Chương 43: Thanh Long Bang sụp đổ (1)
Từ hành lang bước ra một gã thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, thân cao 1m8, thân trên để trần, thân dưới mặc chiếc quần đùi màu vàng.
Mọi người nghe xong, toàn bộ ánh mắt đều rơi xuống người gã thanh niên lạnh lùng.
- Đồ Cửu.
Rất nhiều người nhận ra gã thanh niên này, nhịn không được kinh ngạc kêu lên.
- Đồ Cửu muốn khiêu chiến Tần Mục? Không phải nói đùa sao?
- Tôi biết tên Đồ Cửu này. Không tính Tần Mục, cậu ta chính là quyền thủ trẻ nhất thế giới ngầm này.
- Này, Đồ Cửu, có phải cậu bị choáng váng rồi hay không, lại đi khiêu chiến Tần Mục?
Có người la lớn, trong giọng nói mang theo sự khinh thường.
Đồ Cửu ngẩng đầu nhìn người nói chuyện, sau đó ánh mắt kiên định nhìn Tần Mục:
- Tôi đánh bại cậu, tôi mới là quyền vương duy nhất của thế giới ngầm này.
- Không biết tự lượng sức mình.
- Haha, cậu quan tâm thằng ngốc kia làm gì? Ván này chúng tôi đã cược rồi. Đồ Cửu ngay cả Phỉ Lực và Cáp Tư còn đánh không thắng, căn bản không phải là đối thủ của Tần Mục.
- Nói đúng, ván này chắc chắn kiếm được lời rồi.
- Này, Liệp Báo, bắt đầu giao dịch đi. Chúng tôi muốn đặt cược.
Liệp Báo có chút chần chừ, quay sang hỏi Đồ Cửu:
- Đồ Cửu, cậu thật sự muốn khiêu chiến Tần Mục?
- Thật.
- Vậy thì được, nhưng chiến tích của cậu và Tần tiên sinh kém nhau quá xa. Vậy tỷ lệ đặt cược lần này là 1:10.
- Không phải chứ? 1:10? Tôi đánh một trăm vạn mới lời được mười vạn, còn chưa đủ nhét kẻ răng.
Có người bất mãn kêu lên.
- Tôi thấy anh nên biết đủ đi. Chút thực lực của Đồ Cửu căn bản không đáng xem. Ván này thắng chắc rồi. Thanh Long Bang sẽ không ngốc đến nỗi đưa ra tỷ lệ 1:1.
- Nói cũng đúng. Nếu như 1:1, chỗ thi đấu này lập tức đóng cửa ngay.
- Nếu thắng, tôi sẽ đặt một ngàn vạn cho Tần Mục, kiếm được một trăm ngàn tiền lời, cũng không tệ.
Mọi người đều cảm thấy trận đấu này không hề đáng lo lắng. Bất tri bất giác đều muốn đặt cược với số tiền lớn.
Phú hào trong mấy trò chơi này rõ ràng xa xỉ hơn đám người bên ngoài rất nhiều. Trong cuộc tranh tài này, cao nhất chính là tám ngàn vạn. Tổng cộng lại hết là năm tỷ.
Năm tỷ, đối với Thanh Long Bang mà nói, chính là một con số không thể tưởng tượng nổi.
- Hừ, tất cả đều mắc câu rồi.
Ngoài mặt thì tỏ ra lo lắng, nhưng trong lòng Liệp Báo lại cười lạnh.
Nhưng gã quản lý bên cạnh lại gấp đến độ tim muốn nhảy ra ngoài. Nếu như Tần Mục thắng, họ phải chung ra ngoài đến năm trăm triệu. Đây cũng không phải là một con số nhỏ.
- Đồ Cửu, tại sao tên tiểu tử cậu lại chạy đến chỗ này?
