Hồn Chủ

Chương 132: Cứu Quốc trụ, đến tiền tuyến

Chương 132: Cứu Quốc trụ, đến tiền tuyến


- A, cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc, đáng chết, là dị nhân lần trước tìm ta gây phiền toái!
Hắc Tâm thánh quân bỗng nhiên nói.
Dương Đại nhíu mày, lần trước đối chiến Hắc Tâm thánh quân chính là Lữ Tụng, Hùng Liệt, hắn ấn tượng với cái tên trước không tệ, đối với người sau thì rất có hảo cảm.
- Thể tu, hay là Kiếm Tu?
- Thể tu, tên kia phải chết, ha ha.
- Bay về phía hắn.
- A?
Hắc Tâm thánh quân kinh ngạc, thành thành thật thật lao về hướng Hùng Liệt.
Một bên khác.
Trên đường phố tàn phá, Diệp Cầu Tiên cõng Hùng Liệt thương thế thảm trọng chạy trốn, đám người Tiểu Điệp thì không ngừng tru diệt yêu cầm đang đột kích.
Cả tòa thành phố ngoại trừ thi thể cùng Yêu thú, giống như chỉ còn lại bọn hắn, thê lương mà tuyệt vọng.
- Không được, linh lực của ta muốn hao hết!
Một thí luyện giả gấp giọng nói, ngữ khí hết sức hoảng loạn.
Hùng Liệt chật vật mở to mắt, nói:
- Buông ta xuống... Các ngươi trốn đi, nhiệm vụ của các ngươi là truyền tình báo về, tình báo này so với mệnh ta còn quan trọng hơn...
Diệp Cầu Tiên yên lặng một lát, cuối cùng vẫn đặt Hùng Liệt ở trong một ngõ nhỏ, sau đó mang theo những người thí luyện khác rời khỏi.
Tiểu Điệp mặc dù không đành lòng, nhưng vẫn đi theo các đội hữu rời khỏi.
Hùng Liệt ho khan một tiếng, mắng:
- Đúng là mẹ nó uất ức, còn không bằng chết trong chiến đấu.
Tiếng yêu cầm phía ngoài tê minh càng lúc càng lớn, giống như địa ngục đang ở gần hắn.
Hùng Liệt nhắm mắt lại, chuẩn bị chờ chết.
Hắn bây giờ ngay cả một chút khí lực, một chút linh lực cũng không có, toàn thân nhiều chỗ bị vỡ nát gãy xương, bây giờ là một phế nhân, ngay cả đứng lên đều không được.
Đúng lúc này, một tiếng cười trêu tức truyền đến:
- Lão ca, lại đang chờ chết à?
Hùng Liệt nghe được đạo âm thanh này có chút hốt hoảng, còn cho rằng mình nghe nhầm, chẳng lẽ trước khi chết quá chờ mong tiểu tử kia?
Ngoài hẻm nhỏ.
Dương Đại cùng Hắc Tâm thánh quân sau khi hóa hình nhìn Hùng Liệt trong ngõ nhỏ chậm chạp không có mở mắt, rất im lặng.
Này người không chết, còn đang lầm bầm lầu bầu.
Dương Đại giẫm mạnh chân phải, giữa mi tâm hiện ra hắc văn, khói đen dưới chân khuếch tán, hắn triệu hồi ra Thanh Nhàn đại tiên cùng một trăm vị tu sĩ Linh Chiếu cảnh, hắn để giáo chủ Trường Sinh giáo cõng Hùng Liệt cõng trên lưng.
Hùng Liệt lúc này mới lấy lại tinh thần, hắn mở to mắt, nhìn xem người xung quanh, không khỏi sửng sốt.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Dương Đại, kinh ngạc nói:
- Tại sao là ngươi?
Dương Đại cười nói:
- Lão ca, ngoại trừ ta, còn có thể là ai? Chắc số ta sinh ra chính là vì để cứu ngươi đấy.
Một tiếng tê minh truyền đến, chỉ thấy song dực Yêu Vương mang theo mấy vạn yêu cầm đánh tới, phô thiên cái địa, cao ốc dọc đường đều bị va chạm mà sụp đỗ.
Thanh Nhàn đại tiên bẻ bẻ cổ, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hổ khiếu trầm thấp, thân thể của hắn cấp tốc hóa thú, thả người vọt lên, mặt đất lúc đầu chỗ hắn đứng xuất hiện một cái hố to.
Dương Đại đi thẳng về phía trước, khói đen dưới chân còn đang khuếch tán, hắn không ngừng triệu hoán âm chúng.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Thanh Nhàn đại tiên đang lao tới đụng vào song dực Yêu Vương, hắn điều động ba vị Yêu Vương tiến đến trợ giúp Thanh Nhàn đại tiên, năm mươi vị Đại Yêu mang theo năm ngàn vị Yêu quái đi đồ sát những Yêu thú khác.
Chiến tranh bùng nổ!
Hùng Liệt thấy Dương Đại triệu hồi ra nhiều âm chúng như vậy, trong lòng rung động.
Năm vị Yêu Vương!
Tương đương với năm vị Không Vô cảnh.
Tiểu tử này...
Hắn làm sao làm được?
Hùng Liệt thoáng nhìn Hắc Tâm thánh quân, nhịn không được hỏi:
- Ngươi làm sao chết ở trong tay hắn?
Hắc Tâm thánh quân đang xem chiến, nhìn xem Yêu Vương bị vây đánh, tâm tình vui vẻ, kết quả nghe Hùng Liệt hỏi như vậy, lập tức khó chịu.
- Mắc mớ gì tới ngươi? Ngươi muốn làm bạn với bổn quân?
Hắc Tâm thánh quân tức giận nói, Hùng Liệt há to miệng, lại cũng không nói gì nữa.
Oanh!
Thanh Nhàn đại tiên đè ép song dực Yêu Vương đụng xuyên qua cao ốc, song dực Yêu Vương vừa thoát khỏi, lại bị các Yêu Vương khác tập kích.
Hắn kinh sợ, gầm thét:
- Các ngươi muốn phản bội yêu tộc?
Thanh Nhàn đại tiên khinh thường nói:
- Thật có lỗi, chúng ta cũng không phải một loại yêu tộc, mà dù là đồng tộc thì tính sao, quần ẩu ngươi, ngươi không phục?
Hắn chém ra một đao, đao khí tung hoành, song dực Yêu Vương cả kinh vội vàng tránh né.
Song dực Yêu Vương đưa mặt nhìn lại, khắp nơi đều là Yêu thú hỗn chiến, dùng tu vi của hắn tự nhiên có thể nhận biết hồn thể, đám Yêu quái hồn thể thật mạnh, thủ hạ của hắn căn bản không phải đối thủ.
Thi thể từng con yêu cầm nện ở trên đường phố, trên nhà lầu, thậm chí còn có một bãi ô tô hư bị nện dẹp dép.
Hùng Liệt đang ở trên lưng Giáo chủ Trường Sinh giáo nhìn thấy từng màn, tâm tình vô cùng kích động.
Đây con mẹ nó một người chính là một đội quân mà.
Hùng Liệt hoàn toàn tín phục Dương Đại, hắn có thể nhìn ra được âm chúng của Dương Đại yếu nhất cũng là Tâm Toàn cảnh, năm ngàn Tâm Toàn cảnh, một trăm vị Linh Chiếu cảnh lại thêm năm tôn Không Vô cảnh, quả thực là một nhánh tông môn tu tiên đến đây trợ giúp.
- Tiểu Dương... Khục...
Hùng Liệt muốn nói cái gì, nhưng quá mức khích động, động đến thương thế, trực tiếp hôn mê.
Dương Đại chỉ một chiếc máy bay trực thăng phía chân trời, nói:
- Đưa hắn lên kia.
Giáo chủ Trường Sinh giáo gật đầu, chân phải đạp tan một khối đá, hắn nhảy lên trên phiến đá, linh lực bám vào phiến đá, như ngự kiếm phi hành.
Máy bay trực thăng xa xa lơ lửng giữa không trung, một nữ phóng viên tay cầm ống nói thúc giục:
- Gần chút nữa.
Người điều khiển nhịn không được quát to:
- Ngừngg! Lại gần sẽ chết người, những Yêu quái kia còn nhanh hơn cả máy bay trực thăng đấy!
Thợ quay phim bên cạnh nữ phóng viên bỗng nhiên nói:
- Có người bay tới!
Chỉ thấy giáo chủ Trường Sinh giáo cấp tốc bay tới, hắn mặc dù rất tò mò về máy bay trực thăng, cũng không có hỏi nhiều, trực tiếp ném Hùng Liệt vào trong buồng phi cơ, chấn động đến máy bay trực thăng lay động một hồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất