiến đấu với người Man… bây giờ không được nữa rồi à?
Tống Dương quyết đoán lắc đầu:
- Bây giờ khẳng định làm không được.
Trước đó, khi bám theo đám võ sĩ Bạch Âm bắt Tang Phổ, hắn đã cảm thấy sức bền của mình không đủ, lúc người Man phía trước dừng lại nghỉ ngơi, hắn cũng mệt đến thở hổn hển, sức bật của mỗi bên có thể khác nhau nhưng sức bền chênh lệch không nhiều. Sau này, loại tình huống này vẫn chưa hề thay đổi.
Sức bền không ổn đã nói rõ tu vi chưa thể hoàn toàn khôi phục.
Vẻ mặt Ban đại nhân lập tức hiện ra sự thất vọng, Búp bê sứ thì vẫn mỉm cười, bộ dạng không xem như chuyện quan trọng, nhẹ nhàng an ủi một câu:
- Từ từ khôi phục là được rồi.
Sau đó, cách nói thay đổi, cuối cùng cũng nói với Tống Dương về chuyện của hắn.
Nhưng Búp bê sứ gần như chưa đề cập đến bất kì trọng điểm nào, chỉ nói Tống Dương sau khi được sinh ra đã được người ta nhận nuôi, sống trong một trấn nhỏ ở Nam Lý là Yến Tử Bình, được cao nhân chỉ điểm nên học được một thân bản lĩnh lợi hại, bây giờ người nhà bạn bè đều ở trong trấn nhỏ, cụ thể có ai nàng cũng không nói, chỉ nói qua loa; về phần tại sao gặp nguy hiểm, nàng lại nói dối, nói Tống Dương và nàng đi Hồi Hột thăm viếng bạn bè, lúc đi ngang thảo nguyên gặp giặc đuổi theo liền chạy trốn vào địa bàn Sa dân, sau một trận ác chiến, mọi người tưởng hắn đã chết, nàng và Ban đại nhân thì bị người Man bắt làm tù binh.
Nói xong những việc này cũng không để Tống Dương hỏi thêm gì, Búp bê sứ lại nói:
- Trước hết không nên tốn quá nhiều tâm tư vào kí ức của chàng, chỉ cần có thể về nhà, trở lại hoàn cảnh quen thuộc, rất nhanh sẽ có thể có lại kí ức. Người Man đối với thiếp và Ban lão gia cũng có thể xem là khách khí, không cần quá lo lắng, bây giờ quan trọng nhất là chàng dẫn chúng ta rời khỏi nơi này, trở về nhà.
Nhưng thân ở trong sa mạc mênh mông, Tống Dương còn chưa khôi phục, Ban đại nhân và Búp bê sứ lại càng là hai gánh nặng, muốn trốn chạy đâu có dễ dàng?
Búp bê sứ dặn dò Tống Dương:
- Tạm thời mọi thứ không thay đổi, chàng hãy cứ đi theo đại đội, nhưng có một việc quan trọng phải nhớ… trộm cái ăn, lương thực có thể bảo quản lâu dài.
Tống Dương gật đầu một cái, không cần hỏi, dự trữ lương thực là muốn dùng trên đường chạy trốn.
- Những việc khác chàng không cần lo, luôn nghe ngóng tin tức của bọn thiếp là được rồi.
Lúc nói câu này, giọng điệu Búp bê sứ vững vàng nhưng lúc nói câu sau lại có vẻ hơi kích động:
- Quan trọng nhất là ngày mai chàng còn đến chứ? Thiếp phải làm dấu hiệu như thế nào, chàng mới có thể thuận lợi tìm đến?
Tống Dương suy nghĩ một lát, từ trong túi đeo lựa chọn một lúc, lấy ra hai bình sứ, trong đó đều là thuốc bột, Tống Dương cũng không phân biệt được công dụng của chúng nhưng hắn có thể ngửi được mùi, hương vị của hai bình thuốc bột đều khá nồng, một loại hương thơm ngào ngạt, một loại khiến người ta muốn nôn:
- Sau khi dựng trại, tản chút thuốc bột thơm này trong lều, có mùi chỉ dẫn sẽ tìm dễ dàng hơn…
Tạ Tư Trạc thông minh sắc sảo, vừa thấy hai bình thuốc bột có hương vị hoàn toàn tương phản đã hiểu ngay tâm tư của Tống Dương, tiếp lời nói:
- Nếu thiếp tản bình có mùi thối kia, càng nói rõ không thể gặp mặt, chàng ngửi thấy mùi thối thì xoay người đi ngay.
Vừa nói, nàng đưa tay vỗ vỗ vai Tống Dương, cười cười, nói tiếp:
- Kí ức dù mất rồi nhưng tâm tư cẩn thận vẫn còn, rất tốt.
Ban đại nhân không khách khí như vậy mà lạnh lùng ở bên cạnh nhắc nhở Tống Dương:
- Lúc trước ngươi rất thích chơi thuốc độc, bây giờ xem cho cẩn thận, đừng hồ đồ để lại cho chúng ta hai bình thuốc độc.
Tống Dương vừa cười vừa lắc đầu:
- Không đâu, hai bình này cũng không hại người.
Trong hai ngày này, hắn không ít lần xem xét túi thuốc của mình, ít nhất có thể chắc chắn hai bình này không phải thuốc độc.
Lúc này, lại sắp đến bình minh rồi, người Man làm việc hay nghỉ ngơi đều chính xác thời gian, cho dù không có gà trống báo hiệu trời sáng nhưng chỉ cần trời vừa sáng, bọn họ cũng sẽ tỉnh dậy, Tống Dương không thể ở lại thêm nữa, liền chào hai đồng bạn một tiếng, đứng dậy chuẩn bị rời đi, không ngờ Tạ Tư Trạc đột nhiên nắm lấy tay áo hắn.
Tống Dương dừng bước chân:
- Còn có chuyện gì à?
Tạ Tư Trạc không có chuyện gì, chỉ là thấy hắn phải đi, trong lòng bỗng nhiên không nỡ… môi không động, rốt cuộc vẫn nén lại câu nói "chàng đêm mai đến sớm một chút", chỉ nghiêm túc dặn dò:
- Chàng một mình ở bên ngoài, nhớ cẩn thận.
Tống Dương gật đầu, Tạ Tư Trạc buông tay.
Nhưng lúc chạy ra đến cửa, Tống Dương bỗng nhiên lại nhớ ra một việc, quay đầu hỏi:
- Ta từng nhớ ra tên một người, mọi người xem có biết không.
Có thể nhớ ra cái gì chung quy vẫn là chuyện tốt, hai con ngươi của búp bê sứ sáng ngời:
- Nói thử xem, chắc là thiếp biết.
- - Độ Nương là ai?
Búp bê sứ không có lời đáp, Ban đại nhân mất kiên nhẫn:
- Có lẽ là hàng xóm, bạn bè, vú nuôi của ngươi ở Yến Tử Bình.
- Luôn cảm thấy người đó dường như biết đặc biệt nhiều, trong lòng mà có nghi hoặc thì sẽ nghĩ ngay đến người đó.
Tống Dương vừa cười khổ vừa đưa tay gõ gõ đầu mình, trước hết vén nhẹ cửa lều ra một khe hở, quan sát một lát, sau đó thân hình nhoáng một cái đã rời đi.
Lúc tới không hề báo trước, lúc đi không một tiếng động, chỉ có hai bình thuốc, một thơm một thối, chứng minh những gì vừa xảy ra không phải một giấc mơ dài.
Ban đại nhân ở bên cạnh mở miệng:
- Không có kí ức còn tốt hơn nhưng võ công cũng kém nhiều so với trước, ngươi không thất vọng à?
Búp bê sứ cười thản nhiên:
- Ta tin chàng, đừng nói bây giờ chàng khỏe mạnh nhanh nhẹn, cho dù nằm trên đất không thể nói, không thể động, chỉ cần còn một hơi thở, ta liền không hề thất vọng.
Thái độ của Ban đại nhân đối với Búp bê sứ dễ chịu hơn nhiều so với đối với Tống Dương, không phản bác gì, tiếp tục hỏi:
- Vì sao không nói thật với hắn?
