Chương 54: Dọa sợ tên mặt thẹo (2)
Bốn năm chục người không rõ thân phận đánh nhân viên làm việc trong võ quán nằm hết dưới đất, thậm chí còn bắt đầu đập vỡ đồ đạc.
- Dừng tay, các người là ai?
Tả Tư Duyệt quát lớn.
- Ơ, đây không phải là đại tiểu thư của Thanh Long Bang sao? Con mẹ nó, đúng là gặp may, bị lão tử bắt được rồi.
Trong đám người, một gã đàn ông mặt thẹo xoay người qua, bóp nát tàn thuốc trong miệng, ánh mắt tà ác rơi xuống người Tả Tư Duyệt.
- Anh là ai?
Tả Tư Duyệt không biết tại sao đối phương lại biết cô.
- Tôi là ai, có lẽ cô nên hỏi Tả Thanh Long.
Tên mặt thẹo chỉ vào vết thẹo đáng sợ trên gương mặt mình, hung dữ nói:
- Biết rõ vết thẹo này là từ đâu mà có không?
Tả Tư Duyệt nghe xong liền hiểu. Mấy người này là thế lực còn lưu lại sau lần Thanh Long Bang thống nhất Ninh Giang. Lúc này, Thanh Long Bang xuống dốc, bọn họ đến là để báo thù.
Hiện tại, thế lực ở Ninh Giang vô cùng rắc rối. Những người này chỉ là một trong số đó.
- Là ba của tôi làm anh bị thương, anh có bản lãnh thì đến tìm ông ấy, vì sao phải đến nơi này làm loạn?
Lần trước, sau khi nói chuyện với Tả Thanh Long, Tả Tư Duyệt đã nhận ra rất nhiều điều. Tả Thanh Long sinh ở giang hồ, chết cũng trong giang hồ. Báo thù ân oán cô cũng chẳng muốn để ý đến.
Bởi vì, hết thảy đều là do bản thân bọn họ lựa chọn.
- Hừ, cô yên tâm đi. Địch nhân của Thanh Long Bang nhiều lắm, Tả Thanh Long khó mà trốn khỏi cái chết. Nhưng trước khi ông ta chết, tôi muốn mang đến một kích thích nhỏ cho ông ta.
Tên mặt thẹo cười tà, quát với đám thuộc hạ:
- Các huynh đệ, cô nàng này là đại tiểu thư của Thanh Long Bang, con gái duy nhất của Tả Thanh Long. Bắt lấy cô ta, đêm nay chúng ta cùng nhau hưởng dụng.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tả Tư Duyệt. Một đại mỹ nữ vô cùng kiều diễm, mặc kệ là ai cũng phải có ý xấu.
- Vô sỉ. Tôi liều mạng với các người.
Sắc mặt Tả Tư Duyệt tái nhợt, muốn tiến lên liều mạng với bọn họ.
Nhưng Tần Mục đã cản lại:
- Cậu vừa mới bắt đầu tu luyện, không thể đối phó được nhiều người như vậy, hãy để cho tôi.
Không nói đến số lượng đối phương áp chế, cho dù để cho Tả Tư Duyệt đối phó với một mình tên mặt thẹo cũng đấu không lại.
Có thể chạy thoát khỏi thuộc hạ của Tả Thanh Long, thực lực ít nhất cũng ngang bằng với thập đại chiến tướng.
- Ồ, còn có tên tiểu tử muốn làm hộ hoa sứ giả. Các huynh đệ, làm thịt nó trước đi.
Bốn năm chục người chen chúc lao về phía Tần Mục.
Tên mặt thẹo dường như không có ý định ra tay, đốt một điếu thuốc đưa lên miệng.
Bỗng nhiên, tên mặt thẹo cảm giác có cái gì đó đặt ở cổ của mình, cơ thể cũng nhận được sự trùng kích thật lớn, không tự chủ được mà bị đánh về phía sau.
Bành.
Tên mặt thẹo đập vào vách tường, đầu váng mắt hoa, bắt đầu run lên.
Khi hồi phục lại tinh thần, tên mặt thẹo giống như gặp quỷ, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Không, quả thật còn khủng bố hơn cả gặp quỷ.
Cổ của gã đang bị vặn, mà đứng trước mặt gã là một thiếu niên lãnh khốc.
- Cậu…sao lại như vậy?
Tên mặt thẹo không cách nào hiểu được, vừa rồi, khoảng cách giữa thiếu niên này và gã cũng phải có hơn mười thước. Hơn nữa, cậu ta còn bị thuộc hạ của mình vây quanh, tại sao chỉ trong nháy mắt đã bóp cổ của gã, rồi đập gã vào vách tường?
- Một bang phái nho nhỏ mà cũng dám hung hăng trước mặt tôi? Anh có biết Chiến Lang và Ngốc Ưng chết như thế nào không?
Lời nói lạnh như băng của Tần Mục như sấm sét truyền vào trong tai tên mặt thẹo. Đồng tử đột nhiên co lại, sợ hãi không thôi.
- Là cậu?