Chương 30: Đập phát chết luôn (2)
Phong Dao liếc Tần Mục, không biết tại sao, trong lòng có một loại dự cảm không tốt, lên tiếng nhắc nhở:
– Cẩn thận một chút, tiểu tử này có chút cổ quái!
Ngốc Ưng khinh thường cười nói:
– Hi vọng hắn có thể chống đỡ vài chiêu trong tay tôi, nếu không thì rất không thú vị rồi!
Chẳng qua nụ cười của Ngốc Ưng nhanh chóng cứng ngắc trên mặt, bởi vì gã trơ mắt nhìn Tần Mục còn cách một đoạn đột nhiên hóa thành một cái bóng, nháy mắt đi tới trước mặt gã.
Khoảng cách xa như thế, gã rõ ràng ngay cả thời gian phản ứng cũng không có?
Giết!
Ngốc Ưng rõ ràng nghe được tiếng cổ mình bị vặn gãy, giây phút cuối cùng trước khi chết, trong lòng gã dâng lên sóng gió động trời.
Người này căn bản không phải con người.
Sau khi Ngốc Ưng ngã xuống, Độc Xà Châu Chấu và Phong Dao ba người mới giật mình tỉnh lại, sắc mặt kịch biến.
Nhất là Phong Dao, tuy rằng trong lòng cô ta đã định nghĩa Tần Mục là người ‘không tầm thường’, thực sự lại không quá mức chú ý, cho rằng thực lực thật sự của hắn chắc chắn không bằng mình.
Giờ phút này, cô rốt cuộc biết được sự đáng sợ của Tần Mục, hắn hiện giờ hoàn toàn là hai khai niệm với hắn nói nói cười cười trên khóa thể dục.
Thập Đại Chiến Tướng Thanh Long Bang, tuyệt đối là nguyên nhân căn bản Thanh Long Long sừng sững không ngã tại thành phố Ninh Giang.
Những Sát Thần này vốn khiến hết thảy địch thủ nghe tên rồi chuồn không dám đối chiến chính diện này, trước mặt Tần Mục, lại nhỏ yếu giống như đứa trẻ vừa cất tiếng khóc chào đời.
– Ngươi… ngươi… Độc Xà và Châu Châu mắt thấy huynh đệ vào sinh ra tử nhiều năm bị giết, lại làm sao cũng không có dũng khí xông lên dốc sức liều mạng với Tần Mục, đó căn bản là không có phần thắng.
– Chạy!
Hai Đại Chiến Tướng làm ra quyết định nhục nhã nhất trong đời, không đánh mà chạy.
Tần Mục không đuổi theo hai người, cho dù với thực lực của hắn muốn đuổi giết hai người này rất dễ dàng.
– Tần Mục, ngươi quả thực khiến ta kinh ngạc.
Chẳng qua giữa chúng ta không có cừu oán, vì sao ngươi lại khó xử ta, chẳng lẽ là vì Tả Tư Duyệt?
Phong Dao bất bình trong lòng.
Con nhóc Tả Tư Duyệt kia rốt cuộc có lực hấp dẫn gì?
Tần Mục lạnh lùng liếc Phong Dao:
– Vì sao ngươi không trốn?
– Nếu như ngươi không muốn thả ta đi, chạy trốn có tác dụng sao?
Phong Dao dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn thẳng Tần Mục, lắc đầu nói:
– Ngươi sẽ không giết ta, có lẽ Tả Tư Duyệt đã nói thân phận của ta cho ngươi.
Mặc dù ngươi có cường đại, đắc tội thế lực phía sau ta, cũng chỉ có một con đường chết.
– Ngươi rất thông minh!
Chẳng qua trước mặt ta lại tự cho là mình thông minh!
Tần Mục giọng điệu lạnh băng nói:
– Ta quả thực không có ý định giết ngươi, nhưng mà không phải e sợ tổ chức phía sau ngươi.
Vừa vặn trái lại, ta để ngươi trở về nói cho họ biết, Tần Phỉ Phỉ là em gái của ta, lần sau còn dám phái người đến quấy rối nàng, cũng đừng trách ta vô tình.
– Lời của ngươi ta sẽ truyền đạt một chữ cũng không lọt, hi vọng tương lai ngươi đừng hối hận!
Phong Dao cuối cùng liếc Tần Mục, quay người rời đi.
Trong lòng Phong Dao, Tần Mục nghiễm nhiên trở thành một người điên, cô còn chưa từng nghe nói qua trên thế giới này có người dám uy hiếp tổ chức phía sau cô.
Phong Dao trong lòng Tần Mục không có ý nghĩa, hiện giờ hắn vội vã tìm kiếm Tần Phỉ Phỉ.
Nghe mấy người Ngốc Ưng nói chuyện vừa rồi, giống như có một cô gái xuất hiện, cứu Phỉ Phỉ, chẳng lẽ là sư thái Tịnh Nghi?
– Không đúng, với thực lực Tịnh Nghi, chỉ có thể miễn cưỡng chiến hòa một người, đồng thời chống lại bốn người, tuyệt đối không có cơ hội nhảy xuống biển.
Tần Mục từng giao thủ một chiêu với sư thái Tịnh Nghi, có thể thấy rõ ràng thực lực của cô, huống chi tổn thương trên người cô có lẽ còn chưa khỏi hẳn.
Biển rộng mênh mông, mặc dù mạnh như Tần Mục, muốn tìm hai người, cũng giống như lên trời, vô cùng khó khăn.
Dừng chân ở bờ biển hơn nửa ngày, trong lòng Tần Mục càng không bình tĩnh, theo lý thuyết với thực lực của Tần Phỉ Phỉ, không có khả năng nín thở dưới biển lâu như vậy.
Nếu như Tần Phỉ Phỉ hôn mê trên biển, thậm chí chết đi, có lẽ thân thể sẽ nhanh chóng bị sóng biển đưa tới bên bờ.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Chẳng qua khiến Tần Mục vui mừng là, cách đó không xa có một chiếc thuyền đánh cá đang muốn ra biển.
Tần Mục không chần chờ, vội vàng vọt tới.
– Chờ một chút!
Cách từ rất xa, Tần Mục lớn tiếng hô lên.
Mấy tên đại hán trên thuyền đánh cá nghe vậy nhìn thoáng qua Tần Mục, căn bản không rảnh để ý đến, tiếp tục giương buồm nhổ neo, nhanh chóng rời khỏi bên tàu một khoảng.
Tần Mục không có lựa chọn, một bước xông lên, sau đó mấy tên đại hán trên thuyền trợn mắt há mồm, hắn thả người nhảy lên, vượt qua khoảng cách mấy chục mét, bình yên đáp xuống boong thuyền.
Trang 2# 6