Chương 73: Ngươi đi qua cõng ta (1)
Hai người này một béo một gầy, hình thù kỳ quái, cũng không phải người Hoa Hạ.
- Người của Liêu Nha?
Nữ tử yêu mị không còn vẻ bình tĩnh trước đó, nếu như một mình chống lại một người, bất kỳ người nào trong ba người này đều không phải đối thủ của cô, nhưng nếu họ cùng tiến lên, chỉ sợ bản thân cô rất khó chống lại.
- Không hổ là Ngân Hồ Long Tổ, quả nhiên ánh mắt tốt!
Ánh mắt tà ác của tên béo nhìn chằm chằm vào dáng người nóng bỏng xinh đẹp của nữ tử yêu mị.
- Liêu Nha và Kiếm Tâm Phái liên hợp cùng một chỗ, bước vào cảnh nội Hoa Hạ ta, đây là muốn khai chiến sao?
- Tổ trưởng Ngân Hồ nói quá lời rồi, gần đây ba người chúng ta kính ngưỡng văn hóa Hoa Hạ, lần này chẳng qua tổ chức thành đoàn thể đến du lịch mà thôi, sao lại kéo tới khai chiến?
- Hừ, mở to mắt nói lời bịa đặt!
Người gầy không nhịn được nói:
- Ngân Hồ, bằng một mình ngươi không ngăn được ba người chúng ta, vẫn nên nhanh chóng tránh ra.
Ngân Hồ trầm mặc không nói, dường như đang cân nhắc.
Cung Dã Anh Tử nói:
- Phía dưới có giống như lời đồn hay không còn chưa biết, có lẽ chỉ là một mộ địa bình thường, có lẽ bên trong cơ quan trùng điệp. So với đánh nhau không minh bạch, không bằng bốn người chúng ta liên thủ vào tìm tòi, chờ khi tìm được đồ mình muốn rồi quyết định lấy hay bỏ chẳng phải rất tốt sao?
- Ừ, tôi đồng ý!
Hai người béo gầy đều gật đầu.
Ngân Hồ cũng gật đầu nói:
- Được, vào trước rồi nói sau.
Trên bầu trời, trăng sáng treo cao.
Ngân Hồ đi tới lục lọi một hồi trên tường đá bên trái, dường như xác định vị trí, lập tức đánh ra một chưởng lưu lại một chưởng ấn không sâu trên tường đá.
Ầm!
Mảnh đất trống giữa Ngân Hồ và ba người trực tiếp nứt sang hai bên, xuất hiện một hố sâu cực lớn.
Bốn người nhìn nhau, lập tức cùng nhảy xuống.
Mai Ánh Tuyết rất cẩn thận, bởi vì cô biết Cung Dã Anh Tử yếu nhất trong số bốn người cũng mạnh hơn cô vô số lần, một khi bị phát hiện, vậy chỉ có con đường chết.
Chẳng qua mặc dù là cướp thức ăn trước miệng cọp, cô cũng không thể không thử một lần, huống hồ sau khi tiến vào mộ cổ, chỉ cần không xung đột chính diện với bốn người, cô cũng có ưu thế tuyệt đối.
Chờ khoảng mười phút, xem chừng có lẽ bốn người đã xâm nhập mộ địa rồi, Mai Ánh Tuyết mới đi ra nhảy vào mộ cổ.
- Đám người này, quả thực không sợ chết.
Tần Mục đi ra từ trong bóng tối, đánh giá một vòng dọc theo cửa vào mộ cổ, khẽ thở dài một hơi, cũng nhảy xuống.
Mộ này sâu chừng mười mét, người bình thường rơi xuống chắc chắn sẽ chết.
Sau khi rơi xuống đất, một mùi hôi nồng nặc xông vào mũi Tần Mục, đây là mùi chỉ mộ địa mới có.
Loại mùi này có độc, hít vào một chút không đáng lo, nhưng hô hấp thời gian dài đủ để mất mạng.
Trong mộ địa, một mực tối đen, chẳng qua những thứ này với Tần Mục mà nói không tính là khó khăn gì.
Dọc theo con đường phía trước, nhanh chóng đến một ngã ba đường, khiến Tần Mục thấy khó khăn.
Trong mộ địa này, Tần Mục rất khó bắt được bóng dáng của Mai Ánh Tuyết.
- Cô nàng này thực là to gan, loại địa phương này cũng dám chạy loạn.
Tần Mục thì thầm một tiếng, đi vào lối đi bên trái.
Không tìm thấy Mai Ánh Tuyết, Tần Mục cũng muốn xem một chút mộ địa này rốt cuộc cất giấu thứ gì, lại có lực hấp dẫn lớn như thế.
Đi khoảng ba bốn phút, phía trước truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, khiến Tần Mục dừng bước chân lại.
Trong con đường nhỏ hẹp, có hai hàng rối gỗ đứng đó.
Không biết những con rối này có ý thức tự chủ, hay là bị cơ quan gì điều khiển, chỉ cần vừa tới gần, chúng sẽ tự động công kích.
Vừa rồi nữ tử yêu mị Ngân Hồ cho rằng những con rối này chỉ là trang trí, ai ngờ bước tới liền rơi vào vây công.
Đừng nhìn những con rối này làm bằng gỗ, nhưng thực lực mạnh không hợp thói thường, mạnh như Ngân Hồ cũng không cách nào giải quyết trong thời gian ngắn, chỉ có thể tạm thời lui ra sau.
Vừa lui ra khỏi phạm vi công kích của con rối, chúng lập tức biến thành vật chết, vẫn không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ.
- Đáng chết, đây là thứ ai đã thiết kế.
Ngân Hồ sửa sang lại quần áo lộn xộn, vừa rồi khinh thường thiếu chút nữa bị thương.
- Cô nàng này, thực là mạnh.
Lúc ở bên ngoài, Tần Mục đã chú ý tới Ngân Hồ, trong lòng thầm líu lưỡi, thấy được dáng người sóng cả mãnh liệt của cô ta, thân là một người đàn ông bình thường, hắn không thể khống chế tưởng tượng ra hình ảnh rong ruổi trên người cô ta.
Lúc ở tận thế, Tần Mục bị Liên Bang quản chế, không thể có gút mắc tình cảm, toàn tâm toàn ý đối kháng giống loài xâm lấn không rõ.
Sau khi xuyên việt tới thế giới này, hắn bỗng an nhàn, hắn có thể hưởng thụ cuộc sống mà mình muốn không cần cố kỵ, có thể tìm kiếm nhu cầu của ban thân mà không cần cố kỵ.