Ban đại nhân lấy làm lạ trừng mắt, miệng lẩm bẩm:
- Không thể nào.
Rồi quay đầu về phía Sa vương.
Sa vương lại nheo mắt vẻ mặt ngạc nhiên sửng sốt, giọng điệu có vẻ quái đản lắp bắp nhưng vẫn là tiếng Hán, nói với Tống Dương:
- Không thể ngờ, ngươi lại thông minh như thế.
Tống Dương kể lại lịch trình của mình từ đầu cho Ban đại nhân và Tạ Tư Trạc, vừa mới nói đến đêm đó sau khi gặp nhau hắn lẩn ra khỏi doanh trại gặp mấy con sói Tống Dương liếc mắt nhìn thấy Sa vương có vẻ biến sắc. Nếu không hiểu tiếng Hán, Sa vương đã không có phản ứng như vậy. Nhưng Tống Dương cũng không dám chắc, rồi nói với Ban đại nhân:
- Gã hiểu tiếng Hán.
Đó cũng là một cách để thăm dò.
Đúng như Tống Dương dự đoán, Sa vương rất giỏi tiếng Hán.
Trước khi đi, Ban đại nhân đã mang theo con dâu vào trong trại của Sa vương để làm phiên dịch việc quân báo, giao dịch trong vòng một tiếng đồng hồ, đã biết dùng tiếng Hán để giao tiếp. Bọn họ nói chuyện với nhau, Sa vương đều có thể nghe hiểu, nhưng vẫn vờ như không biết, ngay đến người lõi đời như Ban đại nhân và xinh đẹp khéo léo như Tạ Tư Trạc mà cũng bị qua mặt, điều đó có thể thấy sự trù tính của Sa vương là không tầm thường.
Người như thế, đương nhiên không thể vì một câu thử của Tống Dương mà lộ ra dấu vết. Tuy nhiên Sa vương đoán Tống Dương đã có ý thử chứng tỏ hắn đã sinh nghi, nên trong lúc nói chuyện tự nhiên cẩn thận đề phòng, bản thân không có cơ hội, sẽ nghe được gì đó hữu dụng, cứ như thế thà thẳng thắn đem sự việc ra nói rõ ràng đỡ phải khiến hai bên đều khó chịu.
Ban đại nhân mất hứng, lão đến tuổi này rồi, vốn cứ tức giận là nổi cáu, không cần để ý, dùng tiếng Hán cười nhạt nói:
- Hóa ra Vương thượng mới là bác học, đến tiếng Hán còn thông hiểu, chứ nói gì đến văn tự Khuyển Nhung, cười nhạo lão già này không biết, còn cho gọi đến làm phiên dịch quân báo, để làm trò cười như múa rìu qua mắt thợ.
Nói xong dừng lại một lát, lão càng nghĩ càng tức, vừa đem câu đó phiên dịch thành tiếng Sa dân và tiếng Khuyển nhung từ đầu tới cuối nói lại với Sa vương hai lần, tỏ vẻ mỉa mai, không cần nói cũng biết.
Trong thần sắc của Sa vương không lộ chút tức giận, thành thực đáp:
- Văn tự Khuyển Nhung ta thật sự không hiểu, hơn nữa nghe hiểu được tiếng Hán cũng không nghe được tốt lắm, hằng ngày nghe hai người các ngươi mắng chửi ta cũng không cãi lại được.
Nói xong, gã mỉm cười, vỗ vào vai Ban đại nhân an ủi, rồi lại quay về phía Tống Dương nói:
- Cứ nói tiếp đi, việc liên quan đến mấy con sói ấy.
Tống Dương có chút ngỡ ngàng:
- Chuyện liên quan đến bầy sói? Chuyện lang sói cũng không có gì, chủ yếu là do bọn quái tích tác oai tác quái.
Sa vương lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
- Người nhắc tới, khi dã ngoại, có gặp một bầy sói … liên quan đến vấn đề này ta cần ngươi nói cho cụ thể.
Vừa rồi hắn đã nghe thấy Tống Dương nhắc đến từ sói, nhất thời trong lòng kinh sợ không còn giữ được vẻ mặt tỏ như không biết nữa, đủ thấy rằng hắn rất coi trọng bầy sói hoang dã này.