- Đầu óc có thể loạn nhưng tính khí sẽ không thay đổi. Con người chàng ngày thường đều cười ha hả, ra vẻ tính khí rất tốt nhưng nếu thật sự phải phát điên thì ai cũng không cản nổi…
Không cần nói hết, Ban đại nhân đã gật đầu đáp:
- Hiểu rồi.
Tình trạng hiện tại của Tống Dương rất không ổn, nếu thật sự cho hắn biết toàn bộ sự việc, nói không chừng lại gây ra chuyện yêu nghiệt gì, nhưng hắn lúc trước tâm tư thông thấu, võ công phách đạo, độc thuật tàn nhẫn, y thuật cao minh, xung quanh còn có một đám bạn bè thần thông quảng đại giúp đỡ, hắn có vốn liếng để phát điên; nhưng hắn bây giờ còn có cái gì?
Búp bê sứ không dám đem sự thật nói với hắn, nàng sợ Tống Dương sẽ hành động theo cảm tính, Tống Dương nếu tức giận khinh suất, chắc chắn là tự tìm đường chết.
Ban đại nhân đã "hiểu rồi", Tạ Tư Trạc vẫn chưa có ý dừng đề tài lại:
- Ta nghĩ kĩ rồi, bây giờ chàng không còn kí ức, nhìn vào rất phiền phức nhưng thật ra lại là chuyện tốt, nếu không chàng sẽ muốn báo thù cho đám La Quan mà toàn lực đối phó với Sa dân; hơn nữa còn phải nhanh chóng trở về để tránh người nhà phát điên phát cuồng, nhưng những việc này đều không thể gấp được.
- Chàng nếu có kí ức, lúc này trong lòng sẽ như lửa đốt; đúng là cái gì cũng không nhớ thì tốt hơn, thấy chàng vui vẻ, rất tốt.
Búp bê sứ vừa cười vừa nói.
Ban đại nhân chuyển hướng đề tài:
- Việc chạy trốn, ngươi có tính toán gì?
- Về phương hướng, nhất định là đến gần Hồi Hột một chút, bằng giao tình giữa Tống Dương và Đại Khả Hãn, chỉ cần bước qua biên giới, đã xem như chạy thoát rồi.
Nói đến chính sự, Búp bê sứ khôi phục lại bình tĩnh:
- Nhưng có hai điều phiền toái, điều thứ nhất phải dựa vào ngài và ta; điều thứ hai thì phải xem Tống Dương rồi…
Thân ở giữa sa mạc, cánh đồng hoang vu, trăm ngàn dặm không một bóng người, một khi rời khỏi đại đội, gần như không có khả năng sống sót, trước đây, bằng thể chất hai người Ban đại nhân và Búp bê sứ, chạy trốn vốn là việc không cần nghĩ đến nhưng bây giờ đã có sự chăm sóc của Tống Dương, chạy trốn cũng có thêm một tia hi vọng, nhưng ít nhất phải làm rõ họ đang ở đâu, biên quan Hồi Hột gần nhất lại ở đâu, phương hướng nào, đại khái lộ trình bao nhiêu ngày… Những việc này phải dựa vào Búp bê sứ và Ban đại nhân thăm dò từ Sa dân.
Điều phiền toái thứ hai thì càng khó khăn, chạy trốn chắc chắn sẽ dẫn đến sự đuổi giết của Sa dân; rời khỏi cánh đồng hoang vu, tiến vào thảo nguyên, có lẽ còn phải đối mặt với sự vây bắt của lang binh; Hồi Hột và Khuyển Nhung chinh chiến nhiều năm, biên giới canh giữ nghiêm ngặt, trong tình huống không ai tiếp ứng mà muốn đi qua thì tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, tất cả những chuyện đó đều phải cầu cho Tống Dương có chiến lực và thể lực dư thừa, hoàn toàn dựa vào hắn rồi.
Nhưng Tống Dương hiện tại, dang rộng chân có thể chạy được bao xa? Cầm đao lên có thể giết được bao nhiêu người?
Nếu muốn thoát khỏi hiểm cảnh, trở về gia viên, ít nhất Tống Dương phải khôi phục chiến lực trước đã.