Hồn Chủ

Chương 174: Chủng tộc đào thải, Đại Thánh truyền thừa (2)

Chương 174: Chủng tộc đào thải, Đại Thánh truyền thừa (2)


Liễu Tuấn Kiệt cấp tốc đi vào trước mặt Dương Đại, hưng phấn nói:
- Chủ nhân, ta phát hiện đại cơ duyên! Cơ duyên to lớn!
Trình Ngạ Quỷ một bên hút máu thịt, một bên quay đầu cười hỏi:
- Lớn bao nhiêu? Có lớn bằng Thiên Tru Thần Long Kích à? Chí bảo của Thượng cổ Đại Thánh!
Liễu Tuấn Kiệt quay đầu, ngạo nghễ nói:
- Có! Tuyệt đối cao hơn nó, mà lại có liên quan đến thượng cổ Đại Thánh!
Dương Đại hứng thú, cái tên này không ngờ lại biết được Đại Thánh, chẳng lẽ thật phát hiện đại cơ duyên?
Lương Tử Tiêu thúc giục nói:
- Mau nói, đừng dây dưa.
Liễu Tuấn Kiệt quay đầu, chân thành nói:
- Ta trong mấy ngày qua đi không ít nơi, cuối cùng ta phát hiện một tòa lăng mộ, toà lăng mộ kia ở dưới lòng đất, ta thấy một tòa bia đá trước cổng chính cung điện dưới lòng đất, phía trên ghi chép sự tích về thượng cổ Đại Thánh, nói rằng ở trong lăng mộ có truyền thừa của Đại Thánh, nhận được Đại Thánh truyền thừa mới có thể chưởng khống tuyệt thế thần binh Thiên Tru Thần Long Kích.
Ánh mắt Dương Đại sáng lên, trách không được Ma Mộng ma quân, Sở Hình, Trương Thiên Niên không có cách nào cầm long ảnh, thì ra cần phải tiếp nhận truyền thừa.
- Có những người khác đi vào địa cung không?
Dương Đại hỏi.
Liễu Tuấn Kiệt vò đầu nói:
- Ta đây cũng không rõ ràng, bất quá trước cổng chính không có những người khác.
Dương Đại trầm ngâm nói:
- Nghỉ ngơi một canh giờ liền đi.
- Tốt!
Liễu Tuấn Kiệt phấn chấn, hắn cuối cùng thành công một lần.
Lương Tử Tiêu cảm khái nói:
- Ngươi cuối cùng lập công.
Hùng Liệt sờ cằm, lẩm bẩm nói:
- Yếu như vậy, sao có thể tìm tới cơ duyên lớn nhất?
Vạn Thiên Hào cười nói:
- Hắn mặc dù yếu, nhưng dầu gì cũng là âm chúng, có thể chui vào lòng đất, Tâm Toàn cảnh bình thường cũng không cách nào thời gian dài tiềm nhập lòng đất, mà lại càng hướng xuống, khảo nghiệm tố chất thân thể càng lớn.
Hùng Liệt cảm thấy có đạo lý, nhưng vẫn cảm thấy Liễu Tuấn Kiệt có vận khí tốt, ven đường không ngờ lại không có chết.
Một lúc lâu sau, Dương Đại mang theo nhóm âm chúng lên đường, vẫn như cũ là Địa Linh Giao Long làm thú cưỡi, Liễu Tuấn Kiệt đứng ở trên đầu rồng chỉ dẫn hướng đi.
Sau khi Thiên Tuyệt chết, hệ thống thông báo cũng triệt để an tĩnh lại, để Dương Đại có chút không thích ứng.
Ven đường gặp được một vài đệ tử Quy Nguyên phong, Dương Đại giết không tha.
Hắn phát hiện đệ tử Tuyệt Tâm môn đều không hề đơn độc hành động, ngược lại đệ tử Quy Nguyên phong thì tốp năm tốp ba.
Sau năm canh giờ.
Địa Linh Giao Long rơi xuống đất, Dương Đại cũng sẽ không đào đất, nhưng hắn cảm thấy lăng mộ khẳng định có lối đi, thế thả ra mười vạn âm chúng, tìm kiếm khắp nơi.
