Chương 58: Triệu gia Yên Kinh (2)
Trong số đó có một thanh niên ăn mặc sang trọng, dáng người cao lớn, không hề thua kém Triệu Chí Thăng.
- Haha, vừa rồi chúng tôi ở bên ngoài còn đang suy nghĩ là ai mà hát hay như vậy. Thì ra là hoa hậu giảng đường Diệp đại tiểu thư. Diệp đại tiểu thư quả nhiên là tài mạo song toàn, khiến người người phải yêu thích.
Triệu Chí Thăng nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết đang cầm micro, tất nhiên không tránh khỏi mấy câu tâng bốc.
Diệp Khinh Tuyết nghe xong, không còn lòng dạ nào mà hát tiếp, quăng micro sang một bên, ngồi xuống ghế salon.
Đối với thái độ lạnh lùng của Diệp Khinh Tuyết, Triệu Chí Thăng cũng không nhụt chí, vẫn cười như trước:
- Mọi người cũng đã đông đủ. Tôi xin giới thiệu với các người một vị bằng hữu.
Nói xong, Triệu Chí Thăng liền muốn giới thiệu người thanh niên cao lớn phía sau.
Đây là liên hoan lớp, Triệu Chí Thăng mang mấy người ngoài đến hiển nhiên là không hợp lý.
Nhưng cuộc liên hoan này là do Triệu Chí Thăng tổ chức, cũng do cậu ta trả tiền, còn bao luôn cả tầng ba khách sạn này. Mấy người kia xem ra cũng là người đại phú đại quý, thân phận không hề đơn giản.
Cho nên, cho dù không thích trong lòng nhưng cũng không biểu lộ ra.
- Ăn cơm đi, tôi sắp chết đói rồi.
Một thanh âm đột ngột vang lên, cắt đứt lời nói của Triệu Chí Thăng.
Mọi người nghe xong, liền quay sang, thấy Tần Mục đưa tay đấm lưng, bộ dạng không kiên nhẫn.
- Tần Mục, cậu đừng quấy rối tôi.
Triệu Chí Thăng nhìn thấy Tần Mục, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Tần Mục ngáp một cái:
- Là cậu nói mời chúng tôi ăn cơm. Tại sao lại nói tôi quấy rối?
Nhìn bộ dạng như muốn ăn đòn của Tần Mục, Triệu Chí Thăng hận không cho hắn hai quyền. Ai nói liên hoan thì chỉ có ăn cơm?
Gã thanh niên cao lớn phía sau Triệu Chí Thăng bước đến bên cạnh Tần Mục, mỉm cười nói:
- Cậu em này có chút thú vị. Không biết xưng hô như thế nào?
Tần Mục nhìn quét qua đối phương, thản nhiên nói:
- Không phải người kia vừa mới gọi tên tôi sao? Anh điếc à?
Nụ cười gã thanh niên cao lớn cứng lại, ánh mắt âm lãnh lóe lên rồi biến mất.
Cho dù là ở Yên Kinh, gã chưa từng gặp qua người không biết phân biệt như Tần Mục.
- Kiệt thiếu, loại người này chỉ là dế nhũi, không nên chấp nhặt, tránh làm nhục thân phận của anh.
Triệu Chí Thăng nịnh nọt khuyên nhủ.
Hiển nhiên thân phận của gã thanh niên này còn cao hơn Triệu Chí Thăng rất nhiều.
- Hừ.
Gã thanh niên cao lớn hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến Tần Mục, quay người bước về phía Diệp Khinh Tuyết.
- Diệp đại tiểu thư, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Triệu Kiệt, đến từ Yên Kinh.
Triệu Chí Thăng tranh thủ thời gian chạy đến giải thích với Diệp Khinh Tuyết:
- Kiệt thiếu là con cháu dòng chính Triệu gia ở Yên Kinh.
Yên Kinh có tam đại gia tộc, năm tiểu gia tộc. Triệu gia và Tần gia là hai trong số năm tiểu gia tộc.
Ninh Giang cũng có một Triệu gia, chính là gia tộc của Triệu Chí Thăng, một nhánh của Triệu gia ở Yên Kinh.
Xem ra, sở dĩ Triệu Chí Thăng tiếp cận Diệp Khinh Tuyết, tất cả đều là ý của Triệu Kiệt.
- Triệu gia ở Yên Kinh?
Tần Mục thấp giọng nói. Hắn nhớ Diệp Đông từng nói, Diệp gia ở Yên Kinh có một cừu nhân rất mạnh. Chẳng lẽ là Triệu gia?
Tần Mục có thể nghĩ ra, Diệp Khinh Tuyết tất nhiên cũng có thể nghĩ ra. Cho nên rất cảnh giác, sắc mặt không tốt nhìn Triệu Kiệt.
- Xin lỗi, tôi từ nhỏ sinh sống ở Ninh Giang, chưa từng nghe nói đến Triệu gia ở Yên Kinh.
Đãi ngộ của mỹ nữ hoàn toàn không giống Tần Mục. Triệu Kiệt không chút tức giận, chỉ nịnh nọt:
- Trước kia không biết, sau này sẽ biết. Tối nay ăn xong một bữa cơm, chúng ta không phải trở thành bạn sao?
Với tư cách là cận vệ của Diệp Khinh Tuyết, Tần Mục cảm thấy hắn không cách nào kiên nhẫn được nữa, đứng dậy bước về phía Triệu Kiệt.