Chương 67: Sóng gió khách sạn (1)
– Được rồi, mọi người chơi vui vẻ, chị đi trước!
Tả Tư Duyệt nói xong, cười với Tần Mục và Tần Phỉ Phỉ, quay người rời đi.
- Đi lấy ít tiền trước đã, đã muốn chơi phải chơi thoải mái một lần, đừng quá để ý tới tiền.
- Anh, anh thực là không biết xấu hổ, lại để cho chị Tư Duyệt bỏ tiền cho anh tiêu.
Tần Mục vô liêm sỉ nói:
- Có cái gì mà xấu hổ, dù sao cô ta là một phú bà.
Tần Phỉ Phỉ thực sự không chịu được, lần đầu thấy có người làm trai bao lại tự đắc như vậy, hết lần này tới lần khác người này lại là anh trai của cô.
Gần đây không có ngân hàng, liền tìm một cây ATM, Tần Mục đương nhiên sẽ không để ý chút phí thủ tục, nhét thẻ vào, nhập mật mã, kiểm tra kim ngạch một chút.
Tần Phỉ Phỉ dán tới, nhìn màn hình một chút, lập tức kinh ngạc không khép được miệng.
- Đây là bao nhiêu số không?
- Cô nàng này, một chuyến du lịch mà thôi, cho mình mười triệu làm gì?
Tần Mục rút lấy hai mươi ngàn tiền mặt, rút thẻ, nói với hai cô gái:
- Hiện giờ có nhiều tiền như thế, vẫn nên đi mua một chiếc điện thoại, sau này dễ liên lạc.
Đối với điện thoại, ba người cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, vì vậy Tần Mục mua ba chiếc hàng nhái ở cửa hàng điện thoại gần đó, lại mở ba dãy số.
Sau khi lưu lại số của nhau, ba người liền tới trạm vận chuyển hành khách, lên xe khách tiến tới Phượng Hoàng Sơn.
Lên xe khách, Tần Phỉ liên tục hỏi Tần Mục về đề tài Tả Tư Duyệt, cứ muốn Tần Mục nói lại quá trình từ khi quen biết đến khi kết giao của hai người họ.
Tần Mục đau đầu, bởi vì dường như hắn không có gì để nói, cũng không thể nói hắn tiêu diệt Thanh Long Bang chứ?
- Anh, không phải em nói anh, anh có thể được chị Tư Duyệt ưu ái, là phúc khí anh tu luyện kiếp trước. Nếu như không nắm chắc cơ hội, tương lai có thể hối hận cả đời đấy.
- Không phải đâu Phỉ Phỉ, anh kém cỏi như vậy sao?
- Cũng không phải.
Tần Phỉ Phỉ suy nghĩ một chút, chân thành nói:
- Chẳng qua dường như em không nhìn ra ưu điểm nào.
Nghe những lời Tần Phỉ Phỉ nói phía trước, Tần Mục thầm nghĩ may mắn, nhưng những lời phía sau, thiếu chút nữa khiến Tần Mục ứa máu.
Lịch sử Phượng Hoàng Sơn đã lâu rồi, là một trong những danh thắng cổ tích nổi tiếng nhất Hoa Hạ.
Đồn đãi thời cổ đại, có người tận mắt trông thấy thần thú Phượng Hoàng niết bàn tại Phượng Hoàng Sơn, hơn nữa chôn trứng Phượng Hoàng trong núi sông, để tránh né một trường kiếp nạn.
Cho đến ngày nay, trong Phượng Hoàng Sơn còn có rất nhiều di tích Phượng Hoàng, ví dụ như dấu chân, sào huyệt vân vân.
Đối với những lời đồn đãi vô cùng kỳ diệu này, Tần Mục chỉ lắc đầu cười, có lẽ chỉ cần không phải kẻ ngốc, đại khái có thể đoán được đây là mánh lới mà nhà đầu tư du lịch làm ra mà thôi.
Ba giờ sau, xe khách đến trấn Phượng Hoàng dưới Phượng Hoàng Sơn.
Du lãm Phượng Hoàng Sơn thích hợp nhất vào buổi sáng, Tần Phỉ Phỉ vốn định tìm quán trọ ở một đêm, ngày mai dậy sớm lên núi.
Bởi vì du khách quá nhiều, tránh tình huống khách sạn chật ních, Tần Phỉ Phỉ thậm chí chuẩn bị cả lều vải, thực sự không được thì đóng quân dã ngoại một đêm.
Đương nhiên, kế hoạch này thành lập dưới tình huống kinh tế túng quẫn.
Hiện giờ trong thẻ ngân hàng của Tần Mục có khoản tiền lớn mười triệu tệ, muốn tiêu sài thế nào cũng được.
Khách sạn nhỏ cấp bậc quá thấp, ba người trực tiếp tới một gian khách sạn lớn nhất trấn Phượng Hoàng.
Khách sạn Phượng Hoàng tuy rằng kém khách sạn Ninh Giang, nhưng cũng là năm sao, bởi vì có liên quan với Phượng Hoàng Sơn, việc làm ăn ở đây nóng nảy hơn nhiều khách sạn Ninh Giang, giá cả tiêu phí gần như gấp ba bốn lần khách sạn Ninh Giang.
- Xin hỏi ba vị cần phục vụ gì?
Ba người vừa bước vào quầy lễ tân, nhân viên tiếp đãi xinh đẹp đã mở miệng hỏi thăm trước, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào.
- Chúng tôi cần hai căn phòng.
Tần Mục mở miệng.
- Xin hỏi các vị có đặt phòng trước không?
- Không có, chúng tôi lâm thời tới đây.
- Như vậy à…
Nhân viên tiếp đãi xinh đẹp nhanh chóng kiểm tra trên máy tính một chút, ngẩng đầu đánh giá ba người Tần Mục, khuôn mặt hơi áy náy nói:
- Xin lỗi thưa ngài, phòng bình thường và phòng tiêu chuẩn của khách sạn chúng tôi đã bị đặt hết, hiện giờ cũng chỉ còn lại mấy căn phòng xa hoa.
Không chờ Tần Mục trả lời, một giọng nói lớn truyền đến.
- Người đẹp, cho tôi năm căn phòng xa hoa tốt nhất.
Ba người Tần Mục cùng quay đầu, liền thấy một gã trung niên bụng phệ đi nhanh chóng, phía sau y còn có ba nam một nữ.
Ba gã nam tử sắc mặt cứng ngắc, ánh mắt trầm ổn bén nhọn, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen.
Về phần cô gái cuối cùng thì đội mũ cao, mặc áo khoác bó sát người, bao bọc toàn thân, không nhìn thấy dung mạo thật của cô ta.
Ánh mắt Tần Mục hơi ngưng lại, lập tức nở nụ cười không thể phát giác.
Dường như Mai Ánh Tuyết cũng có cảm ứng, liếc ba gã nam tử, cuối cùng đặt lên người cô gái kia.
Nhẹ nhàng kéo Tần Phỉ Phỉ, Mai Ánh Tuyết thấp giọng nói:
- Bốn người này là người Đông Doanh, hơn nữa thực lực cũng không kém, phải cẩn thận một chút.
Tần Phỉ Phỉ ngơ ngác một chút, khẽ gật đầu:
- Biết rồi.