Không đến một nén hương thời gian liền tìm tới, ở ngoài mấy dặm, bị một tảng đá lớn cản trở, cửa hang ở vào trên đỉnh dốc núi, xem từ trên cao, dạng dốc núi này rất nhiều, nham thạch khắp núi khắp đồng, ai có thể nghĩ tới phía dưới một khối nham thạch cất giấu lối vào thông đến truyền thừa chân chính.
Dương Đại tiến vào động, sau đó để Hùng Liệt ở ngoài một lần nữa che cửa vào, lại lặn xuống mặt đất.
Trên đường đi, Dương Đại thu hồi nhóm âm chúng, vẫn như cũ chỉ để lại âm chúng hạch tâm.
Xung quanh, đỉnh đầu vách động, trong bùn đất dưới chân đều có âm chúng ẩn núp, toàn phương vị bảo hộ hắn, khiến cho hắn không có khả năng bị đánh lén.
Hùng Liệt cảm khái nói:
- Ngươi thật ổn, Mạnh Đại Đế và người thiên phú SS trước đó hi sinh có một nửa ngươi, không, một phần mười cẩn thận đều có thể thuận lợi trưởng thành tiếp.
Dương Đại cười nói:
- Mạnh Đại Đế không phải còn sống sao?
- Ha ha, Quốc trụ chúng ta cảm thấy hắn không sớm thì muộn sẽ chết yểu, nhưng cũng không có cách, hắn người nào cũng không nghe, tùy hứng đến cực điểm.
- Ta xem ngươi là thật khen ta.
Đoàn người cười cười nói nói, kì thực bảo trì cảnh giác.
Dựa theo Liễu Tuấn Kiệt nói, lăng mộ ở dưới đất gần ngàn mét sâu.
Dọc đường đi uốn lượn khúc chiết, không biết quẹo bao nhiêu khúc quanh, đi ước chừng gần nửa canh giờ, bọn hắn cuối cùng đi đến mục đích.
Phía trước là một mảnh không gian rộng lớn dưới mặt đất, một tòa cung điện ở chỗ này, cửa lớn cung điện có một khối bia đá cực kỳ bắt mắt đứng thẳng, cao tới ba trượng.
Dương Đại được âm chúng chen chúc đi đến, đi đến trước tấm bia đá.
- Năm trăm năm tuổi chứng Đại Thánh, đứng ngạo nghễ giữa thiên địa, thông cổ kim, hiểu Âm Dương, chưởng khí số thiên địa, làm sao thì thần thông không địch lại thiên số, đạo hạnh không kịp đại nạn, lưu lại truyền thừa tại đây, nếu như người hậu thế có duyên có được, ó thể chưởng khống thần binh Thiên Tru Thần Long Kích.
Lương Tử Tiêu thì thầm, đây là nửa đoạn chữ viết trên tấm bia đá, nửa đoạn chữ viết về sau cổ quái khó hiểu, Dương Đại để nhóm âm chúng từng người quan sát, bao gồm cả Ma tộc, Thiên Nhân tộc ở trong, đều không hiểu này kiểu chữ.
- Lão phu xung phong?
Hứa Trường Sinh cười hỏi, đối với Đại Thánh truyền thừa, hắn cảm thấy rất hứng thú.
Dương Đại gật đầu, nhiều người, tóm lại là rất tốt.
Hứa Trường Sinh lập tức đi đến trước cổng chính, mở cửa lớn ra.
Oanh.
——.
Cửa lớn vừa mở ra, một cỗ hấp lực kinh khủng từ trong cửa truyền đến, trực tiếp hút Hứa Trường Sinh cùng với đám người Dương Đại đi vào.
Không Vô cảnh, Luyện Hồn cảnh, vô luận tu vi cao bao nhiêu cũng không kịp chống cự.
Sau khi tiến vào cửa lớn, mắt Dương Đại tối sầm lại, qua mấy giây mới cảm nhận được hấp lực dừng lại, hai chân hắn rơi xuống đất, lại đợi mấy giây mới khôi phục tầm mắt.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn sửng sốt, nhóm âm chúng đồng dạng cũng kinh ngạc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất