Hồn Chủ

Chương 166: Thu hoạch rất khả quan

Chương 166: Thu hoạch rất khả quan


- Nếu có thể biến hết thảy đệ tử Quy Nguyên phong bên trong bí cảnh thành âm chúng, về sau bọn hắn sẽ do ngươi làm thống lĩnh.
Dương Đại ngồi trên một tảng đá cười nói.
Mặt mũi Phong Tầm Hoan tràn đầy kinh hỉ, vội vàng bảo đảm nói:
- Yên tâm, đằng sau nhìn ta biểu hiện, ta cam đoan không đánh mà thắng cạo chết bọn hắn.
Dương Đại vui mừng gật đầu, âm chúng hiểu chuyện như thế, không thấy nhiều.
Sau nửa canh giờ, một đám đệ tử Quy Nguyên phong đạp kiếm tới, rất giống như đám người Phong Tầm Hoan trước đó, ra sân rất phong độ, thoạt nhìn tuyệt không giống Ma đạo Tu Tiên giả.
Một đám tu sĩ Quy Nguyên phong hạ xuống, cũng không có xem Dương Đại vào trong mắt.
Một người đàn ông tuổi trung niên cười nói:
- Tầm Hoan, ngươi làm sao linh hồn xuất khiếu, nhục thể của ngươi đâu, chẳng lẽ chính vì chuyện này mới hiệu triệu chúng ta?
Phong Tầm Hoan thở dài nói:
- Không sai, ta gặp phải kẻ địch tập kích, may mắn có vị đạo hữu bên cạnh đã cứu ta.
Các tu sĩ Quy Nguyên phong nhìn về phía Dương Đại, Dương Đại ra vẻ khẩn trương, vội vàng ôm quyền hành lễ.
Hành vi như vậy rơi trong mắt bọn hắn, cũng rất bình thường.
Quy Nguyên phong chính là Thánh địa đã tồn tại mấy ngàn năm, rời xa thế tục, Tu Tiên giả môn phái bình thường gặp được bọn hắn, tự nhiên khẩn trương, mặc dù Dương Đại là Không Vô cảnh, bọn hắn cũng không thèm để ý.
Tu sĩ Không Vô cảnh của tiểu môn phái đi tới Quy Nguyên phong, cũng phải cúi đầu khom lưng canh cổng cho đệ tử Linh Chiếu cảnh.
Phong Tầm Hoan thở dài nói:
- Các ngươi ngồi xuống trước, giúp ta khôi phục một chút hồn thể, hãy dùng Cố Linh đại pháp, tất cả mọi người cùng một chỗ giúp ta, đến lúc đó chính ta sẽ đi tìm thân thể về.
Các tu sĩ Quy Nguyên phong gật đầu, dồn dập đi theo Phong Tầm Hoan tĩnh toạ.
Bọn hắn vừa ngồi xuống, trung niên nam tử bỗng nhiên biến sắc, vừa định hành động, Hứa Trường Sinh xuất hiện sau lưng hắn, một chưởng đánh vào trên đỉnh đầu hắn, các Yêu Vương, âm chúng Không Vô cảnh khác xuất hiện sau lưng các tu sĩ khác, ra tay cực nhanh.
Tất cả đều miểu sát!
Cơ hồ đều là cảnh giới nghiền ép, lại thêm đánh lén, chút con mồi căn bản không kịp phản ứng.
Linh hồn muốn xuất khiếu, nhất định phải trốn ra trước khi sinh cơ bị chặt đứt, nếu bị người miểu sát, linh hồn căn bản không có cách rời khỏi cơ thể, dĩ nhiên, có lẽ cảnh giới cao hơn có khả năng.
Phong Tầm Hoan nhìn về phía Dương Đại, đắc ý cười nói:
- Thế nào?
Dương Đại nói:
- Rất không tệ.
Hắn đi qua hấp hồn, mấy người Thạch Long cũng xuất hiện, chờ đợi phát động Trường Sinh Quyết.
Sau nửa canh giờ, hài cốt đám đệ tử Quy Nguyên phong này không còn, tất cả túi trữ vật của bọn hắn đều bị Dương Đại thu vào trong Thiên Âm Xích Hạnh Kỳ, dù sao túi trữ vật không thể chứa túi trữ vật.
Trong các đệ tử nhóm này có ba vị Không Vô cảnh, rất không tệ.
Đám người Dương Đại dời một chỗ khác, để tránh lộ ra sơ hở, Phong Tầm Hoan lần nữa thi pháp, tiếp tục kêu gọi các đệ tử đồng môn.
Đến.
Phong Tầm Hoan đã bắt đầu hưởng thụ quá trình này, trên mặt tràn đầy nụ cười.
....
Oanh.
Tiếng nổ vang rền kinh thiên động địa vang lên, chỉ thấy phía trên dãy núi, mấy trăm đạo thân ảnh đang kịch đấu, pháp thuật đối kháng, cũng có thân ảnh cận thân chiến đấu, kịch liệt đến cực điểm, một phương giao chiến cũng không phải là Thập Phương giáo, mà là đệ tử Quy Nguyên phong.
Đối thủ của bọn hắn là một đám thân ảnh tản ra ánh sáng màu lam thản nhiên, trong nhóm thân ảnh này có người, có yêu, có ma, còn có các chủng tộc khác, từng người đều mang theo khí thế mạnh mẽ, hoàn toàn đè ép đệ tử Quy Nguyên phong mà đánh.
Phía trên một đỉnh núi gần đó, một bóng người cao lớn đón gió mà đứng, mái đầu hắn bạc trắng theo gió phất phới, khuôn mặt tuấn lãng, người mặc áo bào trắng viền xanh lam, tay cầm một ống sáo, cả người hắn cao tới một trượng, hắn đang nở ra nụ cười khinh miệt.
- Thật sự không có chút niềm vui thú nào.
Thiên Tuyệt nhẹ giọng tự nói, tay phải của hắn bắt đầu chuyển động ống sáo, chờ đợi đi săn kết thúc.
Phương xa, phía sau một ngọn núi cao, một đám thí luyện giả đang trốn, không dám ló đầu, chính là đám người Vương Tường, Mạnh Đại Đế, Tiểu Điệp, Chu Hành Mã.
Vương Tường chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, thấp giọng nói:
- Trốn đi, tên kia quá kinh khủng, quả thực là Bá Vương bản biến thái, chúng ta chắc chắn không phải là đối thủ.
Chu Hành Mã vô ý thức muốn phản bác, nhưng lời đến khóe miệng, vẫn từ bỏ.
Thiên Tuyệt xác thực mạnh hơn Bá Vương Bất Quá Giang.
Một trăm vị Không Vô cảnh, tương đương với một trăm vị Yêu Vương.
Thực lực bản thân hắn càng thâm bất khả trắc, bọn hắn tận mắt nhìn thấy một tu sĩ Không Vô cảnh giết tới trước mặt Thiên Tuyệt, cứ nghĩ Thiên Tuyệt chính là nhược điểm, kết quả bị Thiên Tuyệt trực tiếp đánh nát thân thể, tốc độ cực nhanh, nhanh đến bọn hắn đều không thấy rõ ràng Thiên Tuyệt làm cái gì.
Mạnh Đại Đế cắn răng, mặt lộ vẻ không cam lòng.
Thiên Tuyệt giết nhiều thí luyện giả như vậy, hắn vẫn muốn thủ tiêu thí luyện giả, làm anh hùng một lần, tựa như Dương Đại lúc bí cảnh sát hạch của Thập Phương giáo, lúc ấy Tham La giết thí luyện giả đến tuyệt vọng, chính là Dương Đại đứng ra, ngăn cơn sóng dữ.
Nhưng Mạnh Đại Đế khổ cực phát hiện mình và đối phương có khoảng cách quá lớn, căn bản không phải đối thủ.
Vì cái gì Bá Vương Bất Quá Giang gặp phải đối thủ đều là cùng cảnh giới, hắn muốn trang bức, kẻ địch lại là tồn tại cảnh giới cao hơn?
Mạnh Đại Đế không hiểu, không thể nào tiếp thu được.
Tiểu Điệp mở miệng nói:
- Tranh thủ thời gian chạy đi, chờ chiến đấu kết thúc, muốn chạy trốn đều không được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất