Hồn Chủ

Chương 130: Hi vọng cùng sĩ khí (1)

Chương 130: Hi vọng cùng sĩ khí (1)


Công việc hậu bị cho nhà máy áp lực rất nhỏ, phúc lợi cao, có thể được bảo hộ lớn nhất, cho nên công nhân của nơi này phần lớn không có áp lực sinh hoạt, Dương Đằng lúc không có chuyện gì làm cũng sẽ uống rượu với bọn hắn, mấy ngày trước đây thấy Hùng Liệt đại phát thần uy, bọn hắn liền nhịn không được uống rượu, uống đến tối muộn, Dương Đằng về nhà trễ bị Dương mẫu ở nhà chửi một lèo.
Dương Đằng đứng lên, hắn đi đến trước mặt một người đàn ông tuổi trung niên, nói:
- Lão Lý, cho ta xin một điếu thuốc.
Trung niên nam tử trừng mắt, mắng:
- Lại muốn xin ta? Không cho, ta đưa ngươi bật lửa còn không có trả lại cho ta đây.
Dương Đằng mắng:
- Con trai của Lão Tử sắp đi tiền tuyến, xin ngươi một điếu thuốc thì làm sao?
Vừa dứt lời, các công nhân khác dồn dập vây tới, bọn hắn không biết con trai hắn là ai, nhưng đều có thể hiểu cho, bởi vì con cái bọn họ cơ hồ đều đang ở trong Cục chiến đấu, cơ quan tình báo, cho nên cảm động lây.
Một đám người đàn ông trung niên bắt đầu hít lấy hít để, lo lắng cho con của mỗi người.
...
Ngoài trụ sở, Dương Đại tiếp nhận một thanh kiếm nhân viên công tác đưa cho hắn, thanh kiếm này là pháp kiếm phẩm cấp cao nhất trong căn cứ, mặc dù không phải pháp bảo, nhưng cũng đủ dùng.
Tân nhiệm cục trưởng hỏi:
- Bá Vương, ngươi chờ một chút, ta an bài cho ngươi máy bay.
Dương Đại nói:
- Không cần, chính ta bay qua.
Giữa mi tâm hắn hiện ra một đầu hắc văn, khói đen dưới chân khuếch tán, Hắc Tâm thánh quân to con giống như núi nhỏ bay lên, cấp tốc bay đến trên không, hóa thành một con Hắc Ưng to lớn, ngừng ở trên vùng trời căn cứ.
Binh sĩ, nhân viên công tác trong căn cứ dồn dập kinh hô, thậm chí còn có người xuất ra vũ khí, cũng may phát thanh kịp thời vang lên:
- Đây là Yêu Vương âm chúng của Bá Vương Bất Quá Giang, tất cả mọi người không được công kích.
Yêu Vương âm chúng.
Yêu Vương hai chữ chấn nhiếp đến tất cả mọi người.
Dương Đại thả người vọt lên, rơi vào trên lưng Hắc Tâm thánh quân, Hắc Tâm thánh quân lập tức lao về hướng Long Giang hành tỉnh, hắn không biết địa đồ, nhưng có thể cảm nhận được bên kia yêu khí trùng thiên.
Cục trưởng mới lập tức phân phó trợ thủ bên cạnh:
- Lập tức truyền lại tin tức cho ven đường có cục tình báo, không được ngăn cản Bá Vương Bất Quá Giang.
- Đúng!
Thủ hạ lập tức chạy về phía lầu công tác, cục trưởng mới đưa mắt nhìn thân ảnh khủng bố của Hắc Tâm thánh quân đi xa, lẩm bẩm:
- Lão Hồ à, ngươi nói thật không sai, tiểu tử này có thể tin hơn khi không nhìn từ bề ngoài.
...
Oanh! Oanh! Oanh...
Trong quảng trường tàn phá thành phố vang lên liên tiếp tiếng nổ vang rền, tiếng nổ mạnh, đưa mắt nhìn lại, khắp nơi đều là thí luyện giả cùng Yêu thú chém giết, trên không thỉnh thoảng còn có đạn đạo bắn qua.
Diệp Cầu Tiên dựa vào một căn hộ, máu me khắp người, hắn há mồm thở dốc, bên cạnh còn có năm vị thí luyện giả khác, Tiểu Điệp cũng ở đây, vừa mới bổ sung vào hai ngày trước.
- Làm sao bây giờ, chúng ta bây giờ cũng không tìm thấy an toàn con đường để rút lui.
Một thí luyện giả gấp giọng nói, chi tiểu đội này yếu nhất cũng là Tâm Toàn cảnh, lúc đầu có hơn mười người, bây giờ chỉ còn lại có vài người bọn hắn, nhiệm vụ của bọn hắn chủ yếu là dò xét tình báo tiền tuyến, nhưng số lượng Yêu thú thật sự quá nhiều, khó tránh khỏi gặp phải chiến đấu.
Diệp Cầu Tiên một bên thở, vừa nói:
- Nếu rút lui không được, vậy liền tử chiến.
Ánh mắt của hắn quét nhìn năm vị chiến hữu, sắc mặt người tra hỏi kia kịch biến, nhưng cũng không có trốn tránh tầm mắt.
Diệp Cầu Tiên nhìn về phía Tiểu Điệp, nói:
- Đã nói với muội đừng đến, muội không nghe, chỉ có thể cùng một chỗ chết trận.
Tiểu Điệp xoa xoa mồ hôi trên mặt, cười nói:
- Ngược lại ta cũng phải tham chiến, không ở cùng ngươi, có lẽ ta sẽ chết càng nhanh, chết thì chết đi, ta cũng không sợ.
Bốn vị thí luyện giả khác cười rộ lên theo, bọn hắn giờ đang miễn cưỡng vui cười, nhưng bọn hắn xác thực đều không sợ chết.
Oanh một tiếng!
Một đạo thân ảnh nện xuyên qua đường đi cao ốc đối diện bọn họ, mảnh kiếng bể như mưa hạ xuống, tuyến đường bị xé rách đưa đến điện tia lửa kéo dài không ngừng.
Sáu người Diệp Cầu Tiên vội vàng quay đầu nhìn lại, sắc mặt đại biến.
Chỉ thấy Hùng Liệt cởi trần run run rẩy rẩy đi ra từ trong phế tích cao ốc, nửa người trên của hắn tràn đầy vết máu, thậm chí đã ngưng chảy, cánh tay phải của hắn đã bị chặt đứt, nơi bả vai có thể thấy xương cốt, cả người vô cùng thê thảm.
Hùng Liệt bỏ qua sáu người Diệp Cầu Tiên, ánh mắt nhìn về phía phương xa, khói lửa để không khí thành phố trở nên nóng bỏng, không gian giống như tđangại vặn vẹo, trên không đang có một đạo thân ảnh lơ lửng, như thần như ma, đứng ngạo nghễ trên bầu trời, đó là một tôn Yêu Vương, thân người đầu chim, sau lưng mọc ra một đôi cánh lông vũ giương cánh mười trượng, tay cầm một thanh trượng dài, đỉnh trượng như vuốt chim bén nhọn, bầu trời sau lưng hắn lượn vòng đếm không hết yêu cầm, bừa bãi tàn phá tòa thành phố đã luân hãm này.
- Nãi nãi... Lão Tử lần này còn có thể có người tới cứu sao?
Hùng Liệt phun một ngụm máu, hùng hùng hổ hổ nói, chẳng biết tại sao, không hiểu sao nghĩ đến tình cảnh ban đầu ở Hán Tây hành tỉnh.
Trong lòng hắn trấn an, chết trận lại như thế nào, hai năm nay Hạ Quốc xuất hiện quá nhiều thiên tài, có Dương Đại như thế, tương lai sau này nhất định có thể càng tốt hơn.
Nam Trung hành tỉnh, trong cơ quan tình báo.
Trong đại sảnh giám sát, từng người từng người nhân viên công tác ngồi ở trên ghế ngồi của mỗi người, trên tường treo đủ loại màn hình.
Một nữ tử đeo kính bỗng nhiên nói:
- Có Yêu quái rất lớn tiến vào Nam Trung hành tỉnh, tốc độ của nó thật nhanh!
Nàng nói xong, đột nhiên đứng dậy, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng.
Nhân viên công tác khác cũng bị kinh động.
Lúc này, một người đàn ông tuổi trung niên đi tới, nói:
- Hán Tây hành tỉnh phát tới thông báo, Bá Vương Bất Quá Giang đang cưỡi âm chúng của mình chạy tới tiền tuyến, phàm là thấy một đầu Hắc Ưng to lớn, tuyệt không ngăn cản!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất