Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 31: Thanh Long ngu nhạc tràng (1)

Chương 31: Thanh Long ngu nhạc tràng (1)
– Ngươi… ngươi là người hay quỷ!
Mấy người trên thuyền đánh cá đều cả kinh nói không nên lời, một người nhẹ nhàng nhảy từ bờ bên cạnh lên thuyền, khinh công trên TV cũng không giả dối đến thế chứ?
Tần Mục không muốn nói nhảm với họ, trực tiếp uy hiếp bằng giọng nói lạnh như băng:
– Tìm kiếm hai người ở vùng biển gần đây giúp tôi!
Mấy người nghe vậy, lập tức thở dài một hơi, may mắn người này không phải muốn cướp bọn họ.

– Thiếu hiệp, cậu muốn tìm người nào?
Mấy người cũng biết Tần Mục không phải người bình thường, trong lúc nhất thời không biết xưng hô thế nào.
Chẳng qua bình thường họ cũng xem không ít truyền hình võ hiệp, một tiếng thiếu hiệp này liền thốt ra miệng.

– Hai cô gái, họ nhảy xuống từ trên cầu kia, chắc có lẽ không quá xa, dò xét một vòng vùng biển ở nơi này, mặc kệ có thể tìm được hay không, tôi sẽ không làm khó mấy người.

– Được, tôi đi cầm lái.
Thấy Tần Mục không có ác ý, mấy tên đại hán hoàn toàn yên tâm, làm việc cho một vị cường giả thần bí như vậy, họ còn cảm thấy hưng phấn khó hiểu.

– Thiếu hiệp, vừa rồi cậu sử dụng chính là khinh công sao?
Trước đây từng thấy được trên TV, chẳng qua chính thức tận mắt thấy, còn rung động hơn nhiều.

– Thiếu hiệp hẳn là đến từ môn phái lánh đời trong truyền thuyết à?

– Thiếu hiệp, Tông môn các vị còn nhận người không?
Xem thân cốt của tôi một cái, tôi cảm thấy tôi rất thích hợp luyện võ, không bằng thiếu hiệp nhận lấy tôi đi.
Mấy người nhiệt tình lôi kéo làm quen Tần Mục, chẳng qua Tần Mục quan tâm an nguy của em gái, căn bản không rảnh để ý tới họ.

– Tôi tới bệ điều khiển xem.

– Xem, trên biển có người.
Có người đột nhiên hô một tiếng, khiến Tần Mục dừng bước lại, nhìn về mặt biển.
Chỉ thấy mấy cỗ ‘thi thể’ trôi nổi theo sóng biển tới.

– Thiếu hiệp, đây là người cậu muốn tìm sao?
Tần Mục lắc đầu:
– Tôi muốn tìm hai cô gái, không phải họ.
Chẳng qua trước tiên cứu họ lên rồi nói, có thể còn có người chưa chết.

– Được!
Vài tên đại hán thường xuyên xuống biển, kỹ năng bơi đương nhiên rất tốt, nhanh chóng vớt bốn người lên.

– Đây là có chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ gặp hải tặc?

– Đi đi, vùng biển cảnh nội Hoa Hạ chúng ta, sao lại có hải tặc!

– Tôi thấy không phải hải tặc cũng không khác nhiều lắm, xem trang phục của họ dường như cũng là người ra biển đánh cá như chúng ta, hiện giờ rơi vào trong biển, hiển nhiên bị người khác cướp thuyền.
Ánh mắt Tần Mục đảo qua thân thể bốn người, cuối dùng dừng lại trên người một trung niên râu ria mọc dài.

– Ba người đều tắt thở rồi, người còn cứu được!
Nói xong, Tần Mục ngồi xổm xuống, nâng người trung niên râu ria dậy, sau đó một chưởng nhẹ nhàng đặt lên bụng y.
Đại hán râu ria lập tức phun trào nước biển, bị sặc tỉnh lại.

– Cao thủ, thực thần kỳ!
Mấy tên đại hán sùng bái Tần Mục sát đất.
Bọn họ thường xuyên ra biển, cũng rất quen thuộc một số biện pháp cấp cứu trên biển, nhưng làm sao có thể lập tức khiến người khác tỉnh lại giống như Tần Mục?

– A… đừng giết tôi!
Người trung niên râu ria vừa mới khôi phục thần trí, mặt lộ vẻ hoảng sợ, co rúm lại.
Một người lớn bị sợ thành như vậy, khiến mấy người đều hơi khinh bỉ.

– Này đừng sợ, đây là thuyền của chúng tôi, rất an toàn.
Lúc này người trung niên râu ria mới nghi hoặc ngẩng đầu, căng thẳng hỏi:
– Đây là nơi nào, hai cô gái kia đâu rồi?
Ánh mắt Tần Mục ngưng lại, tóm cổ ái người trung niên râu ria, chất vấn:
– Ông nói hai cô gái nào?

– Là… là… là có hai cô gái rất đáng sợ, họ cướp thuyền của chúng tôi, còn đá tất cả chúng tôi xuống nước.

– Không phải đâu, bao nhiêu đàn ông như các ông, bị hai cô gái cướp thuyền?

– Các anh không biết, hai cô gái kia là yêu quái, một cô gái biết phun lửa, một cô gái khác kinh khủng hơn, biết thuấn di!
Người trung niên râu ria run giọng trả lời, dường như vẫn không thể thoát khỏi bóng ma kinh khủng kia.
Tần Mục thầm may mắn, hẳn là Tần Phỉ Phỉ và nữ tử đã cứu cô, đã lên thuyền, có lẽ họ đã không gặp nguy hiểm.

– Tại sao họ lại cướp thuyền của các ông, còn đá các ông xuống nước?
Tần Mục biết rõ trong này chắc chắn có cổ quái, với tính tình của Tần Phỉ Phỉ, sẽ không vô duyên vô cớ làm việc này.

– Cái này… Người trung niên râu ria ánh mắt né tránh.
Tần Mục cười lạnh:
– Xem ra ông cũng không phải thứ gì tốt, tiếp tục xuống biển hưởng thụ một chút đi.
Nói xong, Tần Mục nhấc người đàn ông trung niên lên như nhấc một con gà, tiện tay dùng lực ném y trở về biển.

– Cứu… cứu mạng!
Người trung niên râu ria ở trong biển không ngừng giãy dụa, chẳng qua thể lực suy yếu y nhanh chóng không được, phun ra mấy bóng nước rồi chìm xuống.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất