Chương 68: Sóng gió khách sạn (2)
Gã trung niên bụng phệ người Hoa, có vẻ như là người dẫn đường, y trực tiếp đi tới trước quầy lễ tân, đặt một tấm thẻ ngân hàng lên quầy.
- Nhanh lên, năm căn phòng xa hoa.
- Vâng vâng!
Nhân viên tiếp đãi xinh đẹp thấy trung niên này không dễ chọc, vội vàng nhận thẻ, chuẩn bị mở phòng.
- Chờ một chút!
Tần Mục không vui, thằng này thoáng cái muốn năm phòng, nếu để họ làm trước, đến lúc đó không biết còn có phần của mình hay không.
- Vẫn luôn là tới trước tới sau, đến sau xếp hàng phía sau đi.
Nhân viên tiếp đãi xinh đẹp nghi ngờ nói:
- Thưa ngài, chỗ chúng tôi chỉ còn lại phòng xa hoa, ngài xác định ngài muốn thuê phòng chứ?
Quả thực không thể trách đối phương hoài nghi, bởi vì ba người Tần Mục ăn mặc bình thường, ngoại trừ Mai Ánh Tuyết ra, Tần Mục và Tần Phỉ Phỉ nhìn sao cũng giống học sinh.
- Một kẻ nghèo kiết xác còn giả trang cao lớn cái gì, không có tiền cũng đừng ồn ào.
Trung niên khinh bỉ Tần Mục, đồng thời vụng trộm lướt nhìn Tần Phỉ Phỉ và Mai Ánh Tuyết bên cạnh, trong lòng hết sức ghen tỵ, tiểu tử nghèo này rốt cuộc là phúc khí tu luyện đời nào, có thể khiến hai cô nàng xinh đẹp đi theo.
Lúc này tuy rằng Mai Ánh Tuyết ăn mặc mộc mạc, nhưng khí chất kỳ ảo hồn nhiên của cô không bị che giấu.
Chỉ nói về khí chất, Tả Tư Duyệt và Diệp Khinh Tuyết đều kém xa cô.
- Mấy đồng tiền dơ bẩn, có gì mà giỏi.
Cho dù Mai Ánh Tuyết từng nhắc nhở, nhưng đối phương nhục nhã Tần Mục như vậy, Tần Phỉ Phỉ vẫn không nhịn được mở miệng mắng lại.
Tần Mục thích điểm này của Tần Phỉ Phỉ, đừng nhìn bình thường Tần Phỉ Phỉ luôn quở trách Tần Mục, nhưng nếu Tần Mục bị thương tổn, bị người khác xa lánh, cô tuyệt đối là người đầu tiên tức giận.
- Hai căn phòng xa hoa đi.
Tần Mục không có ý định xung đột cùng những người này, trực tiếp đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên tiếp đãi.
- Ha ha… giả trang cái gì, thằng nhóc, đại khái mày còn không biết giá cả của khách sạn Phượng Hoàng này đúng không? Giá phòng xa hoa của khách sạn Phượng Hoàng đều cần mười ngàn tệ trở lên, thấp nhất trong đó cũng là bốn mươi ngàn tệ, một học sinh nghèo đến du lịch như mày, mang theo bao nhiêu tiền?
Bốn mươi ngàn tệ một phòng xa hoa một đêm, coi như là trung niên bụng lớn bình thường cũng không ở nổi.
Lần này bởi vì gặp gỡ bốn vị khách quý đến từ Đông Doanh, ra giá thoải mái, mới khiến y dính chút vẻ vang, y không tin một học sinh như Tần Mục có thể bỏ ra nhiều tiền như thế.
- Nói nhảm nhiều quá!
Tần Mục mặc kệ y.
Nhân viên tiếp đãi hơi khó xử:
- Thực xin lỗi hai vị, khách sạn chúng tôi chỉ còn lại năm căn phòng cuối cùng, mọi người xem có thể thương lượng một chút hay không?
- Còn thương lượng cái gì, vừa vặn năm gian, cho chúng tôi.
Giọng điệu của người trung niên bắt đầu cứng rắn, y vừa mới dính vào bốn vị khách hàng này, nếu chút việc nhỏ này cũng làm không tốt, nếu tiếp theo đối phương không hợp tác với y nữa, quả thực là thiệt thòi muốn chết.
Nhân viên tiếp đãi nhìn Tần Mục một chút, cô cảm thấy cho dù Tần Mục bỏ tiền ra được, cũng là hắn tích kiệm nhiều năm.
Vì tranh giành mặt mũi một lần tiêu hết tiền tích kiệm, rõ ràng là không lý trí.
- Thưa ngài, gần đây có rất nhiều khách sạn nhỏ, có lẽ còn phòng trống, không bằng mọi người đi xem sao?
- Cô đây là có ý gì?
Nếu không phải Tần Mục nhìn đối phương là phụ nữ, hắn cũng không nhịn được vỗ bàn.
- Ý tứ còn không hiểu sao? Nhường một chút, nhóc con.
Trung niên bụng lớn dùng thân hình béo tốt lách qua Tần Mục, nói với nhân viên tiếp đãi:
- Đừng chậm trễ thời gian của chúng tôi, năm căn phòng.
- Được, ngài chờ một chút!
Nhân viên tiếp đãi muốn nhập số liệu trong máy tính.
- Này, cô như vậy là quá vô lễ, gọi quản lý các cô tới đây!
Tần Mục rốt cuộc nhịn không được, nhân viên tiếp đãi này quá tồi rồi.
Nếu như đã đắc tội Tần Mục, giọng nói của nhân viên tiếp đãi bắt đầu trở nên lạnh lùng:
- Thực xin lỗi, quản lý của chúng tôi bận rộn nhiều việc, không có thời gian!
Tần Phỉ Phỉ tức giận bất bình:
- Có người kinh doanh như các cô sao?
- Tôi cũng không có biện pháp, tất cả phòng đều có người ở rồi, các cô đổi khách sạn khác đi!
- Chúng tôi không đổi, tìm ông chủ các cô tới làm việc.
- Mấy người đừng cố tình gây sự, nếu không tôi gọi bảo vệ.
Nhân viên tiếp đãi cũng hơi nổi giận, cô ta còn chưa thấy qua người không biết tốt xấu như thế.
Tần Mục cười nói:
- Cho dù gọi, tôi ngược lại muốn nhìn một chút khách sạn Phượng Hoàng này có bao nhiêu năng lực.
Tần Mục không biết thức thời như vậy, nhân viên tiếp đãi càng tức giận hơn, mở miệng muốn gọi bảo vệ.
- Chờ một chút!
Đúng lúc này, một nam tử mặc âu phục giày da đầu đầy mồ hôi lao tới.
- Quản lý!
Nhân viên tiếp đãi nhìn thấy nam tử, gọi một tiếng, sau đó chỉ vào đám người Tần Mục nói:
- Quản lý, họ đang quấy rối ở đây, tôi đang muốn…
- Câm mồm!
Sắc mặt nam tử mang theo vẻ tức giận, không chờ cô ta nói xong, vỗ bàn quát lớn:
- Từ giờ trở đi cô bị đuổi việc, sau này không cần tới làm nữa!