Tuy Lôi Long cho rằng thực lực của Tần Mục không bằng mình, nhưng gã lại càng xem thường Đồ Cửu. Trước đó, Đồ Cửu đã từng giao đấu qua một lần với gã. Kết quả gã chỉ dùng một giây là giải quyết y ngay.
Thần sắc Đồ Cửu vẫn lạnh lùng nhìn Lôi Long, giễu cợt:
- Phế vật như anh mà còn dám tự xưng là quyền vương. Tốt nhất là biến mất khỏi mắt tôi. Bằng không thì anh sẽ hối hận đấy.
Lôi Long sửng sốt cả nửa ngày, sau đó giận dữ. Đồ Cửu dám mắng gã là phế vật?
- Muốn chết.
Phẫn nộ, Lôi Long đánh ra một quyền.
- Nguy rồi, Đồ Cửu sẽ không bị giết chết chứ?
- Thằng ngốc kia, muốn chết thì cũng phải chết trong lúc thi đấu chứ? Bằng không thì làm sao lão tử kiếm tiền được.
Mọi người có chút lo lắng cho Đồ Cửu. Nếu Đồ Cửu bị Lôi Long giết chết ngay tại chỗ, trận thi đấu ngày hôm nay xem như chết yểu.
Đối mặt với trọng quyền của Lôi Long, Đồ Cửu chẳng những không sợ hãi, trên gương mặt còn hiện lên thần sắc trào phúng.
- Nhìn lại xem là ai muốn chết.
Đồ Cửu cũng đánh ra một quyền, cứng đối cứng với Lôi Long.
Một thanh âm thanh thúy vang lên. Đầu bàn tay Lôi Long bị đánh xuyên qua, lộ ra xương cốt trắng hếu bên trong.
- Phế vật, đi chết đi.
Sắc mặt Đồ Cửu âm trầm, đá vào bụng Lôi Long một cước.
Hét thảm một tiếng, cơ thể khổng lồ của Lôi Long bị đánh bay ra ngoài, đập vào vách tường đằng sau, chết sống không biết.
Im lặng.
Toàn trường lặng ngắt.
- Cái này….Điều này sao có thể? Tại sao Đồ Cửu lại có thể đánh bại Lôi Long?
- Chính diện đối kháng với trọng quyền của Lôi Long, còn giết luôn cả Lôi Long, quả thật rất đáng sợ.
- Không được, không được, tôi muốn rút lại tiền đặt cược. Tôi đã đánh hai ngàn vạn mua Đồ Cửu thua.
Có người xụi lơ trên mặt đất. Ai có thể nghĩ đến thực lực của Đồ Cửu lại mạnh như vậy?
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, tất cả mọi người đều la lên.
- Rút, rút, tôi muốn rút tiền đặt cược.
- Xin lỗi, hệ thống đặt cược đã đóng cửa. Trận đấu sắp bắt đầu, không thể rút lại.
Liệp Báo lên tiếng.
- Tại sao lại như vậy?
Rất nhiều người đều hiện lên sự tuyệt vọng. Bây giờ bọn họ đã nhìn ra, đây chính là một âm mưu.
Liệp Báo đã đưa ra một cái bẫy, từng bước dẫn bọn họ mắc câu.
Bây giờ biết rõ thì đã muộn. Trên đời không có thuốc chữa hối hận.
- Đại nhân, chẳng lẽ Đồ Cửu là người của ngài?
Gã quản lý kinh ngạc nhìn Liệp Báo.
- Đồ Cửu là đệ tử mà tôi thu nhận một năm trước. Tiểu tử này thiên phú kinh người. Trải qua một năm huấn luyện, bây giờ có được ít nhất sáu phần công lực của ta.
- Sáu phần?
Gã quản lý hít sâu một hơi. Trách không được Đồ Cửu có thể dễ dàng đánh bại Lôi Long. Tiểu tử kia chết chắc rồi.
Càng quan trọng hơn là, cuộc tranh tài này đã có được năm tỷ, tương đương vào con số thu vào trong nửa năm.