Chương 72: Thất tuyệt kiếm chiêu (2)
- Ài, nếu như sư phụ ngươi đến mà nói, ta thừa nhận, đáng tiếc một con chim non mới xuất đạo như ngươi, chỉ sợ còn chưa có tư cách.
Ánh mắt Cung Dã Anh Tử ngưng tụ, thân thể chấn động, chiếc áo khoác bọc lấy thân thể rách toạc.
Cung Dã Anh Tử mặc đồ trắng, dáng người uyển chuyển, bên hông cột một thanh bảo kiểm xinh đẹp.
Nữ tử yêu mị đầy đặn đẫy đà, mà cô thì thon gầy, đều có phong tình riêng.
Keng!
Rút bảo kiếm bên hông ra, Cung Dã Anh Tử phóng người lên, hai tay cầm kiếm, chém mạnh xuống.
- Lưu Tinh Hồ Nguyệt!
Kiếm quang vạch phá bầu trời đêm, vẽ ra một đường vòng cung cực kỳ ưu mỹ.
Nhưng trong đường vòng cung ưu mỹ này, lại giấu diếm sát cơ vô tận.
Nữ tử yêu mị cười quyến rũ, thân hình hơi động, xảo diệu tránh né.
- Cô Tinh Cản Nguyệt!
Cung Dã Anh Tử chuyển hướng kiếm, đuổi theo thân hình nữ tử yêu mị.
- Tiểu nha đầu tuổi không lớn lắm, kiếm pháp cũng không đến nơi.
Nữ tử yêu mị không chút hoang mang, tay phải đẩy ra, mang theo một cỗ khí Ngạo Long, ngăn cản kiếm của Cung Dã Anh Tử.
Trên mặt Cung Dã Anh Tử lộ vẻ giận dữ, mũi kiếm lướt ngang, nhanh như tia chớp.
Đột nhiên, một loạt bóng kiếm khiến người ta hoa mắt thoáng hiện, thân hình Cung Dã Anh Tử cũng trở nên cực kỳ quỷ dị, đồng thời huyễn hóa ra mười cái bóng, vây nữ tử yêu mị vào giữa.
Nữ tử yêu mị rốt cuộc biến sắc:
- Một chiêu này, chẳng lẽ là…
- Thất Tinh Mãn Nguyệt!
Vốn đêm đen như mực, nháy mắt biến thành ban ngày, sáng chói lọi, đâm vào mắt khiến người ta không thể mở mắt.
- Tiềm Long Xuất Hải!
Nhưng một tiếng hô lớn vang lên, ánh sáng như ban ngày ầm ầm tan vỡ, không biết nữ tử yêu mị vươn ra một chưởng từ đâu, đánh vào bụng Cung Dã Anh Tử.
Phốc!
Cung Dã Anh Tử miệng phun máu tươi, bị đánh bay ra ngoài.
Vài miếng vải tung bay trên bầu trời, nữ tử yêu mị vươn tay tiếp được.
Ống tay áo nữ tử yêu mị có vài lỗ hổng, hiển nhiên miếng vải này bị cắt đứt từ đó.
Thiếu một chút, chỉ thiếu một chút, kiếm của Cung Dã Anh Tử có thể khiến cô bị thương.
- Không hổ là truyền nhân của bà ta, tuổi như vậy đã có thể dùng ra ‘Thất Tuyệt Kiếm Chiêu’, thành tựu tương lai có lẽ không dưới Thái Tử.
Nữ tử yêu mị tán thưởng, nhưng nghe vào tai Cung Dã Anh Tử lại là châm chọc cực lớn.
- Vì sao ngươi có thể phá được Thất Tinh Mãn Nguyệt của ta?
Nữ tử yêu mị lắc đầu:
- Thất Tuyệt Kiếm Chiêu là hoàn mỹ vô khuyết, trên thế giới này không ai có thể phá giải, sở dĩ ngươi thua, chỉ vì thực lực của ngươi so với ta chênh lệch quá nhiều.
Cung Dã Anh Tử nghe vậy, trong lòng với dễ chịu hơn một chút.
Nếu như đệ nhất kiếm chiêu của Kiếm Tâm Phái bị người khác phá vỡ đơn giản như vậy, đó quả thực khiến cho người ta chê cười ngàn năm.
- Xem mặt mũi sư phụ của ngươi, ta không thể giết ngươi, ngươi đi đi!
Nữ tử yêu mị quay người.
Cung Dã Anh Tử không nói gì, giống như đang trầm tư.
Thật lâu sau, cô mới lắc đầu nói:
- Đã đến rồi, ta nhất định phải đi xem một cái.
- Ài, cũng không biết phía dưới là thứ gì, ngươi tuổi còn rất trẻ, đi vào dễ xảy ra vấn đề.
- Không trải qua tôi luyện, làm sao có thể phát triển.
- Nhất định muốn đi xuống?
- Nhất định!
Nữ tử yêu mị cảm thán:
- Người của Kiếm Tâm Phái các ngươi cứ cố chấp như thế, ta có thể dẫn ngươi vào, chẳng qua cho dù bên trong xuất hiện thứ gì, ngươi cũng không thể cầm.
- Không được!
- Hả?
Trên mặt nữ tử yêu mị dâng lên vẻ tức giận:
- Ngươi đừng có gian ngoan mất linh!
Cung Dã Anh Tử giống như đã điều tức xong thân thể, thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Cho dù ta không đoạt với ngươi, cũng sẽ có người đoạt với ngươi.
Nữ tử yêu mị biến sắc:
- Ngươi còn đồng lõa?
- Chính xác mà nói có thể xem như minh hữu, ta còn chưa tự phụ một mình đối phó Long Tổ các ngươi.
Cung Dã Anh Tử vừa dứt lời, hai bóng người nhẹ nhàng bay tới từ trên bầu trời, hạ xuống bên cạnh Cung Dã Anh Tử.
- Ha ha, sao các ngươi nóng vội như thế, chúng ta còn chưa tới đã làm một trận rồi?
- Đánh nhau, lão tử thích nhất, tính ta một cái.