Tống Dương lắc đầu:
- Không có chi tiết đó, chỉ có bảy con sói, và một con trốn dưới đất, trong lúc ta giết thằn lằn, bọn chúng nhân cơ hội đó trốn thoát.
Sa vương cũng không dễ dàng bỏ qua, vừa cẩn thẩn hỏi Tống Dương chỗ ẩn thân lúc đó, lại truyền lệnh cho một số nhân vật thân tín trong tộc tới gặp mặt, ô lý quang quác một phen, thương lượng một hồi, mới có kết quả, trong giây lát tiếng kèn báo hiệu rúc lên rộn rã, Sa dân trong phút chốc đã phái mười tiểu đội, cưỡi trên chiến mã, phi như bay, cùng đi là những thanh niên cường tráng, chuẩn bị lương khô, vũ khí sắc bén, tập kết thành đội quân sẵng sàng đợi lệnh…
Sống trong môi trường dân tộc khắc nghiệt, tỉ lệ binh sĩ trong Sa dân rất cao, đàn ông từ mười lăm đến năm mươi, bình thường là lực lượng lao động chính, nhưng khi có chiến tranh tất cả đều có thể mặc giáp trụ ra trận. Vì vậy toàn bộ dân tộc Bạch Âm chỉ có bảy tám vạn dân, nhưng khi chuẩn bị chiến tranh lập tức có thể huy động được ba vạn binh sĩ, thực lực không thể coi thường. Nếu không như vậy, Sa dân sớm đã bị Khuyển Nhung tiêu diệt.
Tống Dương và Tạ Tư Trạc không rõ Sa vương như vậy để làm gì, bày binh đề phòng, không biết chuẩn bị đánh ai, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hữu thừa tướng, người sau lắc đầu nói:
- Đừng nhìn ta, ta cũng không biết!
Trái lại Sa vương lại giải thích vài câu với bọn Tống Dương.
Ban đại nhân là người thông hiểu về thảo nguyên, nhưng lãocũng chỉ biết rõ về quân sự, phong tục tập quán, chứ những quy tắc sinh tồn ở đây thì chỉ biết bập bõm… không lâu trước đó, Sa dân gặp một bầy linh dương lớn đây là một chuyện vui, nhưng sau vận may đó cũng có lúc ẩn giấu sự nguy hiểm.
Tiết thu linh dương di chuyển, sau lưng bọn chúng thường có bầy sói đi theo, tốc độ của bầy sói thua xa linh dương, nhưng chúng có thể thắng ở sự bền bỉ dai dẳng, không quản lặn lội ngàn dặm bám theo chặt chẽ.
Không phải là phía sau đàn linh dương nhất thiết phải có bầy sói, nhưng sau vụ Sa dân gặp phải bầy linh dương lớn có khả năng đã kinh động đến bầy sói. Lúc này Ban đại nhân để ý Sa vương giữ lại một đội binh không tham chiến mà dự phòng, còn nghĩ bọn họ là để bắt Tống Dương, nhưng kì thật Sa vương giữ lại đội quân này chủ yếu là để phòng bầy sói.
Theo đó vài ngày sau, nhằm về gần phía đàn linh dương, Bạch âm thám mã thăm dò mấy lần nhưng đều không phát hiện thấy tung tích bầy sói. Như vậy đằng sau một đoàn linh dương cũng không có một con sói nào, điều này có chút hơi khác thường, nhưng Sa vương cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói là không có việc gì.
Nhưng vừa rồi nghe Tống Dương nhắc tới mấy con sói hoang, trong lòng Sa vương lại kinh hãi.
Tống Dương rơi vào tay Sa dân, trong lòng sớm đã nghĩ thông rồi, có gì muốn hỏi không cần úp mở vòng vo, nên cười nói:
- Có đội quân mấy vạn người mà còn sợ đàn sói sao?
Tạ Tư Trạc cũng hỏi câu không khác của Tống Dương mấy, nhưng ở góc độ khác, phu quân hỏi chính là người, nương tử nghĩ tới là sói:
- Ta nghe nói sói là loài giảo quyệt bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, nhìn thấy đội ngũ lớn mạnh như thế này của các ngươi chúng đâu có dám tấn công.
Sa vương nghiêm mặt đáp:
- Mùa thu đàn sói phải chuẩn bị lương thực dự trữ thức ăn cho mùa đông, đây là thời điểm chúng hung hãn, tham lam nhất. Cũng bởi chúng giảo hoạt cho nên có thể hiểu được đàn linh dương đi qua phía trước bọn chúng không ăn nổi rồi.
Bọn sói truy đuổi bầy linh dương, nhưng cũng không phải bắt linh dương hết một lượt, tốc độ của chúng không đủ nhanh, không có đủ năng lực này. Vì vậy chúng theo sát phía sau đàn linh dương, chờ cơ hội trên đường di chuyển trong đàn linh dương sẽ không ngừng có con già yếu, mệt mỏi tụt lại phía sau. Khi đó những con linh dương này sẽ là món mồi ngon của chúng.
Nhưng đàn linh dương gặp phải Sa dân, suốt nửa ngày vây bắt, với Sa dân mà nói đây là một chuyến bội thu, với bầy linh dương là một lần thử thách loại trừ, những con yếu phần lớn đã bị bắt, những con khỏe mạnh nhanh nhẹn, đã tránh được. Vì vậy về sau, những con linh dương tụt lại phía sau sẽ giảm bớt đi, bầy sói kiên trì theo đuổi phía sau đàn linh dương cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Nói cách khác, lúc này Sa dân chính là mồi ngắm mà bầy sói hướng đến.
- Vả lại bầy sói, nhìn thấy đại đội nhân mã không nhất định sẽ tản đi, chủ yếu nhìn vào tính cách con đầu đàn, nếu cẩn thận đa số sẽ quay đầu bỏ đi, nhưng gặp phải hạng hung tàn tham lam…
Sa vương nói tới đây, Ban đại nhân bỗng nhiên "òa" cười lên một tiếng:
- Lại còn "hạng người tham lam hung tàn" Sa vương chửi bằng tiếng Hán rất chuẩn, còn giỏi hơn so với lão phu là người Hán, ta thật khâm phục vạn phần.
Giọng điệu của lão vẫn rất chướng tai. Sa vương quả là người tốt tính, chỉ cười trừ không so đo tính toán với lão.
Tống Dương lại tiếp tục hỏi:
- Nếu đúng là "hạng tham lam hung tàn" bọn chúng sẽ làm như thế nào?
- Sẽ có khả năng, một là triệu tập đồng loại, các bầy sói trên thảo nguyên đều có lãnh địa riêng bình thường không vi phạm địa phận của nhau, nhưng nếu con mồi quá đông, giữa các bầy sói cũng có sự hợp tác, cũng chỉ là đi theo sau ở xa, đợi thời cơ, khi này sự kiên nhẫn ở loài súc sinh đó lại tốt hơn người rất nhiều. Hơn nữa, mặc dù đề phòng nghiêm ngặt như thế nào, chúng ta cũng có lúc sơ sảy, bầy sói rất có khả năng nắm bắt cơ hội đó.
Loài sói ở vùng sâu nhất của thảo nguyên có bản năng dự báo trước bão tuyết, hơn nữa so với người dân sa mạc và du mục trong bão tuyết chúng hành động càng linh hoạt, trận bão tuyết đầu tiên của mùa đông chính là cơ hội của chúng.
Mặc dù dân sa mạc đời đời sinh sống trên những cánh đồng hoang vu, với thời tiết ở đây cũng vô cũng quen thuộc, nhưng cũng không có cách nào dự báo trước được trận bão tuyết đầu tiên của năm nay khi nào thì đến. Theo kế hoạch của Sa vương, trước khi vào mùa đông, họ nhất định chuyển đến được doanh địa mới. Nhưng trận bão tuyết đầu mùa chưa chắc đã là phải sau khi mùa đông đến, rất có thể nó diễn ra trước.
Nếu bão tuyết đến trước, dân sa mạc trên đường đi chắc chắn sẽ hỗn loạn, bầy sói nhân cơ hội đó tấn công, lúc đó hậu quả sẽ khó lường.
Mặt khác sỡ dĩ Sa vương coi trọng bầy sói nhỏ mà Tống Dương gặp phải như vậy là dựa theo kinh nghiệm của Sa dân, bầy sói dù có đói khát tham lam như thế nào cũng tuyệt đối sẽ không tới gần đại đội người đi đường… Chó có linh tính, gặp phải người thích ăn thịt chó, hay thường xuyên giết chó, chúng sẽ biết cách tránh xa. Mà linh tính này ở loài chó hoàn toàn là do tổ tiên chúng là loài chó sói còn lưu lại. Sa dân coi sói là một loài ác ma, gặp được sẽ giết. Đàn sói nhỏ nếu phát hiện đại đội Sa dân, sẽ chỉ nghe ngóng rồi bỏ chạy.
Có gan thường lui tới doanh địa của Sa dân tuyệt đối không phải là một nhóm nhỏ cô độc, đằng sau lưng chúng nhất định có một bầy sói khổng lồ, chúng chỉ là những con sói được sói chúa phái đi thăm dò.
Đối với dân du mục thì loài sói được mỹ hóa, nhưng với dân sa mạc thì lại bị bôi đen, nhưng mặc dù là tốt hay xấu, thì loài sói trong lòng người dân trên thảo nguyên đều có chút thần thoại hóa, loài vật này rất khó đối phó, muốn tránh được tổn thất trước tiên phải khống chế được chúng, đánh cho chúng bị thương nặng tản ra.
Tống Dương phát hiện ra một đám sói do thám, bởi vậy Sa vương chắc chắn có đàn sói đang lặng lẽ theo chân đoàn Sa dân, lúc này mới phái quân ra xung quanh tìm kiếm, mặc dù có thể chậm trễ cuộc hành trình cũng phải tìm được và tiêu diệt bầy sói, nếu không hậu quả sẽ khôn lường.
Sa vương nói qua về bầy sói, ra hiệu cho Tống Dương kể lại nói hắn đã đi qua.
Sự việc có liên quan tới quá trình truy đuổi nghĩ cách cứu đứa bé, Tống Dương không giấu giếm gì. Nếu không nói về sự nguy hiểm của hoàn cảnh đó, nói về chuyện của mình cũng không có gì đáng để nói, chỉ một hai câu là hết. Mặc khác, Tống Dương cũng không rõ vì sao Tống Dương có thể chết đi sống lại trong trận chiến ởbiển hoa, và cũng không nhớ vì sao hắn lẻn vào doanh trại vụng trộm thăm Tạ Tư Trạc.
Sa vương hỏi sơ lược vài câu, không có gì quan trọng cũng không hỏi thêm gì nữa, im lặng ngẫm nghĩ một lát, ngẩng đầu nói với Tống Dương:
- Chết rồi mà sống lại là chuyện dễ làm, nhưng cái chính là ở trận biển hoa ngươi đã giết chết mấy chục người của ta, điều này là có tội với người Bạch Âm.
Không đợi Tống Dương có phản ứng gì, Tạ Tư Trạc tròn mắt kinh ngạc:
- Chết rồi mà sống lại là chuyện dễ.
Câu nói vừa thốt ra không cần Sa vương đáp lại, nàng chợt tỉnh ngộ, cười nói với Sa vương:
- Hắn vì han ngủ nên bị tưởng nhầm là đã chết nên mang chôn phải không?
Trong mắt người Sa dân kẻ thù chết rồi mà sống lại là bị thần phạt, hiện tại Tống Dương lại ở trong tay Sa dân, già trẻ gái trai của Bạch âm ai cũng biết rõ hắn đã trở về, cho dù là Sa vương đem giết hắn cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng không thể để những người trong bộ tộc lo lắng, Sa vương không thừa nhận Tống Dương chết đi sống lại, mà Ban đại nhân chữa lại vì cái tật ham ngủ đã bị hiểu lầm là chết bị chôn nhầm, cớ này liền phát huy tác dụng.
Quả nhiên Sa vương cười gật đầu:
- Ta cũng giải thích với người trong bộ tộc như vậy.
Vừa rồi những bô lão của Bạch âm nhận lệnh của Sa vương vào trướng ngoài việc bàn luận về cách tiêu giệt bầy sói, Sa vương còn đem việc này ra nói với bọn họ để bọn họ khi trở về bộ tộc của mình giải thích cho người dân hiểu.
Vấn đề thứ nhất đã được giải đáp, Ban đại nhân lại khơi ra câu hỏi:
- Làm gì mà ngươi phải phiền toái như thế, sao trong tổ thằn lằn ngươi không giết hắn diệt khẩu như giết Tang Phổ, để hiến tế.
Sa vương đích thân dẫn quân vào truy sát hang ổ của thằn lằn, những người đi theo đều là kẻ thân tín, nếu lúc đó có giết Tống Dương diệt khẩu thì việc này cũng không thể lộ ra ngoài, còn dễ hơn việc phải kiếm cớ để lừa gạt đồng tộc như vậy. Text được lấy tại TruyệnFULL.com
- Trước tiên ta nói về Tang Phổ, y không chết dưới tay ta, mà là y tự sát.
Sa vương giải thích tiếp:
- Cái chính là, ta muốn bắt Tống Dương, điều đó không sai, nhưng ta chưa từng nghĩ đến việc giết hắn, ta bắt hắn là sợ hắn rơi vào ta Sa chủ.
Nói xong Sa vương lại lắc đầu, trong giọng nói không tỏ vẻ là bị hiểu lầm mà còn hài lòng:
- Người Bạch Âm không giống các Sa dân khác và người Hán, có một số việc không phải ta không biết mà chúng ta không muốn làm. Việc Bạch Âm thoát ly ra khỏi bộ tộc cũng có nguyên nhân như vậy… Nếu hôm nay ta giết hắn giệt khẩu, năm đó chúng ta hà tất phải vất vả di chuyển xa như vậy làm gì.
Câu nói của Sa vương có liên quan đến mối bất hòa của Bạch Âm với Sa dân, cụ thể không nói rõ ràng, nhưng những tướng lĩnh dưới trướng của hắn có mặt lúc đó đều hiểu được.
- Nói về ta.
Sa vương chỉ vào mình.
- Sư phụ của ta là người Hán nên ta có thể nghe hiểu được tiếng Hán, sư phụ ta trước lúc lâm trung đã dặn ta nếu gặp người Hán thật sự trong lúc hoạn nạn nếu giúp được thì hãy tận tình giúp. Có thể hiểu được, Sa dân với người Hán không có ác cảm gì, mà ta với người Hán còn có chút thân tình.
- Cuối cùng là về ngươi.
Sa vương nhìn về phía Tống Dương.
- Ngươi không quản nguy hiểm vào sào huyệt của thằn lằn để cứu đứa bé Bạch Âm, ta mà giết ngươi diệt khẩu cũng thật quá…
Nói đến đây gã nhíu mày, xem ra trình độ tiếng Hán không đủ để diễn đạt nên đã dùng tiếng man nói tiếp, nói xong gã lại nhìn về phía Ban đại nhân mong ông ta dịch giúp. Không ngờ Ban đại nhân vẫn để bụng, lạnh lùng nói:
- Ngươi coi thường ta, mặc kệ ngươi, chẳng phải ngươi biết nói tiếng Hán sao. Ngươi tự nói đi.
Sa vương cười khan vài tiếng, đành nói với Tống Dương:
- Dù sao ngươi hiểu đại khái như vậy là được rồi.
Tống Dương gật đầu đổi đề tài:
- Ngươi cứu đứa bé, lại phát hiện ra manh mối của bầy sói, đều là công lao to lớn. Tuy nhiên ngươi cũng đã giết mười mấy người của ta, phạm vào tội lớn. Người Bạch Âm và người Hán không giống nhau, có thể lấy công chuộc tội. Người có công có thể nhận được sự kính phục của cả bộ tộc, nhưng nếu phạm tội cũng phải bị trừng phạt, điều này là quy định của tổ tiên để lại, ta dù là tộc trưởng cũng không thể sửa đổi.
Ban đại nhân lại tỏ vẻ khó chịu:
- Vậy ý của ngươi là gì, cứ nói thẳng ra.
Sa vương bình tĩnh đáp:
- Các ngươi cứ tiếp tục đi theo đội quân của ta, mọi người sẽ tiếp đãi các ngươi như khách quý, khi có trận mưa to, sẽ có lễ lấy nước mưa rửa tội. Tống Dương nếu có thể thoát tội, sẽ tiếp tục ở lại làm khách quý, hoặc nếu muốn rời khỏi Bạch Âm trở về nhà, các ngươi tự quyết định, nếu sợ đường đi nguy hiểm, Bạch Âm sẽ phái những dũng sĩ đi hộ tống.
Tạ Tư Trạc nghe nói đến lễ lấy nước mưa rửa tội liền lắc đầu nói:
- Không được.
Sa vương vẫn kiên quyết trả lời:
- Không được cũng phải được. Đó là kết quả tốt nhất mà Tống Dương có được.
Sau đó gã lại nói:
- Cũng không cần quá lo lắng, ta sẽ chọn vào cơn mua to để làm lễ lấy nươc mưa rửa tội, không có chuyện mưa tạnh đột ngột đâu.
Lấy nước mưa rửa tội có hai phần, điểm nguy hiểm nhất đó là mưa phải thật to không được ngừng, nếu mưa tạnh coi như chắc chắn bị xử trảm, việc này coi như phó thác cho số mệnh. Phần thứ hai là bốn người đánh nhau, người cuối cùng chiến thắng người đó thoát tội. Với thực lực của Tống Dương mà nói giết dược ba tên Sa dân không thành vấn đề.
Quyết định của Sa vương cũng là quyết định của Sa dân có kì kèo nữa thì cũng không thay đổi được gì, nên ba người không ai nói thêm gì nữa, trở về nơi ở của mình. Vừa trở về lều, Ban đại nhân như chợt nhớ ra điều gì liền quay trở lại trướng của Sa vương, không biết nói với Sa vương điều gì.
Không lâu sau, Ban đại nhân trở vê, theo sau hắn còn dẫn theo bốn người Bạch âm cường tráng, mỗi người một tay một chân, giúp hắn dựng lên một cái lều mới. Ban đại nhân chỉ vào có lều mới dựng, nói với bọ họ:
- Đây là nơi ở của ta, buổi tối không có việc gì đừng đến quấy rầy ta.
Tạ Tư Trạc có vẻ hơi cuống, Tống Dương cảm thấy không có vấn đề gì, cười nói:
- Hay là vẫn cứ ở chung đi, ta có nhiều điều mong được ngài chỉ giáo.
- Trong phòng có đàn ông ta không ngủ được.
Ban đại nhân lạnh lùng nói:
- Hơn nữa ta cũng không có gì chỉ giáo cho ngươi được, có gì ngươi hỏi nó cũng được, ít đến làm phiền ta thôi.
Đúng lúc đó có người Sa dân tới chơi, một đôi vợ chồng trẻ mang theo đứa bé Tống Dương cứu được đến tạ ơn hắn.
Ban đại nhân vẫn để bụng chuyện Sa vương biết tiếng Hán, quẳng ra một câu:
- Sa dân ai cũng biết nói tiếng Hán, không cần ta phải dịch.
Rồi đi thẳng về phía trại của mình.
Còn lại mấy người không còn cách nào khác là khoa chân múa tay để giao tiếp.
Cha mẹ của đứa bé đã bị chết trong sào huyệt của thằn lằn, đôi vợ chồng trẻ này là chú thím của nó, sau này sẽ thay cha mẹ nuôi dưỡng nó. Người Sa dân không biết nói vòng vo, văn hoa, nên vị thúc thúc kia có mấy lời cảm ơn sâu nặng tới Tống Dương cũng chỉ vài lời rồi không biết nói thêm gì nữa. Cuối cùng muốn Tống Dương đặt tên cho thằng bé. Tập tục của bộ tộc trẻ con phải tròn hai tuổi mới đặt tên, hiện nay đứa bé chưa có tên.
Tống Dương không chút nghĩ ngợi liền nói:
- A Đẩu.
Đôi vợ chồng trẻ rối rít cảm ơn, khi về miệng vẫn lẩm nhẩm:
- A Đẩu, a Trửu, A Cẩu.
Tạ Tư Trạc hỏi Tống Dương:
- A Đẩu … nghe có vẻ kì quái, xuất xứ gì sao?
Tống Dương gãi đầu:
- Xuất xứ nhất định là có, nhưng bây giờ không thể nghĩ ra.
Từ sau khi doanh trại bị tập kích, Sa dân tạm dừng cuộc hành trình hạ trại luôn tại chỗ, hơn nữa mấy ngày tới cũng không thể đi được, phải tìm cách tiêu diệt bầy sói rồi mới đi tiếp được.
Tống Dương bị thằn lằn đánh cho bị thương khắp người, sức khỏe hao tổn, nói xong phải ăn một chút, thậm chí đến nói thêm vài câu cũng không gượng được. Nằm xuống là có thể ngủ được ngay.
Một giấc ngủ mộng mị đến với Tống Dương, hắn ngủ như thế không biết bao lâu, bỗng truyền đến tiếng rung chuyển kinh thiên động địa khiến hắn tỉnh giấc mộng đẹp.