Học Sinh Chi Tu Chân Cuồng Long

Chương 60: Trịnh béo quyết đoán (2)

Chương 60: Trịnh béo quyết đoán (2)


- Lão tử muốn…
Bốp!
Triệu Chí Thăng còn chưa nói hết lời đã im bặt, bởi vì y nghe được thanh âm của một cái tát.
Cái tát này tất nhiên là Tần Mục đánh, còn người bị đánh không phải là y mà là Triệu Kiệt.
Triệu Chí Thăng thầm mắng Tần Mục không biết tốt xấu. Mày cãi nhau với tao, đánh tao là được rồi. Chạy đến đánh Kiệt thiếu là có ý gì?
Lúc này, Triệu Chí Thăng thật sự tình nguyện thay Triệu Kiệt nhận cái tát này. Bởi vì y hiểu rất rõ năng lực của Triệu Kiệt. Nếu gã phát nộ, toàn bộ Ninh Giang sẽ rung chuyển.
Triệu Kiệt ôm má trái, không thể tin nhìn chằm chằm Tần Mục.
Gã bị người ta tát, hơn nữa người tát còn là một học sinh nghèo kiết xác.
- Bây giờ một người cũng đừng hòng rời khỏi đây.
Triệu Kiệt phẫn nộ vỗ bàn.
Triệu Chí Thăng quát lớn với mấy gã đàn ông mặc áo đen:
- Các người còn đứng thất thần ở đó làm gì? Mau đánh gãy hai cái đùi của tên tiểu tử này.
Mấy tên áo đen vội vàng bao vây Tần Mục.
Tần Mục nhìn lướt qua một vòng, nói với Tả Tư Duyệt đang nghịch điện thoại:
- Nha đầu, mấy người này không thích hợp cho tôi ra tay, giao cho cậu đấy.
Loại hàng chẳng có giá trị này, Tần Mục cảm thấy nếu mình ra tay thì mất giá trị quá.
Tả Tư Duyệt ngẩng đầu lên, liếc nhìn mấy gã áo đen.
- Được.
Tả Tư Duyệt đứng dậy, mở rộng cổ áo một chút, thể hiện tư thái mảnh khảnh hoàn mỹ.
Triệu Kiệt kinh ngạc nhìn Tả Tư Duyệt. Vừa rồi, tất cả tinh lực của gã đều tập trung trên người Diệp Khinh Tuyết. Còn Tả Tư Duyệt thì luôn cúi đầu, cho nên gã không chú ý đến cô gái không hề thua kém Diệp Khinh Tuyết này.
Tạm thời gã không thể động Diệp Khinh Tuyết, nhưng cô gái này..
Cơn giận của Triệu Kiệt thoáng cái giảm bớt vài phần, nói với mấy người kia:
- Không cần quan tâm tiểu tử kia, bắt lấy cô gái này.
Không đợi Triệu Kiệt nói hết lời, Tả Tư Duyệt đã động, lăng không đá nghiêng, trực tiếp đá vào vai một gã mặc đồ đen.
Bành.
Gã áo đen thân hình cao lớn lại giống như đống cát bị đá bay ra ngoài, nện vào vách tường đằng trước.
Tả Tư Duyệt vừa rơi xuống đất, chân sau quét ra, đồng thời đánh ra một chưởng đao, khiến hai người đang lao đến bị đánh bất tỉnh.
Triệu Kiệt trợn mắt. Tại sao cô gái này lại khủng bố như vậy?
- Kiệt thiếu, cô gái này là đại tiểu thư của Thanh Long Bang.
Triệu Chí Thăng nhỏ giọng nói bên tai Triệu Kiệt.
Triệu Kiệt trở tay tát một cái vào mặt Triệu Chí Thăng:
- Tại sao cậu không nói sớm? Cậu xem, cậu đã mang đến đám phế vật như thế nào?
- Kiệt thiếu bớt giận, tôi đã gọi bảo an của khách sạn.
Lời còn chưa dứt, một đội bảo an đã chạy vào. Một người đàn ông mập mạp hừng hực vọt lên.
- Có chuyện quan trọng gì vậy?
- Trịnh đổng, hai người kia làm loạn ở chỗ này, đánh bị thương người của tôi. Ngài xem rồi xử lý đi.
Triệu Chí Thăng bước đến trước mặt Béo, chỉ thẳng vào mặt Tần Mục và Tả Tư Duyệt.
Trịnh Béo thấy Triệu Chí Thăng phát sinh mâu thuẫn với Tần Mục, rồi lại nhìn ba gã mặc áo đen nằm thẳng cẳng dưới đất, toàn thân run lên, lạnh giọng chất vấn Triệu Chí Thăng:
- Triệu Chí Thăng, cậu làm cái gì vậy?
Triệu Chí Thăng hơi sững người, trong đầu đầy dấu chấm hỏi:
- Trịnh đổng, là tiểu tử này đả thương người…
- Nói láo. Tần tiên sinh là khách quý của khách sạn chúng tôi, sao lại vô duyên vô cớ động thủ được? Nhất định là các người ngang ngược trước, Tần tiên sinh mới ra tay khiển trách.
Trong lòng Trịnh Béo thầm mắng mười tám đời tổ tông của Triệu Chí Thăng. Con mẹ nó, mày không muốn sống thì cũng đừng liên lụy đến khách sạn của tao chứ?
Đây là người mà Triệu Chí Thăng có thể trêu chọc sao?
Triệu Chí Thăng như muốn phát mộng, những người còn lại thì không rõ ràng cho lắm. Tần Mục trở thành khách quý của khách sạn này từ lúc nào? Lầu ba không phải là do Triệu Chí Thăng bao hết sao?
- Trịnh đổng, ông đây là có ý gì?
- Chẳng có ý gì cả. Chỉ là khách sạn Ninh Giang chúng tôi không chào đón các người, mời các người ra ngoài.
- Cái gì?
Triệu Chí Thăng không tin vào lỗ tai của mình.
- Đội trưởng bảo an, hãy đuổi mấy người này rời khỏi đây.
Trịnh Quyền quyết đoán nói. Ông ta tình nguyện đắc tội với Triệu gia chứ không muốn đắc tội với Tần Mục.
Đắc tội với Triệu gia, tối đa chỉ là có chút lỗ lã trong kinh doanh mà thôi. Còn đắc tội với Tần Mục, tùy thời có thể bỏ luôn cả cái mạng.
Đội trưởng bảo an sửng sốt vài giây, lập tức nói với Triệu Chí Thăng và Triệu Kiệt:
- Hai vị, xin mời.
- Triệu Chí Thăng, cậu làm tốt lắm.
Triệu Kiệt tức giận mắng một tiếng rồi bước ra khỏi phòng.
Tuy mất mặt, nhưng không thể không đi. Chẳng lẽ còn đợi người ta khiêng ra ngoài?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất