Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 26: Phiền toái đến cửa (2)

Chương 26: Phiền toái đến cửa (2)
Đúng lúc này xe cứu thương cũng đã chạy tới, tuy rằng ông lão tỉnh táo, nhưng không có khả năng hoàn toàn khôi phục, vẫn cần tới bệnh viện tiếp tục trị liệu.
Tần Mục cảm thấy mình không còn chuyện gì, quay người rời đi.
Thiếu nữ xinh đẹp kịp phản ứng, nhanh chóng đuổi theo.

– Này, chờ đã nào!

– Cô đuổi tôi làm gì, ngân châm trên người không lão kia cô không muốn nữa à?

– Đó chỉ là ngân châm bình thường, ở đâu cũng có thể mua được!
Thiếu nữ xinh đẹp ngượng ngùng cười:
– Vừa rồi cảm ơn anh, nếu không tôi gây ra họa lớn rồi!

– Không có gì cả, tiện tay mà thôi!

– Đây chính là một cái mạng đó!

– Được rồi, tôi tiếp nhận lời cảm ơn của cô, cô có thể đi rồi chứ?

– Hả… Cảm ơn ngoài miệng quá không thành ý, không bằng tôi mời anh ăn cơm?
Tần Mục sờ lên bụng, lúc này đã sắp đến giữa trưa, hắn dường như ngay cả ăn sáng cũng chưa ăn.
Thiếu nữ thấy bộ dạng Tần Mục, cho rằng hắn đã đáp ứng, vui vẻ cười nói:
– Tôi nghe nói bên này có một nhà hàng rất nổi danh, lần này đi ra chính là định vào đó ăn cơm, chúng ta cùng ăn nhé!
Trên đường đi, thiếu nữ líu ríu, cực kỳ nhiệt tình lôi kéo làm quen với Tần Mục.
Thiếu nữ tên là Tống Thi Thi, là cháu gái của Thần y Tống Thạch.
Tống Thi Thi học cấp ba ở Bắc Kinh, lần này đặc biệt tới Ninh Giang vấn an gia gia.
Nhà hàng ‘Hảo Lựu Lai’, tên có thể nói rất tục, thiết bị lắp đặt cũng miễn cưỡng, hoàn toàn không có biện pháp so sánh với khách sạn giá cao.
Chẳng qua ở đây buôn bán lại rất nóng nảy, mỗi ngày khách nghe danh mà đến nhiều vô số kể, trong đó có không ít học sinh và ông chủ có địa vị có thân phận.
Có thể bởi vì chưa tới giữa trưa, lúc Tần Mục và Tống Thi Thi đi vào nhà hàng, còn có mấy bàn trống.

– Ông chủ, có phòng riêng hay không?
Tống Thi Thi không thích hoàn cảnh ồn ào, đương nhiên Tần Mục càng không thích.
Ông chủ nhà hàng là người rất chất phác, vừa cười vừa nói:
– Phòng riêng bình thường đều có người đặt trước, chẳng qua hôm nay vừa vặn có một bàn trống.

– Thật tốt quá!
Sau khi đi vào phòng, Tống Thi Thi lại để Tần Mục gọi món.

– Nha đầu, cô mang theo bao nhiêu tiền, khẩu vị của tôi rất lớn đấy.

– Hừ, có thể ăn chết tôi coi như bổn sự của anh!
Thấy Tống Thi Thi nói như thế, Tần Mục liền thoải mái, buông tinh thần chọn mấy món ăn hơi đắt.
Sau khi ông chủ xuống dưới mang thức ăn lên, Tống Thi Thi ghé vào mặt bàn hỏi:
– Tần Mục, anh làm nghề gì vậy, tại sao y thuật của anh lại lợi hại như thế?
Tôi đoán chừng ngoại trừ ông nội của tôi, toàn bộ Hoa Hạ không ai có thể vượt qua anh về y thuật!
Tần Mục nhịn không được cười nói:
– Tôi chỉ là một học sinh bình thường.

– Lừa gạt quỷ à!
Tống Thi Thi không ngốc, sao có khả năng tin tưởng.
Chẳng qua Tần Mục không chịu nói, Tống Thi Thi cũng không có ý định hỏi đến cùng, mà thay đổi chủ đề:
– Anh sắp thi tốt nghiệp trung học à?

– Ừ!

– Vậy anh chuẩn bị tới đại học nào?
Tống Thi Thi chờ mong nhìn Tần Mục.

– Điều này có liên quan tới cô sao?
Tống Thi Thi không phản bác được, tức giận lườm Tần Mục, trong lòng buồn bực.
Chẳng lẽ tên này là ngu ngốc?
Hoặc là nói mị lực của Tống Thi Thi mình hạ thấp tới trình độ này, ngay cả khiến cho người có đứng đắn trả lời một câu cũng không có hứng thú?

– Không nói thì không nói!
Tống Thi Thi nhếch miệng, phiền muộn cầm điện thoại chơi tiếp.
Đồ ăn nhanh chóng đưa lên, Tống Thi Thi nhìn thức ăn sắc hương vị đều đủ trên bàn, ham muốn ăn uống tăng mạnh.
Đang lúc muốn động đũa, lại phát hiện Tần Mục vẫn ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích, bộ dạng giống như choáng váng.

– Này, anh có chuyện gì thế?
Tần Mục suỵt một tiếng với Tống Thi Thi, chỉ chỉ vách tường, nói nhẹ:
– Đừng nói, cô vừa nói tôi không nghe được gì hết!

– Anh có thể nghe được người phòng bên nói chuyện sao?
Tống Thi Thi kinh ngạc nhìn Tần Mục ‘giả vờ giả vịt’.
Ở đây tuy rằng không phải khách sạn năm sao, thiết bị lắp đặt không thật tốt, nhưng bình thường đều có rất nhiều nhân vật có trọng lượng tới nơi này ăn cơm, hiệu quả cách âm của phòng riêng chắc chắn thiết kế rất tốt, vậy làm sao có khả năng nghe được âm thanh phòng bên cạnh?
Tống Thi Thi bán tín bán nghi, dán lỗ tai lên vách tường, lại không nghe được bất kỳ âm thanh gì, cho rằng Tần Mục chắc chắn đang lừa dối cô.

– Tần Mục, anh lừa gạt tôi.

– Tôi lừa cô cái gì?

– Căn bản không nghe được cái gì.

– Với chỉ số thông minh kia của cô chắc chắn nghe không được.
Tống Thi Thi tức giận đến thổ huyết, chỉ số thông minh của tôi rất thấp sao?
Lại nói có nghe được hay không chẳng có chút liên quan nào tới chỉ số thông minh.

– Suỵt, phiền toái đến rồi.

– Hả?
Tống Thi Thi sững sờ.
Rầm!
Cửa phòng riêng bị đá văng ra, hai gã đại hán khôi ngô đứng ở cửa ra vào.

– Người bên trong đi ra, hôm nay nơi này được Thanh Long Bang chúng ta bao hết!


Trang 2# 4


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất